chương 91/ 93

Bầu trời tháng sáu bao la xanh biếc, lá cây xanh biếc đung đưa đón gió.

Kết thúc cuộc thi cuối cùng của trường đại học dự bị, Mộc Tuyết như một làn khói chạy vào xe của Hắc Hồ, thở phào nhẹ nhõm.

Bất luận Tống Ngôn Mục có bao nhiêu bận rộn, chỉ cần là chuyện liên quan với Mộc Tuyết, anh cũng sẽ giao lại cho cấp dưới, sau đó tới với Mộc Tuyết.

“Thi xong rồi thi xong rồi, rốt cuộc cũng thi xong rồi!” Mộc Tuyết vui vẻ ngả lên đùi Tống Ngôn Mục, khuôn mặt không trang điểm nhẵn nhụi bóng loáng cà một cái trên đùi anh.

Tống Ngôn Mục vuốt ve đầu Mộc Tuyết, dịu dàng chỉnh đầu cô lại, “Anh đã sắp xếp, hôm nay chúng ta xuất phát, tới Hawai.”

Hawai là hòn đảo có khí hậu hài hòa, nhiệt độ trung bình cả năm là 24 độ C, là một địa điểm lý tưởng để nghĩ phép và du lịch. Vốn là quốc khánh năm ngoái hai người bọn họ muốn đi, kết quả mẹ Hà kết hôn; Tết nguyên đán cũng muốn đi, kết quả ông cụ Tống lại giao tiền và chuyện làm ăn của chi nhỏ cho Tống Ngôn Mục, kỳ nghĩ biến thành làm thêm giờ; Khi ăn tết người của nhà chính và những người may mắn sống sót của chi nhỏ lại muốn mở đại hội gia tộc, Tống Ngôn Mục làm thêm giờ lần nữa. Mộc Tuyết thì thấy không sao, bởi vì đúng lúc cô cũng muốn học tập nghiêm túc, cho dù là đại học dự bị, dù trí nhớ kiếp này của cô tốt thì cũng phải cố gắng mới có được thành tích tốt.

Kéo dài một cái, kéo đến khi Mộc Tuyết thi đại học xong, bọn họ mới chính thức bắt đầu hưởng tuần “Trăng mật”.

“Đi ngay bây giờ? Không phải muốn đi Hawai thì phải đăng ký trước 60 ngày sao? Em nghe bạn trong lớp nói thời gian chuẩn bị tài liệu du lịch và làm vi si cũng mất hơn một tháng!” Mộc Tuyết nằm không động đậy, đưa tay gãi càm Tống Ngôn Mục, hắc, lại mọc râu rồi!

Như con mèo lớn thoải mái hưởng thụ sự đụng chạm của Mộc Tuyết, Tống Ngôn Mục công môi cười một tiếng, “Anh mà phải chờ? Vậy còn cần những người kia làm gì?”

Phốc cười một tiếng, Mộc Tuyết nhéo càm Tống Ngôn Mục, “Anh đi theo Tống Ngôn Giản học xấu rồi, khoe khoang kiêu ngạo, truyền thống của nhà họ Tống bọn anh không phải là nội liễm sao? Phải vững vàng trầm ổn định hiền hòa…..”

“Đối với em, anh còn cần giả bộ sao?” Trở tay nắm được lỗ mũi Mộc Tuyết, Tống Ngôn Mục cúi đầu cắn một cái,”Hết kỳ trăng mật mới trở về.”

“Còn công việc của anh thì sao?”

“Giao cho Ngôn Giản.”

“Huh?” Mộc Tuyết nghĩ đến hình dáng anh cả điên cuồng tàn bạo u tối, Tống Ngôn Giản về bộn nhiều việc, giờ bị vứt cho một đống công việc nữa…. Sợ là sẽ bận đến mức không có thời gian để ngủ.

“Tử Khâm sẽ giúp anh ấy.”

Được rồi, chết đạo hữu không chết bần đạo*, Mộc Tuyết nghiêm túc gật đầu, “Tin tưởng Ngôn Giản và Tử Khâm sẽ làm tốt! Vậy chúng ta chơi bao lâu?”

*chết đạo hữu không chết bần đạo: đạo hữu là người tu đạo chung, bần đạo là bản thân mình, ý nói là người khác chết chớ không phải mình chết.

Ôm Mộc Tuyết lên, Tống Ngôn Mục suy tính, “Đến tựu trường đi.”

Hai người cùng nhau hưởng tuần trăng mật, ngày ngày dính chung một chỗ, không bị ai quấy rầy, trực tiếp nghĩ ba tháng!”

Trong không gian, Mộc Sương uống một ngụm nước trong hồ, sau đó sặc không ngừng.

Mộc Tuyết cũng cảm nhận được ý của Tống Ngôn Mục, không kiềm được 囧, “Tháng bảy anh còn phải thi!”

Liếc Hắc Hồ đoan chính ngồi ở ghế lái một cái, Tống Ngôn Mục khó được nhe răng cười một tiếng, “Để thầy cho anh làm bài thi cuối kỳ trước. Dù sao không phải là điểm tuyệt đối toàn bộ, dù sao cũng đạt yêu cầu. Cho nên, chuyện bên trường học anh đã xử lý tốt rồi.”

Bất luận là Hắc Hồ hay Mộc Sương trong không gian, đều trợn mắt nhìn Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết, trong đầu bọn họ chỉ có bốn chữ.

Sớm có âm mưu!

Dù là ra nước ngoài du lịch, bạn học Tống Ngôn Mục cũng khí phách mười phần. Anh đã trở về nhà họ Tống đương nhiên là khác với lúc ở thành phố Hải Đường. Lần này đi Hawai, là trực tiếp bao máy bay! Mang theo mười mấy người trong đó có vệ sĩ bác sĩ và y tá bay tới Hawai. Vẫn còn ở trên máy bay, Tống Ngôn Mục chợt có linh cảm để Mộc Tuyết thay quần áo. Đeo vòng hoa tươi, mặc váy dài, cài hoa màu xanh lam trên tóc.

“Truyền thống của Hawai, cài hai đó hoa vào hai bên chứng tỏ đã kết hôn.” Ánh mắt Tống Ngôn Mục bá đạo lại dịu dàng.

Mộc Tuyết nhìn vào gương, liếc Tống Ngôn Mục một cái, “Phong tục của Hawai, dù trai hay gái, đều đeo hoa tươi, đàn ông cũng mặc váy. Ngôn Mục thiếu gia đeo vòng hoa và mặc váy cho chị xem nào?!”

