chương 45/ 93

Bị toàn lớp thậm chí toàn trường cô lập cuộc sống ở trường của Mộc Dong vô cùng không tốt, vì thế tâm trạng của Mộc Lê cũng vô cùng không tốt. Nhìn xem, đã gần một tháng rồi mà cháu gái ngay cả cọng lông của Tống Ngôn Mục cũng không đụng được, càng đừng nói là đào góc tường của Mộc Tuyết, còn kế hoạch ‘bắt’ Tống Nghĩa Đức của cô ta, không biết ngày tháng năm nào mới có thể thực hiện.

Trách cứ người khác, là bản tính của người nhà họ Mộc, vì thế Mộc Lê không chút lưu tình răn dạy Mộc Dong.

“Bạn học trong lớp đều không để ý tới con? Vậy chắc chắn là do thái độ của con không tốt, Dong Dong à, cậu con bỏ ra nhiều tiền đưa con tới đây, không phải để cho con mỗi ngày kể mình đã chịu bao nhiêu uất ức, Mộc gia Tiền Trình còn đang chờ con đấy! Nhanh chóng nghĩ cách đi!” Mộc Lê tức giận hừ hừ.

Bởi vì biết không được mọi người thích, Mộc Dong ở trường Hạo Vũ trung vẫn là mang theo cái đuôi làm người, trong lúc nhất thời cũng không thể làm ra chuyện nào ‘cực phẩm’, từng diễu võ dương oai và tự cao tự đại, cao phú soái bạch phú mĩ* trước mặt lại vỡ tan thành mây khói.

*Cao phú soái, bạch phú mỹ: Con nhà giàu đẹp trai

Muốn tiếp cận Tống Ngôn Mục? Tống Ngôn Mục là học sinh lớp 12, việc học vốn rất nhiều, lớp 10, 11, 12 nằm ở ba lầu khác nhau, Tống đại thiếu người ta lúc nào cũng có một đám người bên cạnh, hơn nữa lúc nào cũng phòng bị Mộc Dong ngu đần này. Dù Mộc Dong có từ xa xa liếc mắt nhìn Tống Ngôn Mục một cái cũng không bị người khác “Không cẩn thận”, cũng không tệ.

Đương nhiên, Tống Ngôn Mục ngày não cũng phải thảo luận vấn đề với những học sinh mới, vừa gia nhập Hội học sinh. Như vậy, Mộc Dong lập tức xin vào Hội học sinh?

Trưởng nhóm người ta không nói gì, những thành viên đã liếc mắt hỏi Mộc Dong có sở trường gì, học vài năm à, tới làm một đoạn? Sau đó Mộc Dong tự cho là học mấy tháng thì có thể đưa tay ra đàn dương cầm kết quả là mất mặt hoàn toàn, xấu hổ không gì miêu tả được, hát thì âm điệu không chuẩn, vẽ thì không đủ bản lĩnh, khiêu vũ thì nhảy không xong, ngoại ngữ? Với thành tích của ả, tiếng Anh cũng gập ghềnh, sao có thể biết được tiếng Pháp, Đức, italia thậm chí là tiếng Ả Rập.

Tổng hợp lại, vốn dĩ mặt Mộc Dong đã dày hơn tường thành lại bị chà rách một tầng da, sau đó thì mắt đầy nước.

Buổi học thể dục, thầy dạy thể dục cao to khỏe mạnh đang chỉ huy mọi người chơi trò chơi, có một loại rất thường gặp, để cho một bạn học đứng ở trên đài cao nhắm mắt lại rồi ngã xuống, sau đó những bạn học khác sẽ tiếp (hứng).

Khi thầy dạy thể dục làm mẫu, toàn lớp đều nhìn về phía Mộc Dong.

Mộc Dong kinh hoàng như một con chim bị mèo bắt, ả biết nếu mình đi lên, tuyệt đối không có ai sẽ tiếp ả. Vì thế ả liều mạng lắc đầu, tỏ vẻ hôm nay mình không khỏe, không thể tham gia loại trò chơi này.

