chương 28/ 93

Tựa như chìm xuống hồ nước mực, mùi tanh quấn quanh chân tay, tất cả đều là màu đen và dơ bẩn.

Ngô Sâm Nhược cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, trên mí mắt như nặng ngàn cân, cậu cố gắng mở mắt ra, nhìn quanh bốn phía.

Đây là đâu?

Tường màu trắng, đồ dùng gia đình đơn giản, cái giường có mùi thuốc khử trùng, giống như là…… Khách sạn? Hơn nữa còn là khách sạn loại kém nhất.

Ngô Sâm Nhược cố gắng ngồi dậy, thân hình cao to bởi vì ánh sáng của ngọn đèn mà tạo ra một cái bóng thật dài. Quần áo trên người cậu có nhiều nếp nhăn, như là bị xoa nắn quá nhiều, giường cũng vắt thành một cục.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Ngô Sâm Nhược ngửi cánh tay mình, đó là một mùi hương lạ. Trên giường cũng có nhiều mùi lạ, còn có mùi tanh.

Trong lòng cảnh giác, Ngô Sâm Nhược nhảy xuống giường, cẩn thận kiểm tra mặt đất, cái bàn, thùng rác.

Gạt tàn trên bàn có rất nhiều tàn thuốc, thùng rác đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên đất có dấu vết đồ đạc bị lôi kéo.

Nơi này từng có vài người, Ngô Sâm Nhược nghĩ, cậu mơ hồ đoán được, lại không thể xác định. Nghĩ đến đây, Ngô Sâm Nhược đi vào phòng tắm, cởi từng tầng quần áo trên người.

Quần áo, hẳn là từng bị cởi ra, sau đó lại cưỡng ép mặc cho cậu vào.

Cắn chặt răng, ở trên ngực Ngô Sâm Nhược, phát hiện một dấu răng.

Dấu răng rất hung ác, chắc chắn không phải của phụ nữ.

Thùng thùng thùng, tiếng đập cửa giống trống tang vang lên, Ngô Sâm Nhược đi nhanh ra cửa, nắm chặt gạt tàn thuốc trong tay. Của phòng ở khách sạn này không có mắt mèo, cho nên Ngô Sâm Nhược chỉ có thể dán phía sau cửa, căng thẳng.

“Sâm Nhược, có trong đó không? Anh là anh Hà đây.”

Nghe được giọng Hà Lệ Phong, sức lực Ngô Sâm Nhược bỗng chốc biến mất, tay cậu không khống chế được mà phát run, mở cửa ra.

Trời sáng, Mộc Tuyết lập tức kéo mẹ Hà về nhà. Mẹ Hà muốn đi về nhà họ Hà, Mộc Tuyết kiên quyết không đồng ý, tỏ vẻ nhất định phải về nhà.

Không lay chuyển được Mộc Tuyết, mẹ Hà chỉ có thể đi cùng cô, trong lòng thầm tính mùng năm mùng sáu hẳn về cũng tốt, dù sao trước kia cũng đi như vậy.

Mộc Tuyết vừa tới nhà, liập tức nhận được điện thoại của Tống Ngôn Mục, khẩu khí Tống Ngôn Mục vẫn bình tĩnh như trước, nhưng Mộc Tuyết nghe được bất an trong đó.

“Tiểu Tuyết, về chưa? Nếu về rồi thì lập tức đến chỗ cũ.”

Cái gọi là chỗ cũ, không phải quán cà phê, mà là chỗ Mộc Tuyết huấn luyện, một tiểu khu sa hoa, căn hộ ở tần cao nhất, kết cấu hai tầng hơn nữa sân huấn luyện ở lầu cuối, tổng thể có 400m vuông.

Tết năm nay trên đường không có xe bus, Mộc Tuyết gấp đến độ giơ chân, may mắn Tống Ngôn Mục lại điện thoại tới, nói anh Khâu đã lái xe tới đón. Mộc Tuyết mới thuận lợi tới căn cứ bí mật của bọn họ.

Trong phòng khách được trang hoàng ấm áp, Ngô Sâm Nhược mặt mmayf trắng xanh, phân tích của Tống Ngôn Mục làm cho cậu lạnh tới xương tủy.