Ho khan một tiếng, Tống Ngôn Mục nói sang chuyện khác, “Diện tích của Hawai rất lớn, chúng ta….”

Kéo một cái váy ra, Mộc Tuyết nghiêm túc cắt đứt lời nói của Tống Ngôn Mục, “Mặc! Quần áo tình nhân, mặc!”

Cau mày nhìn chằm chằm cái váy màu lam, Tống Ngôn Mục bắt đầu suy nghĩ nên nói thế nào.

“Bớt nói nhãm đi, hoặc là tự mặc…” Mới vừa bị ép buộc Mộc Tuyết cười gian trong lòng, “Hoặc là, em mặc cho anh ~~ mặc dù kỹ thuật chiến đấu của em không bằng anh, nhưng trong không gian của em có… ~~~”

j□j Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn, Mộc Tuyết cười đắc ý.

Tống Ngôn Mục giương miệng lên, trong đầu chợt léo sáng, “Được, vậy em mặc cho anh đi.”

Đứng lên giương hai tay ra, tỏ ý bảo Mộc Tuyết cởi quần áo cho mình. Trong lúc nhất thời Mộc Tuyết phản ứng không kịp, vui rạo rực xông lên cởi áo sơ mi của Tống Ngôn Mục ra, cởi quần dài, con chưa kịp cầm váy lên, đã bị Tống Ngôn Mục làm cho ngã nhào trên ghế hôn đến nỗi tối tăm mờ mịt, đắm chìm trong cảm giác và cử động tuyệt vời, không có năng lực phản kháng, bị mang lên chín tầng mây.

Hơn một năm qua, Mộc Tuyết đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với đám cực phẩm ở thành phố Hải Đường, cuộc sống của cô thay đổi rất nhiều, cô trở nên tự tin, mặc dù không đến nổi như ánh mặt trời chiếu rọi, nhưng càng ngày càng thả lỏng và thân thiết hơn với người nhà họ Tống.

Kiếp trước từ nhỏ đến lớn đều không được tôn trọng và yêu mến, trong quá trình trưởng thành lại quá quan tâm đến cái nhìn của mọi người xung quanh, làm việc quá dè dặt hèn nhát. Nếu như lấy cái nhìn của kiếp này nhìn lại, cô không thừa nhận cũng không được, kết cục của mình ở kiếp trước một phần lỗi cũng do mình.

Nhưng mà, cô đã thay đổi, không phải sao?

Thời điểm trước tết, rốt cuộc Mộc Tuyết cũng thẳng thắn tất cả mọi chuyện của kiếp trước với Tống Ngôn Mục. Bi thảm khi cô còn nhỏ, khi trưởng thành bị chèn ép, người nhà họ Mộc tàn nhẫn với cô ra sao, tổn thương của người nhà họ Hà đối với cô, còn có Lâm Dư Phỉ như bóng với hình tàn phá tinh thần cô. Cô ngu dốt bị Trương Hồ lừa dối, tuyệt vọng khi bị bạn tốt Lâm Dư Phỉ hại chết.

Cô làm sao sống lại, làm sao gặp Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng, gặp được Tống Ngôn Mục.

Tống Ngôn Mục nghe xong, ôm lấy Mộc Tuyết dịu dàng trấn an rất lâu.

Anh chỉ nói một câu, “Kiếp này chúng ta không giống kiếp trước nữa.”

Kiếp này Mộc Tuyết bền bỉ quả quyết, kiếp này Tống Ngôn Mục thoát khỏi vận rủi cũng thoát khỏi chấp niệm. Kiếp này nhà họ Tống không suy sụp, kiếp này Ngô Sâm Nhược không bị phá hủy, Lưu Sảng cũng tiếp tục cuộc sống vui vẻ như ánh mặt trời.

Vận rủi của kiếp này, do những người từng hại và tổn thương chúng ta gánh vác.

Đám người nhà họ Mộc, nhà họ Hà, Lâm Dư Phỉ, Trương Hồ, Tống Ngôn Mục vẫn luôn chú ý, sẽ không cho bọn họ bất kỳ cơ hội trở mình nào.

Chờ tới lúc xuống máy bay, hai chân Mộc Tuyết như nhũn ra, không thể không mặt dày để cho Tống Ngôn Mục đỡ. Mà Tống Ngôn Mục cũng bị Mộc Tuyết sống chết mặc váy cho, đồng thời hai bên lỗ tai cũng có hoa.

Những vệ sĩ mặt không đổi sắc đi theo sau, giống như thiếu gia nhà bọn họ đang thật sự mặc lễ phục vậy, ai cũng đều sùng bái và tôn kính.

Ý định ban đầu của Mộc Tuyết cũng không phải muốn cho Tống Ngôn Mục mất mặt, chẳng qua cô chỉ muốn đùa một chút thôi. Dù sao hai người bọn họ đều mặc quần áo và trang sức bản xứ, đi lại ở đây cũng không khác biệt.

Khách sạn họ ở là Queen Kapiolani Hotel. Khách sạn nữ hoàng 19 tầng, bên phải kề biển, đối diện là công viên lớn nhất của thành phố. Phòng tình nhân của Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết đối diện với biển, rạng rỡ mát mẻ quanh co khúc khuỷu, đẹp không thể tả.

Cuộc sống trăng mật của hai người vô cùng ngọt ngào, sau vài ngày nghỉ ngơi ở khách sạn, hai người bọn họ mới bắt đầu đi tới các điểm du lịch của Hawai.

Haiwai rạng rỡ xinh đẹp, bãi biển mê hoặc lòng người, bãi biển sạch sẽ lãng mạn, trong rán chiều rực rỡ tươi đẹp, trên bờ dưới tán cây dừa là một đôi tình nhân yêu sâu đậm; những âm thanh dịu dàng và mùi hoa thơm ngát, Hawai là một hòn đảo đầy phong tình, những vũ điệu dưới ánh trăng vô cùng đặc sắc. Chèo thuyền, lướt sóng là những trò chơi kinh điển ở nơi này.

Mỗi ngày sau khi ăn sáng thì ra ngoài biển bơi, đi dọc theo khu nhà ở cao cấp, leo núi, nhìn xuống vịnh, chơi phun nước. Nghịch nước trên bãi biển, lặn biển đi xem những sinh vật được bảo vệ dưới đại dương, bơi với cá, thưởng thức cảnh vật xinh đẹp dưới đáy biển và ngắm nhìn các loại cá, sinh vật của đại dương. Đi dạo phố mua đồ, càn quét quẹt thẻ của Tống Ngôn Mục, bao du thuyền xinh đẹp đi thưởng thức mặt trời lặn trên biển, ăn bò bít tết A-la-xka, cua hải sản, vừa thưởng thức đồ ăn ngon vừa thưởng thức vũ đạo của Mỹ từ niên đại 20-90. Mộc Tuyết chơi rất vui vẻ, kéo Tống Ngôn Mục luôn luôn bình tĩnh đi lên sân khấu múa với vũ công. Lần này Mộc Tuyết mới biết, thật ra thì Tống Ngôn Mục khiêu vũ rất rất đẹp trai!