“Vậy ngày nào bạn mới khỏe đây?” Thầy dạy thể dực cũng không vui, mỗi lần tới giờ thể dục Mộc Dong đều lấy các loại lý do để không tham gia trò chơi tập thể, trách không được lại bị mọi người xa lánh.

Mộc Dong cúi đầu không nói lời nào.

Kết quả các bạn bên cạnh bắt đầu ồn ào, hai nam sinh trực tiếp kéo Mộc Dong tới trên đài cao, Mộc Dong bắt đầu thê lương thét chói tai, dẫn tới những học sinh trên sân thể đều nhìn.

Hai nam sinh thật ra là đang đùa rất vui vẻ, trực tiếp đẩy Mộc Dong xuống.

“A!!!!!!!!”

Mộc Dong sợ tới mức thiếu chút nữa ngất xỉu, sau đó mới phát hiện mình được các học sinh tiếp được.

“Ha ha ha ha ha ha ha người nhát gan.”

“Ôi nhanh chóng buông ra, nói không chừng cô ta đã tiểu ra quần!”

“Thật là, thầy ơi, về sau không cần cho cô ta học thể dục, một chút tin tưởng đoàn đội cũng không có……”

Các âm thanh líu ríu thảo luận, còn có tiếng người cười vang truyền vào lỗ tai. Mộc Dong giãy dụa muốn thoát khỏi mọi người, kết quả các học sinh ăn ý mười phần đồng thời buông tay.

Tuy rằng độ cao không cao lắm, nhưng Mộc Dong vẫn cảm thấy mình té rất đau.

Thầy thể dục nhìn ra được bạn học trong lớp đang cố ý trêu cợt ả, quên đi, sau này vẫn là không cần cho nữ sinh này tham dự trò chơi đoàn đội, miễn cho bị bắt nạt ác hơn.

Mộc Dong ngồi ở một góc sáng sủa dưới cây bạch quả. Thầy giáo cho ả đi qua bên cạnh nghĩ ngơi, ả lập tức đứng lên, nhanh chóng đi tới một chỗ mà người khác không thấy. Mộc Dong nước mắt lưng tròng hối hận tại sao mình lại muốn tới cái chỗ này, hoàn toàn chính là Thiên Nga trong đàn vịt nước, hoa trong đám cỏ dại, mỗi người đều khinh thường ả, bắt nạt ả, nhục nhã ả.

‘Dựa vào cái gì mà Mộc Tuyết có thể kề vai sát cánh với nữ thần của trường – La Lan Tử, có thể có người nhiều sợ hãi lấy lòng tụi nó như vậy.’

‘Dựa vào cái gì, rõ ràng lúc trước Mộc Tuyết chỉ là một đứa yếu ớt, một cước cũng có thể đá nát, rõ ràng là kém hơn mình!’

Đang khóc nức nở, trước mặt Mộc Dong xuất hiện một bàn tay.

Mộc Dong ngơ ngác nhìn người trước mặt, đó là một nam sinh có nụ cười dịu dàng, áo màu xanh biển, quần dài màu xám đậm, vô số lá vàng từ cây bạch quả rơi xuống, làm nổi bật vẽ đẹp của nam sinh trước mặt.

“Đàn em, sao em lại khóc?”

Ngơ ngác nhìn học trưởng khối 11 trước mắt, Mộc Dong ma xui quỷ khiến cầm tay đối phương,“Học, học trưởng… Cám ơn…”

Này, đây là? Tim Mộc Dong bùm bùm nhảy dựng lên, thật tốt quá, ít nhất, ít nhất vẫn có người thích ả. Nhìn xem, không phải có người tung cành oliu với ả sao? Tuy rằng không phải Tống Ngôn Mục, nhưng đường phải đi từ từng bước, cơm phải ăn từng ngụm, bám một cao phú soái trước rồi nói sau!

