chương 66/ 93

Nhưng mà, đáng thương cho Ngô Sâm Nhược bị hư xe trên đường đi…… Từ bốn giờ chiều đến tám giờ, bụng đói cồn cào. Sau đó cậu thật sự không nhịn được nữa, khi xe cần cẩu chuyển xe tới một chỗ có thể đậu được, cậu quyết đoán xuống xe.

Sau đó, lấy một chiếc mô tô (chả biết đâu ra), đi tìm thứ gì đó để ăn.

Ở một nhà hàng không tệ ăn như sói như hổ xong, Ngô Sâm Nhược cảm thấy đã tối rồi, không biết ở bên kia phương có phương tiện hay không, gọi điện thoại cho Mộc Tuyết nhưng không ai nghe, cả Tống Ngôn Mục cũng vậy. Trong lòng cảm thấy kỳ quái, Ngô Sâm Nhược suy nghĩ thật lâu, rồi gọi cho Tống Ngôn Giản.

“Sâm Nhược, bây giờ đang ở đâu? Cần phái người tới đón không?” Tống Ngôn Giản đối với Ngô Sâm Nhược từ trước đến nay không chút thay đổi, thậm chí còn để lộ ra vui sướng cùng chờ mong. (D: này thì đam mỹ ^^)

Im lặng không nói gì, Ngô Sâm Nhược chỉ hỏi vấn đề mình quan tâm,“Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục đều không có nghe điện thoại, anh xem thử bọn họ làm sao vậy.”

Bên kia không quá vui vẻ, mặc dù có tiếng đứng dậy đi ra ngoài, nhưng Tống Ngôn Giản không quên vừa đi vừa kể lại sự ân ái của cặp đôi kia,“Có lẽ đang *, khi bận rộn chuyện này thì ai cũng không rãnh để ý tới điện thoại.”

Nói xong, đầu kia điện thoại truyền đến tiếng đập cửa, sau đó là tiếng la của Tống Ngôn Giãn.

Qua một hồi, bên kia tựa hồ ý thức được không thích hợp, trực tiếp bỏ di động bắt đầu đẩy cửa, sau đó chợt nghe tiếng hỗ trợ của người hầu, có tiếng vang lớn và tiếng thét sợ hãi phát ra, sau đó điện thoại bị tắt.

Lại xảy ra chuyện gì?! Đôi mắt Ngô Sâm Nhược lạnh lùng, khi gọi cơm cậu đã tính tiền, giờ phút này xách balo lên liền chạy, khi chạy ra cửa không cẩn thận đụng phải một cô gái.

Cô gái mang giày cao gót và váy liền, Ngô Sâm Nhược như gió chạy qua người cô gái, cô gái tựa như bị cái gì đẩy một cái, cả người ngã về phía Ngô Sâm Nhược, mà Ngô Sâm Nhược lại không có né tránh, cứ chạy như bay đụng ngã đối phương. Sau đó lưng cô gái đập vào cánh cửa thủy tinh, rơi xuống đất, váy bay lên đến đầu, cái mông lộ ra ánh sáng.

Ngô Sâm Nhược không quan tâm đến cô gái này, bỏ lại một câu thật xin lỗi rồi muốn đi, hai người đi phía sau cô gái vọt lên, một người nâng cô gái dậy, một người bắt lấy Ngô Sâm Nhược chất vấn,“Cậu có ý gì, cố ý sao?”

“Thực xin lỗi tôi không phải cố ý, vô cùng xin lỗi. Bây giờ tôi còn có việc gấp phải đi ngay, vị tiểu thư này xem ra hẳn là không có việc gì, nếu như có chuyện thì cứ gọi cho tôi.” Ngô Sâm Nhược không muốn gây ra phiền phức, vội vàng rút danh thiếp ra.

Tên là giả, dãy số trên danh thiếp cũng là số của tổ chức gián điệp chuyên xử lý sự cố ngoài ý muốn.

Đáng tiếc đối phương một chút cũng không cảm kích, ném danh thiếp đi.