Cho dù biết người đàn ông này là của mình, nhưng Mộc Tuyết vẫn si mê, lợi hại! Thật là giỏi! Quá đẹp trai! Yêu anh chết đi được! Một loạt ngôn ngữ si mê từ miệng Mộc Tuyết nhảy ra. Tống Ngôn Mục vui vẻ, dứt khoát buông thả chè chén say sưa khắp nơi với Mộc Tuyết.

Bờ biển dưới ánh tà dương, quầy rượu có ánh đèn mười màu, gió đêm lạnh lẽo trên sân thượng, mỗi nơi mỗi vẻ, trong kỳ trăng mật hai người như keo như sơn.

Nhưng mà cuộc sống trăng mật vui thích của Tống Ngôn Mục không được bao lâu, có một đám kỳ đà cản mũi không mời mà tới. Không cần phải nói, cầm đầu dĩ nhiên là Lưu Sảng.

Lưu Sảng dĩ nhiên là dẫn theo Sophie, sau đó còn kéo thêm La Lan Tử, đồng thời còn lăn lộn bày trò vô liêm sỉ hẹn Ngô Sâm Nhược tới. Ngô Sâm Nhược đến, ngay sau đó Tống Ngôn Phong cả người đều là khí tức huyết tinh cũng chạy tới theo. Tống Ngôn Giản đã sớm nghe nói ở Đông nam á Tống Ngôn Phong và Ngô Sâm Nhược đã giao thủ và ám sát mấy lần, mặc dù hai người không thật sự bị đối phương chỉnh chết, nhưng mỗi lần đều dựa theo thủ pháp của đối phương mà chỉnh chết đối phương. Lần này gia chủ tương lai – Tống Ngôn Giản lập tức bị Tống Nghĩa Cẩn đóng gói đưa tới, Tống Ngôn Giản vừa đi, Tống Tử Khâm lập tức ném công việc bận rộn muốn rụng tóc qua một bên, rất là vui vẻ chạy theo, đồng thời còn trói nam thần tinh thông võ tinh túy võ thuật –  Phong Thanh Dương của cô theo.

Thế là một đám người chạy tới, mấu chốt là, sau khi đến toàn bộ đều vào khách sạn nữ hoàng ở, chi phí đều tính cho Tống Ngôn Mục.

Đám người này… Nhất định chính là thân thích cực phẩm.. Trong lòng Tống Ngôn Mục im lặng không nói,, quay đầu nhìn lại Mộc Tuyết… Mộc Tuyết đã sớm xun xoe chạy nhanh đến bên cạnh La Lan Tử.

Bửa cơm tối ngày hôm đó… Không thể dùng náo nhiệt để hình dung, mà phải dùng khói lửa bay tán loạn để hình dung.

Tống Ngôn Giản ra khỏi nhà, trực tiếp kéo theo 50 vệ sĩ tinh anh, từ điểm đó, cũng có thể thấy được sức ảnh hưởng của Tống Ngôn Giản.

Ở Đông nam á vật lộn giữa các tổ chức hắc đạo, tốc độ trưởng thành của Ngô Sâm Nhược còn nhanh hơn so với huấn luyện gián điệp trước đó. Cậu không gần nữ sắc cũng không hứng thú với nam sắc, chỉ toàn tâm toàn ý theo đuổi sức mạnh, hết sức chuyên chú hoàn thành các hạng mục nhiệm vụ, bất luận là đầu óc hay thân thể tư chất đều tăng lên rất nhanh. Mà Tống Ngôn Phong chính là một thành phần phản động, từ nhỏ đã thích khiêu chiến với người mạnh, nhất là những người mạnh bên cạnh mẹ hắn. Không ai biết sau khi Tống Ngôn Phong đi khỏi nhà đã làm gì, nhưng căn cứ vào tài liệu, trong bảng xếp hạng 29 sát thủ xuất sắc nhất máu lạnh nhất, Tống Ngôn Phong chưa từng rớt khỏi top 10.

Mà Tống Tử Khâm trói Phong Thanh Dương tới, trong thời đại mà nội đã đã tuyệt tích, hắn mới 20 tuổi mà có khinh công! Thật sự là khinh công! Biết điểm huyệt! hơn nữa còn dạy cho Tống Tử Khâm! Không biết Tống Tử Khâm đã đánh lén Phong Thanh Dương trong trường hợp tư mật nào mà trói được người ta đưa lên máy bay tư nhân của nhà họ Tống. Suốt đường đi Phong Thanh Dương vẫn luôn ý vị thâm trường nhìn Tống Tử Khâm, làm cho mặt Tống Tử Khâm đỏ như mông khỉ.

Vì vậy khi Tống Ngôn Giản đau đầu sắp xếp chỗ ngồi, hắn ngồi chung với Tống Ngôn Mục, kế bên Tống Ngôn Mục là Mộc Tuyết, bên cạnh Mộc Tuyết là La Lan Tử, bên cạnh La Lan Tử là Ngô Sâm Nhược, bên cạnh Ngô Sâm Nhược là Sophie, bên cạnh Sophie là Lưu Sảng, bên cạnh Lưu Sảng là Phong Thanh Dương, bên cạnh Phong Thanh Dương là Tống Ngôn Phong, bên cạnh Tống Ngôn Phong là Tống Tử Khâm, xoay vòng là tới hắn.

Mới vừa nâng ly sâm panh lên uống, toàn bộ rượu trước mặt Tống Ngôn Phong bay đến trước mặt Ngô Sâm Nhược, Ngô Sâm Nhược đưa tay tiếp lấy rồi vỗ một cái, một cái dao ăn bay lên rồi hạ xuống – cắm lên bàn.

“Lúc ăn cơm, đừng làm rộn.” Mặt Ngô Sâm Nhược lạnh đến nổi có thể đóng băng.

Tống Ngôn Phong nhếch miệng, răng nanh bén nhọn, “Anh trai và em gái tôi đều ở đây, coi chừng cậu bị giết luôn ở chỗ này.”

