chương 18/ 93

“Alo? Anh Ngôn Mục, ừ…… Cái gì? Anh…… Quên đi quên đi, cám ơn anh.” Mộc Tuyết uể oải cúp điện thoại, Tống Ngôn Mục sẽ giúp cô giải quyết vấn đề mua phòng, nhưng, vẫn phải nâng lên bốn tuổi, còn không biết xấu hổ nói để trong tay người khác không an toàn bằng tự mình nắm giữ, chờ cô lớn thì sửa tuổi lại là được.

Nói như chỉnh sửa giấy tờ ở cục dân chính dễ như bổ dưa hấu! Liên lụy tới giấy tờ sửa chữa rất phiền phức!

Ở trong lòng yên lặng ói xong, Mộc Tuyết tiếp tục làm bài tập, hoàn toàn coi miệng chó của Mộc Dong thành không khí.

Mộc Dong tràn đầy nghi hoặc, kéo Hà Thành Canh qua một bên thấp giọng hỏi: “Tại sao Mộc Tuyết có di động? Ai cho? Cậu?”

Hà Thành Canh không dấu vết né tránh tay Mộc Dong: “Không biết.”

Thấy Hà Thành Canh không nói cho mình Mộc Dong nháy mắt đen mặt, đưa tay nhéo mạnh lên cánh tay Hà Thành Canh: “Nói hay không?”

“Ôi trời chị ơi…!” Hà Thành Canh đau nhe răng nhếch miệng, sạch sẽ lưu loát trốn phía sau Mộc Tuyết.

“Anh thật sự không biết!” Hà Thành Canh nói với Mộc Dong

Bị quấy rầy khi làm bài tập Mộc Tuyết không kiên nhẫn ngẩng đầu: “Mộc Dong cô làm bài tập xong chưa? Quậy cái gì, còn quậy nữa tôi sẽ đánh cô!”

Nghẹn họng, Mộc Dong vặn vẹo mỉm cười: “Chị họ à, tôi chỉ tò mò không phải sao, không phải là chị trộm tiền trong nhà mua di động chứ?”

“Muốn biết? Thật muốn biết?” Mộc Tuyết buông bút, cầm lấy di động vuốt ve.

Mộc Dong gật đầu.

“Là người theo đuổi tôi đưa.” Mộc Tuyết cười tủm tỉm trả lời: “Biết đáp án rồi, vui không?”

Nhìn di động của mình rõ ràng không bằng đối phương, Mộc Dong nhíu mày, hơn nữa thế này ả mới phát hiện, quần áo Mộc Tuyết mặc hoàn toàn thay đổi. Trước kia mặc đều là đồ ả không cần, thỉnh thoảng có quần áo mới qua một thời gian ngắn cũng không thấy tăm hơi, đoán chừng là tặng người khác. Còn bây giờ, áo sơ mi ren đính ngọc trai, váy ngắn xếp ly, trên đầu còn có một cây kẹp thủy tinh hình con bướm!

Không phải tất cả đều là người khác cho chứ?

Vì thế khi ăn cơm chiều, Mộc Dong hồn nhiên tò mò hỏi Mộc Tiền Trình: “Cậu, chị họ cũng có di động nha ~”

Mộc Tiền Trình đang ăn cơm, liếc Hà Hiểu Lệ một cái: “Bà mua?”

Hà Hiểu Lệ biết chuyện con gái có di động, cũng biết là bạn cho, bà cho cho Mộc Tuyết tiền kêu Mộc Tuyết trả cho bạn học, coi như là mua di động, Mộc Tuyết vui vẻ nhận, đương nhiên, mẹ Hà không biết là Mộc Tuyết trực tiếp để tiền chuẩn bị mua phòng.

Như vậy tính ra, xem như mình mua, vì thế Hà Hiểu Lệ gật đầu: “Ừ, Dong Dong có di động, Tuyết Tuyết làm chị chắc chắn cũng nên có, tôi cho Tuyết Tuyết mua.”

“Nhưng chị họ nói là nam sinh đưa nha?” Mộc Dong tiếp tục tò mò.