“Cậu có biết cậu đụng vào ai không? Tống Thiến Mẫn là thiên kim nhà họ Tống, cậu cho là tùy tiện thì có thể xóa bỏ?” Đối phương là thanh niên hơn hai mươi tuổi, thần sắc kiêu ngạo khí thế bức người.

Xem ra không giải quyết chuyện này thì không thể đi khỏi, Ngô Sâm Nhược đánh giá tên đở Tống Thiến Mẫn, nhìn ra hắn cùng loại với vệ sĩ, nhanh chóng đánh giá thực lực.

Tốt lắm, thực lực cũng không cao.

“Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.” Ngô Sâm Nhược tà mị cười, dẫn đầu đi nhanh ra ngoài.

Thanh niên sửng sốt, đi theo ra, vệ sĩ nhanh chống đỡ Tống Thiến Mẫn đầu choáng váng, đi theo. (D: ai nhớ con quể Tống Thiến Mẫn này hôn??)

Sau đó…… Đi tới bên ngoài ở vị trí ít người và con đường dễ chạy nhất Ngô Sâm Nhược đột nhiên nhe răng cười, tiến lên đánh ngã tên thanh niên, sau đó bay tung một cước vào tên vệ sĩ. Tên vệ sĩ đẩy Tống Thiến Mẫn qua một bên, vừa triển khai tư thế, Ngô Sâm Nhược đã biến mất ở trong đám người.

Tống Thiến Mẫn ngơ ngác nhìn phương hướng Ngô Sâm Nhược biến mất, nụ cười tà mị lạnh lẽo kia có tác dụng kích thích quá lớn, đầu óc cô ta còn đang mê muội đột nhiên tim đập thật nhanh. (d: thôi dẹp đi, SN chỉ dành cho 1 trong hai người 1 là Lan Tử, hai là Ngôn Giản, cưng không có cửa đâu)

“Tôi, không muốn ăn cơm …… Chúng ta hẹn ngày khác đi.” Tống Thiến Mẫn lễ phép nói một câu với thanh niên bị té, sau đó về xe của mình, đi khỏi.

Còn lại tên vệ sĩ đỡ thiếu gia nhà mình, bắt đầu suy phải giải thích với ông bà chủ như thế nào……

Nhận được điện thoại của Ngô Sâm Nhược, trong lòng Tống Ngôn Giản biết cậu chắc chắn là lo lắng Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết mới đến thành phố B, không hiểu sao có chút không lại rất vui.

Nghe điện thoại, câu đầu tiên, đối phương không chào hỏi mình dù chỉ một câu mà lập tức hỏi về tình huống của Ngôn Mục và tiểu Tuyết, điều này làm cho Tống Ngôn Giản gần như nghiến răng. Nhưng hắn cũng cảm thấy kỳ quái, hôm nay Mộc Tuyết và Ngôn Mục không có đi ra ngoài, hai người ở trong phòng Ngôn Mục lặng lẽ nói chuyện, vậy cũng không thể không nghe điện thoại.

Nghi ngờ hắn đi gõ cửa phòng, gõ cửa phòng Ngôn Mục nhưng không ai đáp lại.

Sao có thể như vậy, vừa nãy Mộc Tuyết còn đi xuống bưng trái cây vào mà.

Nghi hoặc nảy sinh, Tống Ngôn Giản lập tức khẩn trương.

“Chú bảy, lấy chìa khóa đến!”

Khi chú bảy thấy Tống Ngôn Giản kêu cửa nhưng không ai lên tiếng, trong lòng cũng sinh nghi. May mắn chú ấy có thói quen mang theo chìa khóa tùy thân, đi lên lầu, thuần thục lấy cái chìa khóa ra…… Vặn không được?!

Chuyện này thật kỳ quái, Tống Ngôn Giản lập tức gọi vài vệ sĩ vào, tông cửa!

Bình thường cửa được làm rất rắn chắc, giờ phút này lập tức biến thành phiền toái lớn. Bọn vệ sĩ thân thể khỏe mạnh đụng vài cái, mới phá được cửa, nhưng mà ngay lúc Tống Ngôn Giản và bọn vệ sĩ bước vào cửa phòng, nhà chính nhà họ Tống đột nhiên bị cúp điện!