Lời này vừa ra, Tống Ngôn Giản liền nâng trán. Trước kia khi hắn không gánh vị trí anh cả, tất cả những chuyện này đều do Tống Ngôn Mục xử lý. Chờ đến lượt hắn phụ trách, mới biết Tống Ngôn Mục có nhiều khó khăn.

Nhưng bây giờ Tống Ngôn Mục bị quấy rầy trong tuần trăng mật – tâm trạng không tốt, chỉ lo cắt thịt bò cho Mộc Tuyết, đâu để ý tới anh em làm gì! Tốt nhất là đánh, đánh xong thì về nước hết.

Có thể Mộc Tuyết không nhìn nổi, Tống Ngôn Phong này là ai thế, chưa từng gặp, theo như cô biết thì lần trước người này đã dịch dung và xuất hiện trong lễ đính hôn. Trong cái nhìn của Mộc Tuyết, chính là Ngô Sâm Nhược và Tống Ngôn Phong rất thân.

Tỉnh bơ, Mộc Tuyết vừa ăn thịt bò vừa truyền cảm giác chán ghét làm ảnh hưởng Tống Ngôn Phong, đó là một cảm giác chán ghét vô cùng kịch liệt, đột nhiên xuất hiện tập kích Tống Ngôn Phong.

Cho nên mọi người nâng ly lần nữa, sau khi cụng ly, sát thủ Tống Ngôn Phong uống một hớp rượu sâm panh vào…. Lập tức phun ra, nôn như muốn ói cả ruột ra.

Biết Mộc Tuyết có dị năng, cả tập thể không nói gì.

Thật vất vả khống chế được cảm giác chán ghét, Tống Ngôn Phong đưa tay sờ mạch đập và bụng, cơ thể bình thường. Hắn vô cùng nhạy bén, nhìn chằm chằm Mộc Tuyết.

“Chị dâu, chị nhắm vào tôi?”

Mộc Tuyết vô tội ngẩng đầu, “A? Nào có, chắc là cậu quá kích động, cho nên dạ dày khó chịu đó.”

La Lan Tử không nhịn được, phốc bật cười.

Liếc La Lan Tử Liếc một cái, Tống Ngôn Phong không nói gì, hắn đã nhận được cái trợn mắt vi diệu của Tống Ngôn Mục.

“Tình cảm của chị dâu đối với Sâm Nhược, thật sâu nha.” Ý vị thâm trường nói ra những lời này, Tống Ngôn Phong thu hồi sát khí trên người, lập tức khôi phục thành hình dáng con nhà giàu, cà lơ phất phơ.

La Lan Tử lập tức tiếp lời, “Đó là đương nhiên, tiểu Tuyết là em gái của Sâm Nhược. Em không ăn giấm, thì anh ăn giấm cái gì chứ?”

Lời này chẳng qua chỉ thuận miệng nói, sau khi nói xong, toàn bộ người trên bàn đều yên lặng 囧.

Tin này thật là họt

Rốt cuộc là La Lan Tử thích tiểu Tuyết, hay là La Lan Tử thích Ngô Sâm Nhược, hay là Tống Ngôn Phong ăn giấm của Ngô Sâm Nhược, hay là Tống Ngôn Phong ăn giấm của Mộc Tuyết?

Tống Ngôn Mục để dao nĩa xuống, nhìn Tống Ngôn Phong.

Tống Ngôn Phong chỉ có cảm tình với người anh hai từng là anh cả này, chỉ đành phải nhún vai, “Em ăn giấm của Ngô Sâm Nhược, ừ hừ.”

Lần này Tống Ngôn Giản Ngô Sâm Nhược La Lan Tử đồng thời đen mặt, Tống Ngôn Giản vỗ bàn, “Tống Ngôn Phong!”

Tà tứ còn có chút cà lơ phất phơ, Tống Ngôn Phong vừa ăn vừa liếc nhìn Tống Ngôn Giản, hỏi: “Anh cũng ghen? Vậy anh phải giết cô La Lan Tử đó trước, cắt, một chút quyết đoán cũng không có.”

“Này, giám đụng tới Lan Tử thì qua cửa của tôi trước!” Mộc Tuyết vỗ bàn.

“Chỉ bằng chị? Chị dâu, chị dỗ dành anh hai cho tốt rồi hãy nói.” Tống Ngôn Phong tiếp tục liếc mắt, “Trong mắt tôi chị và Lan Tử không khác gì con kiến, không hơn, dùng một ngón tay cũng có thể nghiền chết.”

Mẹ nó thật là cuồng vọng, đã lâu Mộc Tuyết không bị kích thích ý chí chiến đấu cháy hừng hực, “Tới thử một chút đi!”

Tống Ngôn Mục tiếp tục cắt thịt bò cho Mộc Tuyết, giống như không có chuyện gì.

“Đúng vậy! Thử một chút đi, xem tiểu Tuyết có đánh cậu răng rơi đầy đất!” Lưu Sảng chỉ sợ thiên hạ không loạn, thiếu chút nữa nhảy lên bàn, một bên Sophie không thể nói chuyện cũng cầm dao lên, dáng vẻ ‘Tống Ngôn Giản nếu cậu dám động tay tôi lập tức tham chiến, hai vợ chồng phối hợp vô cùng tốt.’

“Được rồi được rồi, ăn cơm đi đừng ồn ào nữa, nếu không ném hết xuống biển làm mồi cho cá!” Tống Tử Khâm nhức đầu, thuận tiện dùng chân đá Phong Thanh Dương đang yên lặng.

Phong Thanh Dương ngẩng đầu, nhìn chung quanh một vòng, “Thanh quan khó xử chuyện nhà.”

“Sư phụ! Cho dù em trói anh mang tới đây là không đúng nhưng anh cũng được tiện nghi mà! Loại thời điểm này anh không cần quá câu nệ, anh cứ mạnh dạn làm cho bọn họ im miệng được không? Anh không cảm thấy bọn họ vừa ăn cơm vừa cãi nhau nước miếng bay khắp nơi rất ghê tởm sao?” Tống Tử Khâm đã coi sư phụ nam thần là người của mình, mấy câu nói tiếp theo rốt cuộc làm cho Phong Thanh Dương buông dao nĩa xuống.

Tống Tử Khâm lập tức che lỗ tai.

“Im miệng!”

Chiêu Sư tử hống của phái Thiếu Lâm, không phải tăng lữ đầu trọc đầy cơ bắp, lại có thể làm rung động khắp nơi.