Mộc Tuyết im lặng không nói gì, Lưu Sảng tức giận, anh Khâu anh Hà cũng bị khuôn mặt lạnh lùng khó gặp của Tống Ngôn Mục hù, hai người làm cho mình trở thành cây cột.

“Cho nên nói, căn cứ vào phân tích bây giờ, khả năng lớn nhất chính là, chị cả của chú sai mấy người đàn ông, bắt cóc chú, hơn nữa còn lên giường với đàn ông □.” Ngón trỏ Tống Ngôn Mục xoa khóe mắt, tàn khốc chợt lóe trong đôi mắt: “May mà, bọn họ cũng không có chân chính xâm phạm chú, trên người chú cũng không có lỗ kim. Nhưng bọn người đó có gài chú xâm phạm người khác hay không thì không biết. Chờ vài ngày nữa có kết quả kiểm tra sức khỏe, Sâm Nhược, chú phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”

Chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, bệnh lây qua đường tình dục, bệnh Xida…… Bệnh có thể phá hủy cuộc sống của con người……

Từ đầu tới cuối, Ngô Sâm Nhược cũng không nói chuyện nhiều.

“Sâm Nhược phải xuất ngoại, Ngô Du Hà muốn làm gì? Thừa dịp trước khi Sâm Nhược xuất ngoại dạy dỗ cậu ấy? Vậy tại sao là hạ thuốc cậu ấy chứ?” Lưu Sảng nhịn không được vỗ cái bàn: “Không cần nghĩ nhiều, chúng ta trực tiếp bắt trói ả lại, tìm người chụp cho ả một bộ, xem ai chụp nhiều!”

Mộc Tuyết cảm thấy chủ ý này của Lưu Sảng rất tốt, gậy ông đập lưng ông.

Tống Ngôn Mục lắc đầu: “Trả thù rất đơn giản, nhưng mà, ảnh chụp của Sâm Nhược ở chỗ bọn họ, nếu làm cho cá chết lưới rách, Sâm Nhược phải làm sao bây giờ?”

Ầm…. Một âm thanh vang lên, Ngô Sâm Nhược trực tiếp hắt bàn trà, cậu phát cuồng rống giận, dường như phải phát tiết hết nỗi hận và sự không cam lòng ở trong lòng, khàn cả giọng.

Mộc Tuyết bị dọa, phản xạ có điều kiện nhảy tới trên sô pha, tránh né các tách trà bay qua. Ngô Sâm Nhược như vậy làm cho mắt cô đau, lòng cũng đau. Lưu Sảng ôm cổ Ngô Sâm Nhược: “Người anh em, chúng tớ sẽ nghĩ biện pháp, anh Ngôn Mục thông minh như vậy, anh ấy nhất định sẽ nghĩ được biện pháp xử lý hoàn mỹ, Sâm Nhược đừng khóc, cậu đừng khóc.”

Bọn họ 15 tuổi, không phải là một người đàn ông trãi qua lửa đạn có tấm lòng cứng rắn, mặc kệ bọn họ trưởng thành sớm cở nào, vô luận ý chí bọn họ có bao nhiêu kiên cường, khi đối mặt đả kích ngập trời, nước mắt cũng sẽ tràn mi.

“Tớ muốn giết ả……” Ngô Sâm Nhược nỉ non, trong đôi mắt màu đỏ tràn đầy sát ý.

Tống Ngôn Mục đứng lên, anh cao hơn Ngô Sâm Nhược một cái đầu, tay đặt trên đỉnh đầu Ngô Sâm Nhược, Tống Ngôn Mục thấp giọng nói: “Không nê tùy tiện nói từ giết. Sâm Nhược, cho dù chú có làm, cũng không được nói ra. Bây gờ, nghe kế hoạch của anh đi.”

Nhanh chóng quét tước hiện trường hỗn độn, dựng bàn trà lên, thay đổi thức uống nóng một lần nữa, anh Hà và anh Khâu cũng ngồi xuống trên sô pha, mọi người vòng thành một nửa vòng tròn.

“Chuyện này, anh sẽ nói cho chú năm. Sở dĩ chú năm hớp tác với nhà họ Ngô, cũng chỉ vì thấy thích hớp thôi, cũng không phải ngoài nhà họ Ngô thì không được. Hành động lần này của Ngô Du Hà, phá bỏ ranh giới cuối cùng của anh và chú năm.” Tống Ngôn Mục tuổi còn trẻ, đã có tính chất đặc biệt quyết đoán sát phạt.