Hà Hiểu Lệ bỏ tôm đã lột vào chén Mộc Tuyết, dịu dàng trả lời,“Dong Dong, con muốn nói cái gì?”

Mộc Dong trông mong nhìn tôm mình thích ăn bị bóc vỏ một cái cũng không thừa, lại nhìn mợ càng ngày càng chán ghét mình, ngoan ngoãn ngậm miệng, trong lòng thầm mắng, quả nhiên nhà họ Hà làm mọi người chán ghét, dùng tiền của nhà họ Mộc chúng tôi mua này kia, còn muốn đè đầu tôi, hừ.

“Nhà bạn của Tuyết Tuyết bán di động, đương nhiên là cậu ấy tự mình đưa cho Tuyết Tuyết.” Mẹ Hà bới cho Mộc Tiền Trình thêm một chén cơm, dịu dàng trả lời: “Dong Dong à, không cần không có việc gì thì kiếm chuyện với chị họ con, bài tập hôm nay con lại không làm đúng chứ? Tính mỗi ngày đi chép lại à? Kì thi này chị con đứng thứ 11 trong 48 người. Nhưng con là đứng thứ 18 đếm ngược.”

Mộc Tiền Trình dùng chiếc đũa chọc chọc bát: “Đủ rồi. Dong Dong lấy di động, chủ yếu dùng làm phương tiện liên lạc với anh rễ và chị. Tuyết Tuyết lấy di động để làm gì? Hoàn toàn chính là lãng phí tiền.”

Đúng là bất công trắng trợn, Mộc Tuyết vừa ăn vừa nghĩ.

“Nhưng mà mua cũng được, lần này tiểu Tuyết thi tốt, xem như thưởng.” Mộc Tiền Trình tiếp tục nói, hắn là một người vô cùng kiêu ngạo, lúc trước chỉ có hắn là người đi học duy nhất trong thôn, cho nên đối với người có thành tích tốt hắn rất thích. Nếu thành tích của Mộc Tuyết có thể tốt, hắn cũng sẽ cảm thấy nở mày nở mặt. Đây cũng lag nguyên nhân dù hán không thích Hà Thành Canh, lại có thể dễ dàng tha thứ cho Hà Thành Canh, bởi vì Hà Thành Canh thành tích tốt.“Dong Dong à, con cũng phải cố gắng học tập, thi cuối kì đạt điểm cao, cậu cho con cái tốt hơn.”

Nói những lời này biểu hiện sự chênh lệch giữa tôi và Mộc Dong, Mộc Tuyết nuốt ngụm cơm cuối cùng xuống.

“Tốt, con muốn mua quần áo, giày và trang sức xinh đẹp!” Mộc Dong vui vẻ, nháy mắt trêu ngươi Mộc Tuyết.

Đồ ngu, Mộc Tuyết bình luận trong lòng.

Kế tiếp chính là chuyện đổi lớp. Mộc Tuyết nói chuyện với mẹ Hà, mẹ Hà không quá đồng ý, bởi vì lúc trước thành tích của Mộc Tuyết chỉ có thể học thừ lớp 7-12, lúc ấy là Mộc Tuyết khóc nói muốn cùng Lâm Dư Phỉ học chung lớp 2, mẹ Hà mới đi tắc, dùng quan hệ, kết quả bị Mộc Tiền Trình mắng te tua và ăn dây nịt.

Nhưng thái độ Mộc Tuyết thật kiên quyết, kiên định tỏ vẻ mình ở lớp 16 thành tích sẽ rất tốt. Sau đó Mộc Tuyết lại nói chuyện học phí của lớp với mẹ Hà, làm mẹ Hà sợ ngây người.

“Dư Phỉ con bé?” Mẹ Hà cảm thấy thế giới không chân thật, Dư Phỉ dịu dàng đáng yêu lễ phép như vậy, tại sao lại……

“Mẹ, nếu không phải có chuyện đó với Lâm Dư Phỉ, bây giờ con còn ngu ngốc làm tài khoản miễn phí cho cô ta. Hiện tại chủ nhiệm có thành kiến với lớp con, con thật sự không thể tiếp tục học lớp đó, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.” Mộc Tuyết phe phẩy tay mẹ: “Những lớp khác con không quen, nhưng lớp 16 ít thầy cô quản lí, giửa các học sinh cũng không cạnh tranh quá lớn, quan hệ của bọn họ rất tốt. Chuyện thành tích mẹ thật sự không cần lo lắng, cho dù thầy cô dạy không nhiều, ngày nghỉ con có thể hợp lớp để học mà, mẹ, xin mẹ!”