Dùng nội công để tiếng gào xâm nhập vào thân thể con người, làm cho tất cả mọi người ù tai choáng váng, tất cả âm thanh im bặt, trong vòng một phút không có ai nói chuyện.

Lần này, ánh mắt Tống Ngôn Phong thay đổi, đó là ánh mắt sáng lóng lánh thèm thuồng khi phát hiện con mồi. Người mạnh, đối với Tống Ngôn Phong mà nói, là sự tồn tại có sức hấp dẫn nhất. Mà người mạnh có tướng mạo xinh đẹp, đối với Tống Ngôn Phong, giống như ma túy vậy.

Đột nhiên Tống Tử Khâm có cảm giác mình tự lấy đá đập vào chân mình, vội vàng ôm sư phụ của mình, “Tống Ngôn Phong, đây là chồng của em anh không được cướp! Mặc kệ anh có thích đàn ông hay không cũng không cho phép cướp!”

Phong Thanh Dương ý vị sâu xa nhìn Tống Tử Khâm lần nữa, cơ bắp đã biến mất giờ chỉ còn lại đường cong, bền chắc lại hấp dẫn, rất vừa miệng. Tống Tử Khâm ngượng ngùng buông tay, nhưng vẫn hung ác nhìn nhìn chằm chằm Tống Ngôn Phong như cũ.

“Anh không thích đàn ông cũng không thích phụ nữ, anh chỉ thích khiêu chiến.” Lè lưỡi liếm môi, Tống Ngôn Phong nghiêng đầu về phía Ngô Sâm Nhược, nói: “Mau quỳ xuống nhận thua sau đó cút xa Tống Nghĩa Nhụy, tôi muốn đi khiêu chiến đối tượng kế tiếp.”

…… Cuồng mẹ!! {mẫu khống}

Trong đầu Tống Ngôn Giản Tống Ngôn Mục Tống Tử Khâm cộng thêm Mộc Tuyết lóe lên hai chữ lóng lánh ánh vàng kia.

Ngô Sâm Nhược nhướng mắt nói ra một câu làm mọi người rớt càm, “Tống Nghĩa Nhụy càng thích tôi, thì tôi sẽ không rời khỏi cô ấy.”

Đây là tiết tấu kiểu gì vậy?!

La Lan Tử gần như muốn khóc.

Mộc Tuyết vội vàng trấn an La Lan Tử, nói nhỏ bên tai cô, “Tống Nghĩa Nhụy là mẹ Tống Ngôn Phong, đồng thời cũng nhận Ngô Sâm Nhược làm con nuôi và người thừa kế! Tống Ngôn Phong là người nóng nảy lại khó tính, xa cách mẹ mình lại không cho phép bất kỳ kẻ nào tới gần mẹ mình, hiểu không?”

Thiếu chút nữa bị sợ chết, lúc này La Lan Tử mới thở phào, nước mắt lã chã kéo tay Mộc Tuyết, “Không được, tớ phải học theo cậu, sau này Sâm Nhược đi đâu tớ sẽ đi theo đó…”

Chuyện này hả, Mộc Tuyết bật cười, “Nếu như người nhà của cậu đồng ý.”

Lau nước mắt, La Lan Tử cắn răng, “Chỉ cần là đều tớ thích thì người nhà của tớ là bằng lòng.”

Bên cạnh, Ngô Sâm Nhược ngẩng đầu nhìn La Lan Tử một cái, lập tức xoay mặt đi. Đúng là đã rất lâu cậu không liên lạc với La Lan Tử, nhưng…. Nhất cử nhất động của La Lan Tử cậu đều biết.

Không phải là cậu, không quan tâm La Lan Tử.

Chẵng qua là, cậu không biết, phải quan tâm như thế nào mà thôi.

Hơn nữa, Tống Ngôn Phong điên cuồng truy đuổi ám sát gần một năm, thử hỏi làm sao cậu có thời gian liên lạc với La Lan Tử chứ.

Vì vậy bữa cơm này, đang lúc mọi người cãi vã, quơ múa dao nĩa, được kết thúc bằng chiêu Sư tử hống của Phong Thanh Dương. Áo lót của những vệ sĩ ở đây đều ướt đẫm. Thật sự đủ rồi…. Đám tiểu bối của nhà họ Tống không có ai trầm tĩnh, kể cả Tống Ngôn Giản và Tống Ngôn Mục ưu tú nhất cũng vật, không có ai trầm tĩnh.

Phụ nữ nhìn thấy bạn thân chân chính, sẽ quên mất chồng. Đây chính là cảm nhận của Tống Ngôn Mục, đặc biệt là Mộc Tuyết vẫn đang suy nghĩ, buổi tối cô có thể sang ngủ chung với La Lan Tử để nói chuyện phiếm hay không…. Có thể nhẫn những không thể nhịn, Tống Ngôn Mục hung hăng trợn mắt nhìn Mộc Tuyết. Mộc Tuyết không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng lắc đầu với La Lan Tử, mà Tống Ngôn Mục đã ra giấu bằng mắt cho Hắc Hồ. Hắc Hồ hiểu ý, lặng lẽ đi đổi phòng cho Ngô Sâm Nhược, trực tiếp để cho cậu đắp chăn nói chuyện phiếm với La Lan Tử vào tối nay.

Cơm nước xong Tống Ngôn Phong biến mất, Tống Ngôn Giản không biết thằng khỉ này đã đi chạy tới đâu để gây họa, anh trai thích khoe khoang bá khí gặp phải thằng em không tình cảm cũng ủ rũ thành một cọng cỏ. Hắn không thể làm gì khác hơn là hẹn Ngô Sâm Nhược đi uống rượu, không ngờ Ngô Sâm Nhược lại mặt lạnh từ chối.

“Tôi không hẹn hò với đàn ông.” Ngô Sâm Nhược hừ lạnh.

Tống Ngôn Giản im lặng, “Cậu suy nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ muốn cậu trao đổi với Ngôn Phong mà thôi.”

“Tôi sẽ không hạ sát chiêu với người nhà họ Tống, nhưng tôi cũng sẽ không để cậu ta giết tôi.” Ngô Sâm Nhược đi tới chỗ Lưu Sảng, “Tự anh chơi đi, tôi không muốn làm bạn với anh.”

Câu nói sau cùng, làm Tống Ngôn Giản tức đến nghiến răng. Quay đầu nhìn lại, Tống Ngôn Mục vác Mộc Tuyết đi, Ngô Sâm Nhược đứng bên cạnh La Lan Tử, Lưu Sảng đi theo Sophie, Tống Tử Khâm quấn lấy Phong Thanh Dương…. Tống Ngôn Phong chạy ra ngoài săn mục tiêu, vì vậy ở đây chỉ còn hắn cô đơn một mình.