Phải biết rằng, nhà chính nhà họ Tống sử dụng điện chuyên dụng, mạch đều được trang bị đặc biệt, hơn nữa có ba nguồn điện dự bị.

Dưới tình huống bình thường, cho dù mạch bị đứt, mười giây sau sẽ khởi động nguồn điện đã dùng. Cho nên khi bắt đầu Tống Ngôn Giản cũng không khẩn trương, nhưng là lập tức hắn phát hiện, di động đã không còn tín hiệu.

Tình huống càng nguy cấp càng bình tĩnh, là gien và truyền thống tốt đẹp của nhà họ Tống. Đêm nay ông cụ Tống không có ở nhà, Tống Tử Khâm cũng đi theo đuổi Nam Thần của mình, các chú bác lại đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, cho nên hôm nay nhà rất vắng. Tống Ngôn Giản chỉ muốn tìm được Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục, an toàn của những người khác hắn không cần dự đoán.

Tin tưởng hai người bọn họ ở trong phòng, Tống Ngôn Giản cao giọng hét lên,“Ngôn Mục! Tiểu Tuyết! Trả lời anh.”

Không có hồi âm.

“Chú bảy, chú còn ở đây không?” Sâu sắc phát hiện hơi thở của người khác xung quanh mình đã biến mất, Tống Ngôn Giản không nhịn được đưa ngón tay sờ bông tai ngọc lưu ly trên cổ. Cái thứ này, rốt cuộc có dùng được hay không đây.

Quả nhiên, chú bảy cũng không có trả lời. Tống Ngôn Giản đề phòng trong chốc lát, đột nhiên thấp giọng cười,“Tống Yên, là cậu sao?”

Bóng tối hình như hơi động một chút, sau đó càng thêm nồng đậm vồ lại.

Cái này, Tống Ngôn Giản rốt cục biết ngọc lưu ly có tác dụng. Tuy rằng trước sau hắn một mảnh đen tối, nhưng khi nó ập tới, hắn vẫn có thể cảm nhận được năng lượng dao động thật lớn, nhưng khi cổ áp lực kia tới, trước người hình như có một bình phong che chở, làm cho hắn bình yên thoát khỏi bi kịch – hít thở không thông mà chết.

“Cậu rốt cuộc còn sống, hay là đã chết?”

“Là nhà chính nhà họ Tống xin lỗi cậu, hay là nhánh nhỏ của nhà họ Tống nên xin lỗi cậu?!”

“Cậu cần sự giúp đở của tôi sao?”

Tống Ngôn Giản hỏi ba vấn đề, trả lời hắn là ba lượt đánh úp lớn hơn nữa, nhưng đều thất bại chấm dứt.

“Cậu có thể vây khốn ta, nhưng cậu không làm tôi bị thương được. Tống Yên, tôi và Tống Ngôn Mục không giống nhaui, cho dù tôi hủy diệt nhà họ Tống, cũng sẽ không giao cho những nhánh nhỏ kia.” Cả người Tống Ngôn Giản đều là kiêu ngạo cùng cuồng bạo, không bao giờ kiềm chế sự thị huyết trong cơ thể nữa, Tống Ngôn Giản bày ra khí thế và cá tính bất đồng với bình thường.

“Nếu, không thể hợp tác. Tôi sẽ phá hủy cậu, cho cậu chịu sự đau khổ như địa ngục còn hơn với hiện tại. Tôi nói được, nhất định sẽ làm được.”

Một câu cuối cùng, trong bóng tối không còn dao động nữa.

Nhưng Tống Ngôn Giản cũng biết, đối phương căn bản là khinh thường cùng mình chiến đấu.

Vậy Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục, có phải cũng lâm vào trong bóng tối như vậy hay không?

Chẳng lẽ cứ như vậy mà chờ lão đạo sĩ trở về cứu chúng ta sao? Thật tổn thương tự tôn mà.