Khi Mộc Dong bắt đầu này sinh tình cảm với học trưởng lớp 11, án kiện Ngô Tân cố ý đánh Trương Hồ bị thương đang vô cùng huyên náo ở trường Hải Đường.

Học sinh ưu tú có hoàn cảnh nghèo khó bị con nhà giàu đánh gãy chan, nguyên nhân là vì tranh đoạt một nữ sinh?

Sau khi báo chí đưa tin, đài truyền hình cũng làm một tiết mục ngay sau đó. Tiết mục lần này không giống với tiết mục khi Mộc Tuyết bị chủ nhiệm lớp đánh bị thương, vì lần trước đã bị người nào đó chào hỏi một tí rồi nhét tiền vào đã có thể đè xuống. Mà lần này quả cầu tuyết nhanh chóng lớn mạnh, dẫn phát ra hưởng ứng kịch liệt. Cảnh sát nhanh chóng tham gia án kiện này, tuy rằng phạm nghi phạm là người vị thành niên, nhưng cực độ ác liệt và tàn nhẫn như vậy, giống y như những vụ án của xã hội đen, cũng không phải là dùng miệng nói một cái là xong. Pháp viện cũng nhanh chóng thụ lí án kiện này, còn cùng nói với truyền thông nhất định sẽ cho học sinh nghèo này một công đạo.

Thân phận của Ngô Tân bị lộ trên internet, là con riêng của chủ tịch thương hội của thành phố nha, chỉ là đứa bé con của tình nhân mang về. Ai yêu, nhà họ Ngô vậy mà lại có nhiều bí mật như vậy? Khi Ngô Thiên Tứ còn trẻ đã bắt đầu có người phụ nữ bên ngoài, bây giờ lại mang theo hai tình nhân về nhà tiến lên từng bước, vợ hợp pháp và con trai dòng chính bị ép ra nước ngoài? Quả nhiên nhà giàu lúc nào cũng có mặt xấu không muốn người ta biết! Được chia sẽ ở

Quần chúng có được một phen thảo luận giải trí sôi nổi, đồng thời cũng biểu thị sự phẩn nộ của mình trên internet, yêu cầu xử nghiêm!

Ngay sau đó, nữ sinh được Ngô Tân và Trương Hồ tranh đoạt được moi ra ánh sáng, cha mẹ đang làm gì, Lâm Dư Phỉ học ở đâu, là con gái nhà họ Ngô, đi theo Ngô Tân ra ngoài du lịch nhiều lần, Trương Hồ theo đuổi thâm tình cỡ nào, tất cả mọi chuyện bị mở ra hết.

Có người cảm thấy Lâm Dư Phỉ vô tội thiện lương, có người lại phỏng đoán có phải Lâm Dư Phỉ sai anh trai nuôi đánh Trương Hồ hay không. Đương nhiên, cũng có người dâm * uế nghĩ, gia đình Lâm Dư Phỉ kém nhà họ Ngô một trời một vực, tại sao lại vô duyên vô có trở thành con gái nuôi? Rốt cuộc là con gái nuôi hay là con dâu, cái này cũng không chính xác lắm, nói không chừng là Ngô Thiên Tứ trâu già gặm cỏ non đấy! Ngô Tân chỉ ra mặt giúp mẹ nhỏ, hiểu hay không!

Đối mặt với những lời của dư luận, dù lòng dạ Lâm Dư Phỉ thâm sâu, cũng có chút khiếp đảm. Vốn tưởng rằng nhà họ Ngô tài lực hùng hậu, quan hệ cũng lớn, che dấu chút việc nhỏ ấy nhỏ cũng không hề gì. Nào biết bây giờ dư luận đã xôn xào như thế, mà lại không thấy một chút dấu hiệu bị áp chế nào.