Tức giận quay đầu, Tống Ngôn Giản bị Mộc Sương đột nhiên xuất hiện sau lưng làm sợ hết hồn. Tống Ngôn Giản đã biết chuyện của Mộc Tuyết và Mộc Sương, cho nên cũng không tới mức nhận lầm người. Ban nãy Tống Ngôn Mục đã vác Mộc Tuyết đi, cho nên lúc này Mộc Tuyết không thể đi ra ngoài. Vì vậy người này chỉ có thể là Mộc Sương, chắc là bị Tống Ngôn Mục đuổi ra ngoài.

Tống Ngôn Giản giả vờ tỉnh táo, thử thăm dò Mộc Sương, nói: “Cùng đi….. Uống một ly?”

Quan sát Tống Ngôn Giản từ trên xuống dưới, đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước mình bị rơi xuống giếng, Mộc Sương cười quỷ dị, “Được.”

La Lan Tử đã rất lâu không gặp Ngô Sâm Nhược.

Một năm qua, từ lúc ban đầu nóng nảy, rồi chuyển sang uất ức, sau đó lại dần dần phấn chấn. Lúc này mặc dù La Lan Tử mới 17 tuổi, nhưng trong mắt lại có sự thành thục.

Cô rất yêu Ngô Sâm Nhược, yêu không có thuốc chửa. La Lan Tử không biết nên làm thế nào để Ngô Sâm Nhược yêu mình, nhưng mà, La Lan Tử biết, mình cần phải quấn chặc, không để cho Ngô Sâm Nhược chạy nữa, như vậy Ngô Sâm Nhược sẽ là của cô.

Bầu trời đầy sao, Lưu Sảng và Ngô Sâm Nhược đi phía trước, La Lan Tử và Sophie đi phía sau.

Sophie không thể nói chuyện, cũng không thích dùng ngôn ngữ của người câm, quơ quơ múa múa, vì vậy lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn. Lúc này, điện thoại di động của La Lan Tử rung lên.

[Sao cậu không đi lên bắt Sâm Nhược lại?]

Thấy tin nhắn này, La Lan Tử trầm tư một hồi mới trả lời.

[Bắt thế nào?]

[Trực tiếp tấn công.]

[…. Tớ đâu phải là Tống Tử Khâm…. Tống Tử Khâm tấn công nhiều lần như vậy mà đâu có thành công lần này….]

[Chuẩn bị một ly rượu bỏ thuốc cho cậu cho cậu ấy uống?]

[Sophie sao cậu lại có nhiều chủ ý xấu như vậy chứ!]

[Ha ha, giỡn thôi.] Sophie không đùa, nhưng mà cô biết La Lan Tử không chịu nhận, vì vậy bác bỏ, [Đợi lát nữa tớ kéo Lưu Sảng đi, hai người trò chuyện!]

Cũng không lâu lắm, Lưu Sảng móc điện thoại di động ra, trên điện thoại là tin nhắn uy hiếp của Sophie.

Người Trung Quốc có câu ‘quấy rầy người khác nói chuyện yêu đương sẽ bị lừa đá’, [Không phải anh đã quên mục đích của chúng ta khi gọi Lan Tử và Sâm Nhược tới chứ?]

Đang trao đổi tình cảm với anh em tốt, lúc này Lưu Sảng mới phát hiện, có cảm giác giọng khách át giọng chủ. Ngượng ngùng gãi đầu, Lưu Sảng chụp mạnh lên bả vai Ngô Sâm Nhược, “Anh em kỳ nghỉ còn dài, chúng ta từ từ trò chuyện. Cái đó, tớ và Sophie có chút việc phải thương lượng, chúng tớ đi về trước!”

Nói xong, Lưu Sảng thân thể cường tráng chạy đi, xông tới ôm lấy Sophie xoay vài vòng.

Dưới ánh sao, Sophie im lặng cười, nện vào ngực Lưu Sảng, hai người nhanh chóng đi xa.

Dưới ánh sao sóng biển dịu dàng hôn bờ cát, không ngừng nghỉ. La Lan Tử cúi đầu nhìn cát nhuyễn, tất cả đều ngăn ở ngực.

Ngô Sâm Nhược đứng phía trước, quay đầu nhìn cô gái vốn phóng khoáng kiêu ngạo giờ đang cúi đầu, không kiềm được nhớ lại năm ấy cậu chạy đến bệnh viện nhìn Mộc Tuyết, trong lúc lơ đảng liếc về La Lan Tử đứng ở cửa phòng bên cạnh, hình dáng ảm đạm thất sắc.

Bước tới vài bước, Ngô Sâm Nhược đứng trước mặt La Lan Tử.

“Này.”

La Lan Tử ngẩng đầu, trên mặt không có vẻ ảm đạm trong tưởng tượng của Ngô Sâm Nhược, mà là sự kiêu ngạo.

“Chúng ta vẫn chưa chia tay đúng không?!”

“A?!”

Hung hãn kéo lấy cổ áo Ngô Sâm Nhược, La Lan Tử cắn răng, “Em nói, chúng ta vẫn chưa chia tay đúng không?! Anh đồng ý làm bạn trai của em, kết quả không nói không rằng bay tới thành phố B, điện thoại không gọi tin nhắn cũng không gửi! Em nghĩ là anh bận bịu, không dám quấy rầy anh! Nghĩ rằng khi anh và mọi người giải quyết hết phiền toái ở thành phố B, anh sẽ trở lại tạm biệt em! Kết quả anh không làm gì hết, một đường bay thẳng đến Đông nam á, sau đó chơi trò mất tích với em!”

Giơ hai tay lên, Ngô Sâm Nhược cúi người xuống, tránh cho La Lan Tử siết cổ cậu đau, “Xin lỗi, anh chỉ không muốn để mọi người lo lắng.”

“Chó má! Anh nghĩ rằng em không biết anh và Lưu Sảng có liên lạc, anh nghĩ rằng em không biết anh muốn trốn tránh em ư!” Vốn là tâm trạng có chút bi thương, La Lan Tử càng nói trong lòng càng tức giận, “Anh nói thử xem, nếu không phải là em, ai chịu được anh! Đã sớm bắt cá hai tay quen không biết bao nhiêu bạn trai!”

Ngô Sâm Nhược muốn nói, dù em bắt cá hai tay anh cũng sẽ không trách em. Nhưng mà, nếu thật sự nói ra, đoán chừng La Lan Tử sẽ tức điên.