Chuyện đổi lớp, chỉ cần không nói, Mộc Tiền Trình căn bản sẽ không chú ý.

Mẹ Hà do dự thật lâu, nhưng cũng gật đầu.

Nhận được sự tán thành của mẹ, cộng thêm Tống Ngôn Mục không biết dùng quan hệ gì, lại làm hiệu trưởng tự mình đến dẫn Mộc Tuyết chuyển lớp.

Lại nói lần này hiệu trưởng thật đúng là bi thảm, chuyện Mộc Tuyết bị đánh lúc trước kém chút đã lên ti vi, đã vượt quá tưởng tượng, cái này thì tốt rồi, cục trưởng cục giáo dục đích thân gọi điện thoại cho ông, nói trong lớp hai sơ trung năm hai có một người tên Mộc Tuyết là họ hàng xa, nhờ hiệu trưởng chăm sóc, thuận tiện chuyển lớp, lớp 16 rất tốt, thầy cô và học sinh quan hệ cũng dễ chịu.

Trong lời này có hàm ý, làm cho người ta phải suy nghĩ.

Mộc Tuyết nếu thật sự là họ hàng xa của cục trưởng cục giáo dục, chuyện lần trước chắc chắn sẽ nháo lớn hơn nữa, anh họ Phạm Kiếm Xuân chỉ là phó cục mà thôi! Hơn nữa, Mộc Tiền Trình là người địa phương, hắn biết rành mạch, nhà họ Mộc ở vùng núi, không thể có thân thích có thân thế lớn như vậy.

Quên đi, vốn dĩ lớp 16 là lớp quản lí những học sinh cá biệt, em ấy tới lớp 16 học cũng thích hợp, tránh lại xảy ra chuyện, aizzz.

Loáng thoáng nghe tiếng gió Phạm Kiếm Xuân cũng đổ mồ hôi lạnh, anh họ hắn mấy ngày nay không muốn gặp hắn. Quỷ biết Mộc Tuyết là người có bối cảnh, nếu biết sớm, biết sớm sẽ coi nó như bảo bối mà cung phụng, chứ đâu phải hể chút là mắng là đánh.

Khi Lâm Dư Phỉ biết Mộc Tuyết chuyển lớp không có động tĩnh gì, nhưng sau khi hàn huyên với Phạm Kiếm Xuân, lập tức chạy tới giúp Mộc Tuyết dọn sách.

“Tiểu Tuyết, tớ luyến tiếc cậu……” Lâm Dư Phỉ vừa dọn tập vừa thấp giọng nói, bộ dáng như rất luyến tiếc: “Chúng ta đã làm bạn tốt lâu như vậy, từ tiểu học cho đến bây giờ, đều ngồi cùng bàn.. Bình thường cũng thường xuyên cãi nhau, nhưng chưa từng tách ra……”

Không rõ Lâm Dư Phỉ muốn biểu đạt cái gì, Mộc Tuyết cũng không rảnh nghe ả biểu đạt: “Tốt lắm cám ơn, cậu đừng đụng vào cặp sách của tôi, tôi lo lắng cậu sẽ nhét cái quái gì vào!”

Lâm Dư Phỉ lui ra phía sau từng bước, nước mắt giống như hạt châu không ngừng rơi xuống.

Các học sinh chung quanh thấy thế, xấu hổ, cảm thấy Mộc Tuyết không nói tình người, hôm nay cũng chuyển lớp rồi, lúc trước có mâu thuẩn với Lâm Dư Phỉ, cũng không cần phải như vậy, trong lúc nhất thời ánh mắt nhìn Mộc Tuyết đều mang theo khiển trách.

!