Tống Ngôn Giản nghĩ đến Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục cũng rơi vào trong bóng tối, trên thực tế hai người bọn họ tốt hơn so với Tống Ngôn Giản nhiều.

Ngay một giây khi bóng đen kia vào, Mộc Tuyết bắt được tay Tống Ngôn Mục, sau đó ngưng thần một cái, trực tiếp đưa người vào không gian.

Thời gian qua lâu như vậy, Mộc Tuyết đã sớm muốn nói chuyện không gian với Tống Ngôn Mục, nhưng không tìm được thời cơ thích hợp. Bây giờ không phải vừa đúng lúc sao?

Một giây trước Tống Ngôn Mục còn đang nói một ít chuyện trong gia tộc với Mộc Tuyết, ngay sau đó bốn phía đột nhiên tối đen, rồi lại vào một cái không gian cũng tối như bầu trời bên ngoài. (D: kh gian của MT tương ứng với thời gian bên ngoài nhá)

Không gian này vô cùng kỳ dị, hai cây Kim Diệp và Lam Diệp chiếm 1/5 phạm vi, một hồ nước chiếm 2/5 phạm vi, xa xa hồ nước còn có một tòa núi nhỏ. Anh và Mộc Tuyết đứng trên đất, mọc đầy các loại thực vật.

Tống Ngôn Mục cũng sẽ không cho rằng mình đang nằm mơ, ý thức thanh tỉnh mười phần làm anh hiểu được, tiểu Tuyết đang muốn thẳng thắng với mình.

Đợi đã lâu, rốt cục có thể đợi đến khi tiểu Tuyết bày ra nội tâm chân thật, Tống Ngôn Mục có một cảm giác vui mừng như chờ trăng giữa mây đen bao ngày hôm nay rốt cuộc được hé sáng.

Ngay sau đó Tống Ngôn Mục yên lặng ngẩn ngơ, người lơ lửng giửa không trung có bộ dạng giống y như Mộc Tuyết là ai?

“Mộc Sương, tớ đưa Ngôn Mục vào được, cậu mau xuống dưới” Mộc Tuyết hưng phấn chào hỏi với Mộc Sương, đây là lần đầu tiên cô dẫn người khác vào!

Mộc Sương hạ xuống, cô cũng có được rất nhiều ưu việt từ hồ nước, vì thế câu đầu tiên nói với Tống Ngôn Mục chính là,“Cám ơn cấp cung cấp hồ nước.”

Lượng tin tức thiệt nhiều nổ mạnh trong đầu Tống Ngôn Mục, anh gian nan nghĩ lại, Mộc Tuyết từng nói anh là hồ nước, nói Ngô Sâm Nhược là nguồn gốc dị năng, Mộc Tuyết đưa Ngô Sâm Nhược một lá cây mà xanh…… Nhân vậy cụ hiện hóa ở trong không gian?

Kế tiếp, hai người Mộc Tuyết và Mộc Sương, nói họ là hai hồn, bắt đầu giải thích những chuyện trong không gian với Tống Ngôn Mục. Nhưng Mộc Tuyết vẫn tỉnh chuyện kiếp trước và chuyện mình trùng sinh, chỉ nói chính mình từ nhỏ đã có không gian thần kỳ này.

Rốt cục đã hiểu được tất cả Tống Ngôn Mục nhẹ nhàng thở ra, anh ôm lấy Mộc Tuyết,“Em là bảo tàng của anh.”

“Cái kia, em chỉ nói là hiện tại, nói không chừng ngày nào đó nơi này sẽ biến mất……” Sau khi kích động, Mộc Tuyết bắt đầu lo sợ bất an.

“Em vẫn là bảo tàng của anh.” Tống Ngôn Mục kiên định trả lời.

Không nói chuyện này với Tống Ngôn Mục nữa, dù sao lần trước đã nói rõ. Mộc Tuyết quay đầu hỏi Mộc Sương,“Bóng đen lúc nãy là sao vậy? Không phải nói nhà chính nhà họ Tống rất an toàn sao? Nó vào bằng cách nào?”