“Em vẫn luôn chờ anh đồ khốn kiếp!” La Lan Tử vung một cái tát lên mặt Ngô Sâm Nhược, “Cho dù anh thật sự bận như chó, ít nhất hôm nay thấy em, cũng phải lộ ra một chút khác biệt với những người khác chứ! So với bất kỳ ai em đều yêu anh hơn, so với tiểu Tuyết còn yêu anh hơn, chẵng lẽ anh không nhìn ra được sao?! Không cần biết anh có biến thành thế nào, kiếp này em chỉ muốn cùng anh ở chung một chỗ, chẵng sẽ anh không nhìn ra được sao?! Cho dù một ngày nào đó anh gảy tay gảy chân lưu lạc đầu đường xó chợ, em cũng sẽ ở bên cạnh anh, chẵng sẽ anh không nhìn ra được sao?!”

Đã cực kỳ lâu không biết mùi vị của tát tai, lúc này Ngô Sâm Nhược bối rối, lực đạo này không làm cậu đau dù chỉ là một chút, nhưng mà, hình như trong lòng có chút kích động.

Cô gái đang giận dữ trước mặt, là bạn gái của mình. Cô ấy sẽ luôn luôn chờ mình, sẽ vì mình mà đau lòng, tức giận.

Kiếp trước, hình như, Lan Tử vẫn một mực cố gắng liên lạc với mình, nhưng khi đó tâm tính của cậu đã vặn vẹo, trù trả thù thì không quan tâm đến thứ gì.

Không phải là Ngô Sâm Nhược không có chút cảm giác nào với La Lan Tử, cậu chỉ là…. Không có cảm giác đặc thù gì với chuyện yêu đương. Hoặc là do phái nữ chưa từng cho cậu yêu thường và bao dung, hoặc giả vào thời thanh xuân của thiếu niên cậu chỉ lo chú ý tranh đấu với một ổ cực phẩm, sau đó lại trực tiếp ra nước người tiếp nhận huấn luyện đặc công. Cho nên, phương diện yêu đương này, chưa kịp nhú đã chết từ trong mầm, liên thông với cậu của kiếp trước thì đúng là—— không biết yêu.

“Thật xin lỗi.” Ngô Sâm Nhược biết mình không thể phản kháng, cậu….. Không nên lâu như vậy, không liên lạc cho La Lan Tử.

“Nói thật, khi anh ôm em và ôm Lưu Sảng không thấy có gì khác nhau, hoặc là anh là một thằng đần trong tình yêu. Nhưng mà, anh chưa từng khinh thường em, cũng không cố ý tổn thương em. Anh chỉ là, không biết nên làm sao để chung đụng với em… Luôn cảm thấy, làm gì, cũng không quá đúng. Hẵn là em nghĩ khác, nhưng anh không biết phải làm sao, tóm lại…” Thở dài một cái, Ngô Sâm Nhược cho La Lan Tử một cái ôm, cậu ở Đông nam á cũng không thoải mái, “Anh chỉ là, sợ liên lụy đến em.”

Phụ nữ khi đối mặt với người đàn ông mình yêu đến tận xương thì chỉ cần người ấy nói một câu ngon ngọt, cũng đủ làm mình tha thứ tất cả lỗi lầm của người ấy.

Xoay tay lại ôm lấy Ngô Sâm Nhược, rốt cuộc La Lan Tử bật khóc, “Ngu ngốc ngu xuẩn ngu đần! Anh nghĩ rằng em không biết gì hết sao? Tống Nghĩa Nhụy đối với anh tốt hơn nữa thì như thế nào, anh không cần thiết phải bán mạng cho nhà họ Tống! Không phải Tống Ngôn Phong rất lợi hại sao, nghe nói anh và anh ta vẫn luôn đối chọi gay gắt, anh trở lại đi, chắc chắn cha mẹ em rất thích anh, bọn họ sẽ coi anh như con trai ruột mà đối đãi, chúng ta cũng đính hôn có được không? Anh cưới em sẽ không hối hận…”

Kích động làm lời nói của La Lan Tử có chút loạn, nhưng Ngô Sâm Nhược hiểu.

Em thích anh, em yêu anh, em sẽ cho anh một gia đình ấm áp. Anh không cần phải mạo hiểm nữa, không cần phải tranh đấu, anh có thể sống một cuộc sống yên bình.

Vỗ lưng La Lan Tử đang khóc thút thít, Ngô Sâm Nhược không đáp ứng, “Anh thích công việc kích thích này, hơn nữa anh cũng không làm việc cho nhà họ Tống. Mặc dù bây giờ tất cả đã yên bình trở lại, nhưng lúc trước nếu không có tiểu Tuyết và Ngôn Mục giúp anh, anh sẽ không có được ngày hôm nay. Anh là cánh tay phải của Ngôn Mục, không thể nói đi là đi.”

Anh đã nhìn thấy kiếp trước, mình chết thê thảm bao nhiêu. Cũng biết bất luận là kiếp trước hay kiếp này, Tống Ngôn Mục đều thật lòng coi anh là anh em. Còn có Mộc Tuyết, anh sẽ cố gắng hết sức đợi đến khi cô ấy sinh con, lúc đó anh sẽ rời đi, chỉ có sinh con xong địa vị của cô ấy ở nhà họ Tống mới có thể vững cố hơn. Lời này Ngô Sâm Nhược không nói, nói nhiều sẽ phiền. Cậu là một người thích làm không thích nói.

“Nhưng mà anh có thể đáp ứng em, chờ Tống Ngôn Phong không chạy loạn nữa, chân chính trở về nhà họ Tống. Anh sẽ giao ra tất cả, sau đó trở về thừa kế nhà họ Ngô. Đến lúc đó, anh tới cưới em.” Ngô Sâm Nhược nghiêm túc cam kết.

“Được anh…” La Lan Tử ngẩn ngơ, “Anh nói cái gì?!”

Cau mày, Ngô Sâm Nhược cố ý trầm mặt xuống, “Cưới em đó, em nói nhiều như vậy, không phải muốn anh cưới em sao?”

Đợi chứt, lời này không có sai, nhưng nghe sao giống em ép buộc anh quá vậy! La Lan Tử cắn răng, “Cái gì mà em muốn anh cưới em! Chẵng lẽ anh không có chút ý nghĩ muốn cưới em sao?!”

Không có. Trên mặt Ngô Sâm Nhược viết như vậy.

“Chẳng lẽ ai bảo anh cưới anh cũng cưới sao????!!!!!” La nữ vương gầm thét, không nhịn được đạp Ngô Sâm Nhược một cước.