Thấy thế, Lâm Dư Phỉ cười cười, dùng tay áo lau khô nước mắt, nói với mọi người: “Không có gì đâu, tớ không sao, tớ và tiểu Tuyết có một thời gian đã cãi nhau, nên tiểu Tuyết mới không vui. Nhưng chúng tớ vẫn là bạn tốt, mọi người không cần lo lắng.”

Nhưng Mộc Tuyết căn bản không quan tâm ả, bởi vì Lưu Sảng và Ngô Sâm Nhược đã đến, đặc biệt là Lưu Sảng, nhảy loạn khắp nơi: “Tiểu Tuyết tiểu Tuyết, mau mau mau, anh vác đồ cho em.” Nói xong khiêng cái bàn của Mộc Tuyết bỏ chạy.

Ngô Sâm Nhược đã đổi kiểu tóc mới, kiểu tóc Hàn Quốc hơi mỏng phiêu phiêu trên trán, hơn nữa cậu mày kiếm mắt sáng ngũ quan anh tuấn, đã sớm thành soái ca đẹp nhất, đi tới đâu cũng nghe được tiếng hét kích động của nữ sinh. Lúc này cậu xuất hiện, còn cầm lấy túi sách và ghế của Mộc Tuyết, thật đúng là làm rách tâm tư thiếu nữ của các nữ sinh đang vây xem.

Mộc Tuyết đi theo Ngô Sâm Nhược rời khỏi, bỏ lại Lâm Dư Phỉ ở tại chỗ vô cùng xấu hổ. Các học sinh đều đi tới an ủi Lâm Dư Phỉ, thuận tiện không âm không dương châm nói Mộc Tuyết là bạch nhãn lang.

Đúng như dự đoán, sau khi chuyển lớp hình thức của Mộc Tuyết thay đổi lớn.

Tư duy con người cũng tỉnh ngộ, nếu xung quanh cô có người khiến mọi chán ghét, như vậy cô cũng sẽ bị ghét theo. Nếu cô thay đổi, rất khó ảnh hưởng tới người khác, người khác luôn nhớ rõ những việc xấu của cô, khuyết điểm của cô, những chuyện không muốn người khác biết, người khác luôn lo lắng khi làm bạn với cô sẽ bị liên lụy bị mọi người xa lánh, cho nên cô vẫn sẽ cô độc một mình. Đó là tình trạng của Mộc Tuyết khi ở lớp 2.

Dù Mộc Tuyết đã càng ngày càng dũng mãnh, càng ngày càng tự tin, thành tích của cô cũng tăng lên theo thời gian, nhưng ở trong mắt các học sinh kia, cô vẫn chỉ là một sự tồn tại đặc thù, bị thầy giáo chán ghét, bị các học sinh xa lánh.

Nhưng khi đến 16 ban, mọi thứ nghịch chuyển. Học sinh trong lớp 16 đều có quan hệ tốt với anh cô – Lưu Sảng, tính cách thô bạo chớ lại gần cũng là anh của cô – Ngô Sâm Nhược, xinh đẹp hào phóng cô bạn La Lan Tử cùng là người luôn có đôi có cặp với cô, lại thêm học sinh lớp 16 nhìn có vẻ đoàn kết, đối với bên ngoài thì hay kéo bè kéo lũ đánh nhau, còn mối quan hệ nội bộ thì vô cùng đoàn kết tốt đẹp. Điều này làm cho Mộc Tuyết quả thực giống như cá gặp Thái Bình Dương, nhanh chóng dung nhập vớilớp này.

Thế cho nên, trong không gian của Mộc Tuyết nhanh chóng xuất hiện 43 buội cây, đáng nhắc tới là, trong lớp cộng thêm Mộc Tuyết tổng cộng có 47 người. Nói cách khác, trừ bổn người Lưu Sảng, Ngô Sâm Nhược, La Lan Tử và Mộc Tuyết, toàn bộ mọi người trong lớp đều có trong không gian. [D: ngửa mặt cười to….:v]

Mộc Tuyết ở trong không gian cười lăn lộn trên đất.

Rất tốt, thật sự, rất tốt.