Mộc Sương thở dài,“Tớ chỉ là không gian hóa thân, không phải đạo sĩ cũng không phải hòa thượng……”

An ủi vỗ bả vai Mộc Sương, Mộc Tuyết cảm thấy khó chịu,“Chúng ta đi tới biệt thự giữa núi nói tiếp!”

Nhà ở giữa núi, Mộc Sương và Mộc Tuyết gọi là biệt thự giữa núi. Tuy rằng tên này rất quê, nhưng hai người vẫn không sửa lại.

Mộc Sương mang theo hai người bay lên, mấy giây đã đến. Trên đường bay qua hắc liên hoa trong hồ nước, nụ hoa đã phồng lên thật to, cách thời gian nở hoa đã không xa. Tống Ngôn Mục cúi đầu nhìn hắc liên hoa, rồi ngẩng đầu nhìn Mộc Tuyết.

Không phải rất giống, Tống Ngôn Mục đánh giá trong lòng.

Khi rơi xuống đất thiếu chút nữa đã bị ánh sáng của ngọc lưu ly dùng là mái ngói làm mù mắt, Tống Ngôn Mục rốt cục biết chính mình bị Tống Ngôn Giản bên ngoài cười nhạo thật ra là ghen tị là làm sao, thì ra Mộc Tuyết và Mộc Sương còn dùng nó xây nhà trong không gian…… Thật sự là không biết nên hai người bọn họ tận dụng đồ vật hay nên nói hai người bọn họ phá sản, ngay cả nóc nhà cũng dùng ngọc lưu ly lộp.

Ngồi trong phòng, Mộc Tuyết cảm thấy mình cuối cùng cũng thoải mái chút.

“Cái bóng đen kia là tàn niệm, không phải Quỷ Hồn cũng không phải sinh linh, là tàn niệm bị cố ý chế tạo ra.” Mộc Sương cau mày tiếp tục nói,“Dương khí trong nhà chính nhà họ Tống đã là cực hạn, nếu như vậy mà bóng đen còn có thể vào, chỉ có thể chứng minh, tàn niệm từng là người nhà họ Tống.”

Tống Ngôn Mục nhíu mi, người nhà họ Tống? Từng?

Trước khi trở về, anh và cha mình đã tra rõ về những nhánh nhỏ, đặc biệt là nhánh nhỏ thứ ba từng tranh ví người cầm quyền với Tống Nghĩa Cẩn, nhưng người trong những người sống cũng không làm chuyện gì khả nghi, cũng không tra ra thế lực đối lập nào. Cho nên, quá trình điều tra lâm vào ngõ cục.

Hiện tại, Tống Ngôn Mục bừng tỉnh đại ngộ, người cần điều tra căn bản không phải người sống, phương hướng điều tra cũng không phải thế lực đối lập.

Nhưng dùng lại dùng vu cổ thuật âm độc như vậy, nhánh nhỏ kia qua nhiên là không muốn sống. Trách không được Tống Ngôn Giản nói nhánh nhỏ thật náo nhiệt, nói mình đã muộn.

Mộc Tuyết vẫn chú ý thân thể của mình bên ngoài,“Sương Sương, cơ thể của tớ còn bên ngoài, có vấn đề gì hay không?”

“Tàn niệm kia nhét mọi người vào một không gian, hiện tại tớ cũng không hiểu rốt cuộc nó muốn làm gì. Nhưng mà tiểu Tuyết cậu không có việc gì, cậu…… Nó sẽ không công kích.” Mộc Sương chớp mắt.

Mộc Tuyết đã hiểu, mình là linh hồn trùng sinh, trên người bất luận như thế nào đều là khoảnh khắc trước khi chết, tàn niệm kia sẽ xem nhẹ mình.

Nói tới đây, Mộc Sương đột nhiên cả kinh,“Không xong, có người bị nó xâm nhập.”

Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết trăm miệng một lời,“Xâm nhập?”