So sánh về đánh cận chiến, sự chênh lệch của La Lan Tử và Ngô Sâm Nhược cũng giống như nắm đấm của một đứa bé đi nhà trẻ và một người lớn vậy.

Trước không nói váy hạn chế La Lan Tử phát huy, Ngô Sâm Nhược dễ dàng nắm được cổ chân La Lan Tử, đi lên nhắc tới, khiêng cái chân dài trắng tinh lên bả vai, thuận tiện đưa tay xẹt qua hông của La Lan Tử.

May mắn La Lan Tử học múa ba-lê nên dây chằng rất giản, mới làm được tư thế ôm có độ khó cao như vậy.

“Chỉ có em.” Ngô Sâm Nhược hôn một cái lên trán La Lan Tử. “Chỉ có em bắt anh cưới, anh mới cưới. Mặc dù anh tương đối vô cảm với tình yêu, nhưng, chắc chắn em khác với tất cả những người khác, bởi vì so với bất kỳ ai….. em đều yêu anh hơn.”

“Nếu như không phải là em, anh sẽ cho rằng người phụ nữ kia nổi điên, trực tiếp xoay người đi khỏi.” Nói tới chỗ này, Ngô Sâm Nhược lại có chút ý cười, “Phải biết rằng, năm đó anh cũng là một nam thần, tới nay cũng không thiếu phụ nữ theo đuổi.”

Loại điên cuồng tự đắc này, làm cho La Lan Tử dỡ khóc dỡ cười. Dù sao cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ, không phải cô không biết sự thay đổi của Ngô Sâm Nhược trong những năm này. Quả thật dần dần Ngô Sâm Nhược đã mất đi bản năng yêu thương, chỉ còn lại khao khát được yêu.

Thật ra thì, thật đáng thương… Ngực La Lan Tử hơi đau. Nếu đổi lại là một cô gái khác, có lẽ sẽ cảm thấy rất không cam lòng, rất thât vọng. Nhưng La Lan Tử biết mình muốn cái gì. Ngô Sâm Nhược là một người có thể vì giúp Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết mà không tiếc mạng sống vào sinh ra tử, là bởi vì hai người kia thật lòng với cậu. Như vậy chỉ cần mình có thể toàn tâm toàn ý bỏ ra, chờ khi Ngô Sâm Nhược chấm dứt tất cả, tất nhiên sẽ hết mực đối tốt với cô.

Trên thế giới có vô số loại tình yêu khác nhau, không phân biệt tốt xấu. Mặc dù người nhìn như thông minh nhưng trên thực tế thì hết sức vụng về, nhưng cô yêu, thì chính là hạnh phúc.

Trong tình yêu, ai yêu trước, thì người đó thua. La Lan Tử phải thừa nhận, chỉ cần Ngô Sâm Nhược không nói hai người chia tay, cô đã đủ vui, giờ phút ‘ryml’này nghe Ngô Sâm Nhược sẽ lấy cô, thì cô chỉ mong làm ngay lập tức để tránh đêm dài lắm mộng.

“Thật ra thì anh là một người đàn ông rất kém cỏi!” La Lan Tử hận hận đột nhiên bấm eo Ngô Sâm Nhược một cái, “Người không biết yêu như anh, công việc vừa thần bí vừa nguy hiểm, lại không giỏi biểu đạt, cho dù thông minh thì cả đời cũng bình thường.”

“Ừ, anh biết.”

“Cho nên, anh đã không biết, vậy em nói gì anh cũng phải làm theo.”

“Ừ, có thể.”

“Đầu tiên có rãnh phải về thăm em, không rãnh thì ít nhất cũng phải gửi một tin nhắn! Nếu như thực sự bận rộn, một năm ít nhất cũng phải về một hai lần.”

“Được.”

“Lúc về phải mang theo quà!”

“Được.”

“Kết thúc sớm một chút để trở về cưới em.”

“Tốt.”

“Hôn em.”

……………

Chờ hai người tay trong tay trở về  khách sạn, đến cửa phòng, La Lan Tử phát hiện thẻ phòng của mình đã bị đổi. Ngẩng đầu lên nhìn thẻ của Ngô Sâm Nhược, mặt La Lan Tử đỏ bừng.

Đây là Sophie làm?! A…. Sao bây giờ…. Nên nắm bắt cơ hội ăn Ngô Sâm Nhược…. Hay là…..

Ngô Sâm Nhược bình tĩnh mở cửa, bình tĩnh đi tắm, để lại La Lan Tử khẩn trương đến xoay vòng tròn.

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Tối nay sẽ có tiến triển thực sự sao?

Kết quả, chờ La Lan Tử đỏ mặt rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới xong, chuẩn bị tất cả các loại tâm lý, lúc đi ra, Ngô Sâm Nhược đã ngủ rồi.

Dưới ánh đèn La Lan Tử thiếu chút nữa nhịn không được mà đá Ngô Sâm Nhược khỏi giường đôi.

Hít thở sâu thật lâu, La Lan Tử mới âm thầm vào trong chăn, dán vào tấm lưng gầy nhom nhưng bền chắc của Ngô Sâm Nhược, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.

Được rồi, tối nay không lộn xộn, tất cả mọi người đã quá mệt… Sáng mai rồi nói….

Đêm đó, Mộc Tuyết vô tình nói muốn ngủ chung với La Lan Tử, bị Tống Ngôn Mục trầm mặt vác về phòng tình nhân, lăn lộn tới hơn nữa đêm.

Gió đêm phất qua rèm cửa sổ, thổi tan không khí trong căn phòng cờ bay phất phới. 

Tống Ngôn Mục ôm Mộc Tuyết thở hỗn hển, cắn mọt cái trên lỗ tai cô, “Sau này không cho phép nói muốn ngủ chung với người khác!”

“Con gái mà anh cũng ăn giấm, thật không có phẩm….” Mộc Tuyết đã không còn khí lực để so đo với người sau lưng, xoay mình nằm ngửa.

Tống Ngôn Mục hừ một tiếng, ôm Mộc Tuyết đi tắm, “Anh sẽ giúp Ngô Sâm Nhược và La Lan Tử kết hôn sớm, hai người kia anh cũng không yên tâm…..”

Liếc Tống Ngôn Mục một cái, Mộc Tuyết suy nghĩ một chút, lại cười lên, “Mộc Sương trở về không gian, cô ấy nói rốt cuộc trả được thù, làm cho Tống Ngôn Giản dính xăng cả người….. Ha ha ha…”

Bình luận





Chi tiết truyện