“Anh Hà, anh am hiểu điều tra, em sẽ nói chú năm cho anh vài người, anh phụ trách đều tra những người xuất hiện ngày hôm đó, bắt họ khai ra, nhìn xem có thể hỏi ra bao nhiêu, thu thập chứng cớ thật tốt.”

Hà Lệ Phong nghiêm túc gật đầu.

“Anh Khâu, những người lính đặc chủng xuất ngũ chung với anh còn có ai muốn làm vệ sĩ, cử một người đến, từ hôm nay trở đi bảo vệ bên người Sâm Nhược. Tiền, em trả.”

Suy nghĩ, anh Khâu cũng gật đầu.

“Lưu Sảng, chuyện này chú trước đừng nhúng tay, ngoan ngoãn đợi, lúc cần chú anh sẽ gọi chú.”

Lưu Sảng há miệng thở dốc, bại trận trước đôi mắt sâu không thấy đáy của Tống Ngôn Mục, gật đầu.

“Sâm Nhược, mấy ngày nay chú cũng đừng về, ở nơi này đi. Qua hai ngày, anh và tiểu Tuyết cùng nhau đưa chú về, tiểu Tuyết, đến lúc đó cần phải dùng năng lực của em thật tốt.” Trên gương mặt tuấn mỹ của Tống Ngôn Mục hiện ra tươi cười quỷ dị: “Anh Khâu, trước tiên anh tới nhà họ Ngô kiểm tra camera, trò hay, hẳn là được ghi lại.”

Mộc Tuyết lo lắng nhìn Ngô Sâm Nhược, trịnh trọng gật đầu.

Mẹ Hà nhìn con gái lòng như lửa đốt chạy đi, nhịn không được thở dài. Mộc Tuyết mới hơn mười bốn tuổi, mà bắt đầu nói chuyện yêu đương sao?

Tuổi còn nhỏ, dễ dàng yêu người khác, dễ dàng trả giá bất kể thứ gì. Nhưng sự thay đổi của đời người, làm sao có thể biết trước?

Mộc Tiền Trình mười sáu tuổi, cũng là người khiêm tốn lễ độ, cố gắng khắc khổ, hắn cũng sẽ mặc quần áo bị giặc đến trắng bệch, cảm kích mỉm cười với mình, đồng ý sẽ yêu mình cả đời.

Nhưng năm tháng là bánh răng sắc bén, tất cả lời hứa và lời thề, đều bị biến hóa theo thời gian, hồn nhiên yêu say đắm đều là bong bóng xà phòng, nhìn như nhiều màu sắc, thật ra đụng vào một cái sẽ vỡ.

Nên ngăn cản con gái như thế nào đây? Mẹ Hà thật đau đầu.

Khi Mộc Tuyết về, mẹ Hà đã làm đồ ăn xong. Cảm xúc phập phồng một ngày, đói tới nỗi ngực dán vào lưng Mộc Tuyết ăn như hổ báo, một hơi ăn ba chén cơm.

Mẹ Hà còn suy nghĩ nên nói thế nào, Mộc Tuyết lại giành trước một bước: “Mẹ, nếu ông ngoại bà ngoại hoặc là cậu dì tìm tới, kêu mẹ về nhận sai với nhà họ Mộc, mẹ sẽ làm sao?”

Ý nghĩ nháy mắt bị quăng qua một bên, mẹ Hà cà lăm: “Không, sẽ không, không thể nào, bọn họ hẳn là……”

“Bọn họ hẳn là đứng về phía mẹ? Có khả năng sao?” Mộc Tuyết tự giễu: “Mẹ, bọn họ có từng đứng về phía mẹ sao?”

Không có, chưa từng có. Mẹ Hà biết, ba mẹ hận bà tuổi còn nhỏ bỏ đi, tới nhà họ Mộc giúp họ kiếm tiền, tiền kiếm được đều cho nhà họ Mộc cho con đi học, gã con gái, nỗi hận này đã có mấy mươi năm, có làm gì cũng không thay đổi được.Em trai em gái cũng nghĩ chị cả hẳn là phải giúp đở bọn họ, trước kia không có giúp đỡ là thiếu nợ họ, bây giờ giúp đỡ là chuộc tội với họ.