Chuyện tới nước này, Lâm Dư Phỉ chỉ có thể cắn răng cứng chịu đựng, vừa lo lắng Trương Hồ sẽ nói ra chuyện của ả và Ngụy Minh Nguyệt, lại vừa lo Ngô Thiên Tứ giận chó đánh mèo ả hại con của hắn. Bên cục cảnh sát đã ba bốn lần mời ả tới điều tra, bất luận ả làm ra bộ dáng đáng thương như thế nào cũng không được đối xử tốt, luôn lạnh như băng quát lớn ả.

Nghiến răng nghiến lợi Lâm Dư Phỉ suy nghĩ nửa ngày, tuy rằng ả cũng không bị gì lớn, nhưng thanh danh lại xuống dốc không phanh. Người theo đuổi của ả giảm hơn phân nữa, những nữ sinh thân thiết lúc trước cũng bắt đầu xì xầm to nhỏ chuyện ả có thật sự một chân đạp hai thuyền hay không.

Khi nhà họ Ngô vì chuyện của Ngô Tân mà sứt đầu mẻ trán thời điểm, Ngô Sâm Nhược đã về tới Trung Quốc.

Thành phố N có một khu an dưỡng cực kỳ an tỉnh và kín đáo, ở sâu trong núi, thiên nhiên xanh tốt, kiến trúc bên ngoài tương tự với những ngôi nhà nông dân bình thường, cho nên cho dù là chụp từ vệ tinh, cũng không nhìn ra cái gì.

Khu an dưỡng này chỉ cho hội viên cao cấp, hơn nữa lối đi vào núi có thiết kế đặc biệt, mọi người đi vào sẽ không chạm mặt nhau, người đi ra ngoài cũng không thấy được những người khác. Từng bệnh nhân một mình một phòng, có chuyên gia hầu hạ. Mỗi phòng cũng cách nhau vô cùng xa, những người bảo vệ cũng vô cùng tỉnh táo, sẽ không để cho những người ở tầng trệt khác nhau chạm mặt nhau.

Cây cổ thụ trăm năm làm cho không khí tươi mát, phiến đá được thợ điêu hắc tỉ mĩ, Ngô Sâm Nhược mang theo một cô gái ngoại quốc tóc hồng mắt xanh, phía sau là bốn vệ sĩ thân hình lực lưỡng đi theo, đoàn người đi rất nhanh, lại không phát ra chút âm thanh.

Rất nhanh đã đến căn nhà C28, căn nhà tọa lạc giữa khe núi, trước phòng còn có một hồ sen.

Bảo vệ căn C28 nghi hoặc nhìn đoàn người mới đên, là tới thăm Ngô tiểu thư? Bình thường không phải chỉ có Ngô tiên sinh mới có thể tới sao?

Cô gái tóc hồng mắt xanh dẫn đầu đi lên, lấy thẻ hội viên kim cương ra, còn có giấy thông hành chuyên dụng của khu an dưỡng, cười đến vô cùng xán lạn.

“Vị này là Ngô tiên sinh, là em trai của Ngô tiểu thư. Công việc của cha tôi quá bận rộn, chúng tôi tới đón Ngô tiểu thư trở về dự sinh nhật, sau đó sẽ đưa về đây.” Cô gái nói tiếng phổ thông lưu loát, giống như từ nhỏ lớn lên ở Trung Quốc.

Kiểm tra giấy chứng nhận phát hiện không có vấn đề gì, bọn bảo vệ mở cửa ra, “Mời Ngô tiên sinh và mọi người đi trước, tôi lập tức gọi bác sĩ tới tiêm thuốc an thần cho Ngô tiểu thư. Ngô tiểu thư trừ cha mình ra thì đối với người bên ngoài đều tấn công, xin các ngài chú ý nhiều hơn.”

Ngô Sâm Nhược đeo một cái kính to trên mặt, bọn bảo vệ nhìn không thấy mặt của cậu, chỉ có thể nhìn cậu hơi hơi gật đầu một cái, động tác vô cùng sắc bén.