Cây mới xuất hiện đều là cỏ, chỉ có biến hóa của cậu béo Lý Tương Hoa từng giúp Mộc Tuyết là một dây dưa hấu! Không gian nói dưa hấu kết ra có thể bổ máu, khi bị mất máu quá nhiều có thể ăn vào sẽ hồi phục rất nhanh. Mộc Tuyết ngồi trước dây dưa hấu chảy một bải nước miếng thật lớn, bổ máu nha, cứu mạng nha!

Dĩ nhiên, những cây cỏ khác cũng không phải là cỏ bình thường, không gian nói đều là cỏ Ngân Diệp, nam sinh đại biểu cho cỏ Ngân Diệp khi nở hoa sẽ kết xuất thành Tiểu Nguyệt phát sáng thuần khiết, nữ sinh đại biểu cho cỏ Ngân Diệp khi nở hoa sẽ kết xuất thành Tiểu Tinh Tinh(sao nhỏ) thuần khiết. Hơn nữa, cỏ này sẽ phát sáng, ở trong không gian u ám trưởng thành một mảng lớn, nhìn vào thật sự là rất đẹp.

“Không gian, tôi nhớ rõ cậu đã nói, sau khi thực vật đạt tới 20 loại, cậu sẽ nói cho tôi biết những quy tắc khác.” Mộc Tuyết hưng phấn hỏi không gian.

[ Đúng vậy, tiểu Tuyết.] Khẩu khí của không gian giường như tốt hơn, [ Bởi vì số lượng thực vật đạt tới 20 loại, tớ sẽ không còn là hư không.] (tại vì không gian hóa hình rồi nên đổi xưng hô nhé)

Cùng với giọng nói hơi vui sướng của không gian, một cô gái giống y như đúc Mộc Tuyết dần dần xuất hiện trên không trung, mỉm cười với Mộc Tuyết.

“Cậu, cậu……” Mộc Tuyết không biết mình nên kinh hỉ (kinh ngạc +vui mừng) vẫn là kinh hách (kinh ngạc + hoảng sợ): “Tại sao cậu lại giống tớ như đúc?”

[ Tớ và cậu là một thể, tiểu Tuyết, bởi vì tớ là trái tim của cậu.] Không gian, không, cô gái chậm rãi rơi xuống đất.

Mộc Tuyết xoa cái trán nửa ngày: “Tớ có cần đặt cho cậu một cái tên khác hay không?”

[ Không cần, cậu cứ gọi tớ là không giân đi. Chỉ là một danh hiệu mà thôi, không quan trọng.] Cô gái, không, không gian tự nhiên nói.[ Từ giờ trở đi, không gian của cậu chỉ là gia tăng thực vật, sẽ có những thứ khác xuất hiện. Chờ khi thực vật trong không gian đạt tới ngoài 200, không gian có thể đạt được 1 giờ cất chứa những thứ bên ngoài.]

“Có hạn chế lớn nhỏ hay không? Có thê mang vật sống vào hay không?” Mộc Tuyết lần này là kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) ngoan ngoãn, chỗ này là chỗ tốt để giấu đồ. ( hê hê)

Không gian suy nghĩ: [ không thể lớn hơn so với cậu, sức nặng không hạn chế. Nhưng hiện tại không thể chứa vật giống.]

“Hiện tại không được? Nói cách khác về sau có thể?” Mộc Tuyết bắt đầu tính toán: “Đúng rồi, thân thể của tớ thì sao? Có thể vào sao? Bây tờ tớ là trạng thái linh hồn đi vào đúng không?”

[ Về sau có thể, nhưng quy tắc cụ thể chỉ có thể chờ thực vật trong không gian ngoài 200 tớ mới có thể nói cho cậu biết. Thân thể của cậu không thể vào đây.] Biểu cảm của không gian không nhiều, nhưng mà nhìn qua dường như có chút mất mát.

Ngạch, vì thế Mộc Tuyết vỗ tay an ủi song bào thai không gian của mình: “Không sao hết, từ từ sẽ được, còn có, tớ cảm thấy gọi cậu là không gian rất kỳ quái, hay là cậu tên Mộc Sương đi.”

Không gian nghe xong, cười ngọt ngào: [ Tốt, Mộc Sương, tớ thích cái tên này.]

Bình luận





Chi tiết truyện