“Nó là tàn niệm, là một loại với tư duy và cảm xúc, loại tàn niệm có ý thức mình này nếu xâm nhập vào người khác, sẽ thay đổi rất nhiều thứ trong tiềm thức của người đó.” Mộc Sương cố gắng dùng những từ Tống Ngôn Mục nghe hiểu để giải thích,“Cái đó không giống quỷ bám người, cũng không giống cướp xác. Quỷ bám người là phong bế linh hồn của cơ thể người đó, ở thời điểm người đó không biết làm ra rất nhiều chuyện; Cướp xác là tiêu diệt linh hồn của cơ thể người đó, trực tiếp xâm chiếm thân thể.”

“Tàn niệm xâm nhập, chính là ở thời điểm chủ cơ thể không hay biết, tự bản thân người đó cho là mình muốn làm chuyện này…… Là khống chế.” Tống Ngôn Mục tổng kết nói,“Hơn nữa, hiện tại chúng ta không biết rốt cuộc ai bị xâm nhập, phải không?”

Mộc Sương gật đầu.

Mộc Tuyết buồn nản,“Sớm biết như vậy em đã cuốn hút hết tất cả mọi người, như vậy em có thể biết được những xúc động trong lòng họ.”

Đôi mắt Tống Ngôn Mục sáng ngời, đúng vậy, năng lực phụ của cảm xúc cuốn hút của Mộc Tuyết là cảm giác! Một biện pháp tốt như thế, nhưng mà…… Bản tính của người nhà họ Tống đều là vui giận không hiện ra mặt, nội tâm cũng rất ít phập phồng.

“Thật ra đối tượng công kích của tàn niệm hẳn là Tống Ngôn Mục mới đúng.” Mộc Sương nhắc nhở,“Hai người lúc nào cũng phải cẩn thận, thời khắc mấu chốt lập tức vào đây.”

Mộc Tuyết nhíu mày đáp ứng, đồng thời tiếp tục buồn nản,“Sương Sương, nếu cậu có thể ra khỏi không gian thì tốt rồi……”

Nói tới đây, Mộc Sương chần chờ mở miệng,“Thật ra, cũng không phải không thể…… Nhưng giá rất cao……”

Nếu Mộc Sương có thể ra ngoài, cô ấy là thuần linh thể chắc chắn có thể giúp Mộc Tuyết nhiều hơn nữa. Đồng thể Mộc Sương là linh hồn không gian, là ý thức cũng là khúc xạ linh hồn của Mộc Tuyết, hai người bọn họ giống như một cặp sinh đôi, rất nhiều nhiều chuyện không cần nói ra cũng hiểu được.

“Không gian cần tiếp tục mở rộng ít nhất năm lần. Tính ra, ít nhất phải có trên một tỉ thực vật và vật thể.”

Trên một tỉ?! Mộc Tuyết nghẹn họng nhìn trân trối.

Biết thực vật và vật thể trong không gian, đều phải là người thật tâm thích Mộc Tuyết mới được, Tống Ngôn Mục kéo Mộc Tuyết qua ôm lấy,“Không cần như vậy, bây giờ đã tốt rồi. Tiểu Tuyết, không cần tự tạo áp lực cho mình, mỗi người đều có người ghét, trên một tỉ người tất nhiên sẽ khó. Tiểu Tuyết, không cần nghĩ lung tung, anh không cần em làm như vậy.”

Mộc Tuyết vỗ vỗ bả vai Tống Ngôn Mục,“Em biết anh rất lợi hại! Em nói, rốt cuộc khi nào thì mới có thể đi ra ngoài? Lão đạo sĩ đi ra bên ngoài, nhưng tiểu đồ đệ của ông ta ở lại nhà chính mà, lâu như vậy còn không có phát hiện không thích hợp sao? Trừ tiền lương của hắn!”

Nếu không biết khi nào mới có thể đi ra ngoài, Mộc Sương đột nhiên nhớ tới đến trong không giân xuất hiện một thung lũng hoa hồng, sinh trưởng ở sau núi, mùi hoa tỏa ra bốn phía. Mộc Sương tim được hũ sành trong không gian, đơn giản tự nghĩ ủ thành trà hoa hồng! Bây giờ đúng lúc có thể lấy ra uống.