Mang theo người phía sau vào phòng, Ngô Sâm Nhược đi lên lầu hai, đẩy cửa phòng Ngô Du Hà ra.

Ngô Du Hà ngồi ở bên cạnh cửa sổ, tổ hợp cơ thể thực quỷ dị, rõ ràng là im lặng đợi, bạn lại cảm thấy cô ta đang mắng người, hơn nữa còn mù một con mắt, khuôn mặt quả thực có thể dùng từ khủng bố để hình dung. Nghe tiếng mở cửa, Ngô Du Hà vô thức quay đầu, sau đó đồng tử co rụt lại.

“Tiện nhân! Ngô Sâm Nhược! Tao muốn giết mày! Trả mạng của con tao lại đây!” Ngô Du Hà giương nanh múa vuốt hung ác đánh tới, cằm ghế gỗ ném vào người Ngô Sâm Nhược.

Ầm!

Ghế dựa vỡ vụn trên người Ngô Sâm Nhược, Ngô Sâm Nhược lại bẻ cổ, tựa như vừa nãy chỉ bị một miếng gỗ nhẹ rơi trúng.

Nắm mảnh vỡ nhọn của ghế dựa, Ngô Du Hà còn muốn đi lên, lúc này Ngô Sâm Nhược nhanh như chớp ra tay, một phen nắm tay Ngô Du Hà, ba một tiếng trực tiếp quăng một người nặng 50kg đập vào vấp tường đối diện, bị trúng tường Ngô Du Hà lập tức xụi lơ.

Cô gái tóc hồng cô gái bình tĩnh đi lên, bay qua Ngô Du Hà, cây trong tay phun sương nhắm ngay mắt của Ngô Du Hà, nhẹ nhàng phun một cái.

Đôi mắt điên cuồng phẫn nộ ngây dại nữa giây, chậm rãi khép lại.

Toàn bộ quá trình trừ Ngô Du Hà nổi điên, những người khác không nói một lời, cơ hồ chỉ trong mười giây, đã thu thập tốt Ngô Du Hà. Chờ khi bác sĩ đến, bọn họ chỉ cần để người lên cán cứu thương, sau đó người của Ngô Sâm Nhược mang đến khiêng đi.

Bác sĩ nhìn vụn gỗ vỡ vụn đầy đất, chậc chậc cảm thán, sức chiến đấu của tiểu thư nhà họ Ngô, đã hủy hoại bao nhiêu gia cụ.

“Bác sĩ, cô ta thật sự điên rồi?”

Ngồi trong phòng Ngô Sâm Nhược không có mang kính đen nữa, tùy ý nữa nằm nữa ngồi trên sô pha, cô gái tóc hồng ngồi bên cạnh cậu.

Người đối diện ăn mặc giống như một người pha rượu, thực chất nghề phụ cũng là pha rượu, bác sĩ nhún nhún vai, “Quả thật điên rồi, bị kích thích rất lớn, di chứng vô cùng nghiêm trọng. Tình trạng của cô ta như vậy, đời này cũng không có khả năng thanh tỉnh.”

Nhớ tới mấy ngày nay, bộ dáng Ngô Du Hà đỏ mắt nổi điên, Ngô Sâm Nhược cũng tin điểm ấy. Nhưng mà, tại sao cô ta lại nổi điên?

Lúc ấy cô ta cùng Mộc Tuyết còn có La Lan Tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mộc Tuyết bây giờ có khỏe không? Tống Ngôn Mục đối với cô có tốt không?

Tình trạng hiện tại của Mộc Tuyết, Tống Ngôn Mục vẫn rất cẩn thận nói cho cậu. Cậu muốn hỏi, cũng không thể hỏi. Dù sao Mộc Tuyết là bạn gái Tống Ngôn Mục, chính mình lại là anh em tốt của Tống Ngôn Mục, mọi người là chiến hữu ngày sau cùng nhau chiến đấu. Không cần bởi vì một ít lo lắng, hoặc là một ít quan tâm, nhiễu loạn quan hệ của ba người. L3 Quý Đ0n

Ngô Sâm Nhược nhìn như âm trầm lãnh khốc, thật ra, là người tâm địa mềm mại.