“Bọn họ thầm nghĩ nhà họ Mộc phát tài thì họ sẽ có được đồ tốt, sao có thể quan tâm mẹ có sống tốt hay không?” Biết nếu xé, miệng vết thương sẽ đau, nhưng Mộc Tuyết càng biết nếu mình không xé ra, lở loét sinh mủ miệng vết thương vĩnh viễn sẽ không khỏi, sẽ vĩnh viễn chuyển biến xấu đến khi kí chủ chết. “Mẹ, bọn họ ngoại trừ đòi tiền, có đến thăm mẹ sao? Bọn họ ngoại trừ bắt mẹ trả giá, có quan tâm chuyện của mẹ sao? Có cho mẹ dịu dàng sao?”

Mẹ Hà tái nhợt nghiêm mặt, cơm cũng ăn không vô: “Tiểu Tuyết, đừng nói nữa, mẹ, mẹ là do ông bà ngoại con nuôi lớn ……”

Biết không có thể tiếp tục bức bách, Mộc Tuyết ôm mẹ Hà: “Con chỉ là đang cảnh tỉnh mẹ mà thôi, mẹ, bất luận như thế nào, mẹ còn có con, con yêu mẹ.”

Ôm lấy Mộc Tuyết, mẹ Hà lại vì trước kia mình đối xử hời hợt với Mộc Tuyết mà áy náy đau lòng: “Mẹ cũng yêu con, trước kia mẹ sai lầm rồi, về sau sẽ không tái phạm …… Mẹ yêu con, con là tất cả của mẹ……”

Con biết, con biết thật ra mẹ rất yêu con, trước kia mẹ chỉ vì mẹ bị sự khỏi yếu đuối trói buột. Kiếp này, con sẽ giúp mẹ đi ra một khoảng trời mới, con yêu mẹ, mẹ.

Có câu là nói như thế nào, phúc không tới hai lần còn họa thì tới nhiều lần, hoặc là tốt không linh còn xấu thì linh?

Ngày hôm sau, người nhà họ Hà thật đúng là tới đây.

Sáng sớm bị tiếng đập cửa đánh thức, Mộc Tuyết áp chế tức giận rời giường, ngáp dài mở cửa, sau đó nháy mắt tỉnh táo.

Đây không phải là dì út dượng út sao, cách nhiều năm như vậy thật đúng là thiếu chút nữa không nhận ra.

“Dì út, đến chúc tết à?” Mộc Tuyết ngừng ngáp, biểu tình tôi không quá hoan nghênh của bà đâu đấy.

Dì út của Mộc Tuyết tên là Hà Trân Châu, nói người này như thế nào đây nhỉ, keo kiệt bủn sỉn yêu chiếm tiểu tiện nghi, dù nói tâm tư hư thối cũng không quá đáng, thường xuyên làm cho người ta tức chết. Dượng út Trịnh Lợi và Hà Trân Châu là tuyệt phối, ăn rồi lười □ đồ mặt dầy, sĩ diện hảo! Mộc Tuyết tính toán một chút, bất luận ra sao họ Mộc hay họ Hà cô cũng không thích nổi, đúng thật là không thứ nào cô thích cả.

Cái loại gia đình không bình thường này, sinh ra cô kiếp trước thánh mẫu Bạch Liên hoa như vậy, thật đúng là kỳ tích.

Hà Trân Châu và Trịnh Lợi chen vào cửa nhà, ồn ào kêu to: “Chị cả à, còn chưa rời giường sao, em và ông xã đến thăm chị đây, mau thức dậy đi mau thức dậy đi.”

Tức giận đóng cửa, Mộc Tuyết quay đầu khiển trách: “Nhỏ tiếng chút, gọi cái gì mà gọi, mấy người không nói đâu ai nói mấy người câm!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Yên tâm, Hà mụ mụ đã muốn có cải biến, vô luận là Mộc gia vẫn là Hà gia, hiện tại đều đừng nghĩ tái vênh váo tự đắc.

Ngô gia kia nhất oa tử vô liêm sỉ, sớm hay muộn ai cái thu thập. Sâm Nhược hội trở nên rất cường đại.

Bình luận





Chi tiết truyện