Nhà chính nhà họ Tống im lặng, không có một chút tiếng động.

Tống Tử Khâm khó có khi dùng chìa khóa của mình mở cửa, nhưng cô ấy không bước vào.

Trong nhà tuyệt đối không nên im lặng như vậy, nhà họ Tống nhiều người hầu và vệ sĩ như vậy, không thể nào không phát ra tiếng động.

Tống Tử Khâm căng thẳng, cô ấy nhẹ nhàng rút chìa khóa ra, sau đó lui từng bước.

Đèn đường bình thường ấm áp, hiện tại lại như ánh mắt lạnh lẽo dành cho ăn xin, làm cho người ta tự dưng phát lạnh.

Trên vai đột nhiên bị ai đó tác động mạnh, mắt Tống Tử Khâm tối sầm lại chân dùng lực, trượt vai một cái lưu loát hút vào sườn và quật ngã đối phương!

Oành!

Mặc dù không có thấy rõ là ai, chân Tống Tử Khâm đã phản xạ có điều kiện muốn đạp vào bụng đối phương.

“A!! Là tôi Thanh Linh Tử!” Tiểu đồ đệ của lão đạo sĩ, tên nhóc suốt ngày đỏ bừng mặt thẹn thùng không nói chuyện,“Đừng đánh đừng đánh.”

Tống Tử Khâm thu hồi chân,“Sao cậu không ở trong nhà mà lại ở bên ngoài?” Khi nói những hết lời này, tay Tống Tử Khâm đã đặt trên cây súng lục mini trên người mình, sẵn sàng bắn.

Thanh Linh Tử đứng lên,“Tôi trúng kế điệu hổ ly sơn…… Lúc nãy có tiếng kêu của mèo hoang, tôi đi ra xem…… Kết quả ngược lại bị mèo hoang công kích. Vừa mới xử lý xong, còn cô, sao cô không vào?”

Tay vẫn chưa rời khỏi súng, Tống Tử Khâm mỉm cười,“Không, bên trong một tiếng động cũng không có.”

“Chúng ta vào xem, có tôi ở đây, không thành vấn đề.”

Thanh Linh Tử vẻ mặt ngưng trọng đứng lên, hắn đi ở phía trước, Tống Tử Khâm lại không có động.

“Cô làm sao vậy?” Thanh Linh Tử kỳ quái quay đầu.

Tống Tử Khâm đã dùng tốc độ nhanh nhất gửi tin nhắn cho ông cụ Tống, còn có tin nhắn đặc thù hết sức căng thẳng gửi cho các chú bác trong nhà. Sau đó Tống Tử Khâm mỉm cười,“Tốt.”

Đi tới cửa, Thanh Linh Tử từng bước đi vào cửa nhà chính, mà Tống Tử Khâm cố ý chần chờ một chút, nữa giây sau.

Chân vừa bước vào, Tống Tử Khâm lại thu trở về, Thanh Linh Tử xoay người kéo Tống Tử Khâm, súng lục trong tay Tống Tử Khâm chĩa vào ót Thanh Linh Tử.

“Cậu là ai?”

Tống Tử Khâm lui về sau từng bước, thủy chung không bước vào cổng lớn.

“Tôi là Thanh Linh Tử.” Thanh Linh Tử có một đôi mắt nhỏ dài, phối hợp lông mi cong vút, bình thường nhìn rất có cổ vị (hương vị cổ xưa), hiện tại lại lộ ra tà khí cùng quỷ dị.

Cười lạnh một tiếng, ngọc lưu ly trong ngực Tống Tử Khâm phát ra ánh sáng lóng lánh,“Sao không lấy phất trần? Không cần nói với tôi cậu đột nhiên ghét cây phất trần của mình, hôm đó tôi làm rớt mấy cọng thiếu chút nữa cậu đã khóc lên…… Thanh Linh Tử, trong thân xác cậu bây giờ là cái gì?”

Bình luận





Chi tiết truyện