“Nếu là như thế này, người tôi chuẩn bị có thể dùng rồi.” Ngô Sâm Nhược thu hồi suy nghĩ,“Bây giờ, đưa Ngô Du Hà ra nước ngoài đi, đổi thân phận quốc tịch và tên tuổi, ném tới trại an dưỡng kia đi.”

Bác sĩ châm một điếu thuốc,“Cô gái tên Lan Đề kia cũng thực dũng cảm.”

Lan Đề, một cô gái châu Á cái sinh ra ở một xóm nghèo ở nước ngoài, gương mặt bị người ta tạt dầu nóng, mắt cũng bị nóng mù một con, xấu xí vô cùng, dáng người vô cùng giống Ngô Du Hà.

Nhận điếu thuốc từ tay bác sĩ, Ngô Sâm Nhược cũng châm lửa,“Lan Đề là một cô gái tốt, cô ta sẽ trở thành một nhân viên tình báo ưu tú. Đây chẵng qua chỉ là thực tập mà thôi.”

Cô gái tóc hồng muốn cướp điếu thuốc của Ngô Sâm Nhược, Ngô Sâm Nhược vỗ nhẹ vài cái trên mặt cô ta,“Avrile, ngoan chút, đừng nháo.”

Avrile hừ hừ một tiếng, ngã qua chỗ bác sĩ, hai người đánh vài chiều, bác sĩ mới mở lòng từ bi cho Avrile một điếu.

“Nikon, mặc kệ Lan Đề có ưu tú bao nhiêu, anh cũng phải nhớ rõ em mới là người trung thành với anh nhất.” Avrile vừa hút thuốc vừa vẻ mặt đau khổ nhắc nhở,“Bằng không, lòng ghen tị của phụ nữ rất khủng bố.” (D: huhuhuhu….. Bé Tử à…. Hãy nén đau thương….. nén đau thương…..)

Tà tà liếc Avrile một cái, Ngô Sâm Nhược cũng nhắc nhở nói,“Cô cũng không được gọi là phụ nữ? Nhiều lắm là phân nửa.”

Khiêu mi, Avrile cười ha ha,“Còn lại 20 ngày, anh tính như thế nào?”

Ngô Sâm Nhược thả khói,“Lão già kia sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy, chờ xem. Lan Đề hẳn là tới sẽ rất nhanh.” Nếu rãnh rỗi, cậu muốn đi thăm Mộc Tuyết, thăm Ngôn Mục, còn có Lưu Sảng. (D: huhu…. Tử à…. Chị không phải mẹ kế, tác giả mới là mẹ kế…. Tha lỗi cho chị……)

Trong lòng cậu những người này mới quan trọng.

Khi Ngô Thiên còn sống chính là bốn bề dậy sóng.

Khi sinh ra là con trai độc nhất được nuông chiều vô cùng, người phụ nữ mình yêu thì không thể lấy cuối cùng là người ma xa cách, người không yêu thì bởi vì lợi ích của gia tộc mà không thể ly hôn, đứa con gái hắn thương nhất là Ngô Du Hà cũng nổi điên, đứa con Ngô Tân hắn coi trọng cũng phạm pháp nháo lớn đến nỗi làm như thế nào cũng không lấn át được.

Chuyện làm ăn thì không biết tại sao lại bị người ta chèn ép rất nhiều, tìm căn nguyên đi tìm nguồn gốc dù tìm thế nào cũng không thấy người phía sau màn; Ông cụ hết sức thất vọng tránh mặt không gặp, con vợ cả sau khi ra nước ngoài thì như rồng về biển không có động tĩnh, từ đó về sau nhà họ Tống đối với hắn không mặn không nhạt.

Đau đầu…… Ngô Thiên Tứ mệt mỏi đầy người về nhà, ba đứa con gái và hai tình nhân trong nhà nhanh chóng chạy ra đón.

Được năm người giống như hầu hạ tổ tiên hầu hạ, Ngô Thiên Tứ cuối cùng cũng bớt buồn bực. Lúc này, điện thoại của hắn vang lên.

Vừa thấy là điện thoại của Ngô Du Hà ở trại an dưỡng, Ngô Thiên Tứ nắm di động nóng vội nghe,“Alo, làm sao vậy?”

“Ngô tiên sinh chào ông, hôm nay, cong của ngài tới đón Ngô tiểu thư rồi. Mặc dù có xác nhận của cấp trên của trại an dưỡng, nhưng tôi nghĩ vẫn phải báo một tiếng với ngài……”

“Con?”

“Đúng, bởi vì đã được sự đồng ý của cấp trên, chúng tôi không có quyền hỏi tên của người đó…… Cái kia…… Có gì không đúng sao?”

Di động đã bị Ngô Thiên Tứ xiết muốn gãy,“Nhanh chóng gửi đoạn camera theo dõi lúc đó cho tôi xem! Lập tức!!!”

Tức giận đến thở dốc, oán hận gạt bàn trà, Ngô Thiên Tứ dường như muốn phát phát điên, là ai, ai mang con hắn đi!

Không tới hai mươi phút, những chỗ quay được trong phạm vi camera đều được gửi tới nhà họ Ngô. Ngô Thiên Tứ cùng tình nhân và ba đứa con, liếc mắt một cái đã nhận ra người đàn ông đeo kính là ai. Mọi web khác đều là ăn cắp!!!

Đó là người bọn họ đã quăng ra sau đầu – Ngô Sâm Nhược.

Trần Tương Trúc run run chỉ vào màn hình, mới bao lâu, không đến hai năm, Ngô Sâm Nhược làm sao lại có trình độ dẫn vệ sỉ đi cướp chị cả? Cô gái tóc hòng mắt xanh bên cạnh là ai? Bọn họ muốn làm gì?

“Báo cảnh sát, bọn họ đây là bắt cóc!” Trần Tương Trúc lanh lẹ nói.

Ngô Thiên Tứ gạt rớt ba ly trà,“Báo cái gì, chuyện này không đơn giản như vậy! Bọn họ được người cao cấp của khu an dưỡng cho phép? Không có người ở sau lưng chống đỡ sao có thể dễ dàng như vậy?”

Bạch Ngọc Thải lôi kéo Trần Tương Trúc, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Ngô Mộng, nghi hoặc khó hiểu của Ngô Viên Viên, còn có mắt nhán lửa đuổi Ngô Lỗi ra ngoài.

“Thiên Tứ, bình tĩnh một chút. Hiện tại khả năng nhất chính là nhà họ Tống, không thể đụng vào nhà họ Tống.” Bạch Ngọc Thải khuyên chân thành.

Cười lạnh đóng máy tính, Ngô Thiên Tứ không nói chuyện. Trong lòng hắn đã quyết, nhà họ Tống không thể động, cái con Tống Mộc Tuyết kia thì có thể chứ?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sâm Nhược ~~~~~~~~~~~=a= mẹ đối với con quả nhiên tốt lắm đúng không Sâm Nhược! Nãi hội thoát ly thượng nhất thế bi thúc giục quỹ tích, trở thành một cái siêu cấp lóng lánh dễ nhìn!

Về Ngô Thiên Tứ, hắn phiên không ra cái gì cành hoa đến. Thượng một lần Mộc Tuyết dị năng bạo động, hắn xuất hiện ở hiện trường, không có khả năng một chút ảnh hưởng cũng không chịu giọt nga!

Bình luận





Chi tiết truyện