chương 44/ 93

Trong khoảng thời gian này, Tống Ngôn Mục rất mệt mỏi. Mặc dù nhà họ Ngô không ‘lên’ tiếp được nữa, nhưng cũng không có nghĩa là thực lực sẽ yếu đi, muốn ngầm chiếm nó, vẫn là rất khó giải quyết.

Cho dù Tống Ngôn Mục có trưởng thành sớm, sáng suốt uy phong cỡ nào, dù sao thì tuổi vẫn còn nhỏ, không quá sỏi đời.

Mộc Tuyết mơ hồ biết Tống Ngôn Mục đang làm gì, nhưng mà cô không giúp được gì. Không có biện pháp, hai kiếp cộng lại, Mộc Tuyết cũng không có thiên phú về chuyện cổ phiếu hay đầu tư, cho dù là trùng sinh, cô cũng chỉ có thể mua nhà làm sản nghiệp, cố gắng tranh thủ để sau này làm “Chị nhà” *.

*Nguyên văn là “phòng tỷ”: vì phòng trong cv là nhà, phòng tỷ có nghĩa là người chuyên cho thuê or bán nhà.

Phòng khách được bố trí ấm áp lại không mất sự xa hoa, Tống Ngôn Mục nằm trên sô pha, ngón tay xoa mi tâm.

Một đôi tay trắng nõn tinh tế độ mạnh yếu vừa đúng đưa qua, ôn hòa đẩy ngón tay Tống Ngôn Mục ra, ấn giữa hai chân mày và huyệt thái dương của anh, chậm rãi mát xa. Truyện chỉ được edit tại

Tống Ngôn Mục thoải mái mà than thở một tiếng,“Tiểu Tuyết……”

Không hiểu sao lại có chút đỏ mặt, Mộc Tuyết hắng giọng, thấp giọng trấn an nói,“Mệt mỏi thì nghỉ ngơi một lát, em mát xa cho anh.”

Sự lo lắng trong lòng như bị cuốn trôi, Tống Ngôn Mục công môi, chìm vào giấc ngủ.

Chờ tới khi Tống Nghĩa Đức về nhà, nhìn thấy chính là hình ảnh ấm áp như vậy.

Cháu của hắn tắm dưới ánh đèn ấm áp, tình cảm nồng nàn thỏa mãn lại bình tĩnh, hô hấp chậm rãi chứng tỏ đang ngủ say và còn rất thích ý. Bên cạnh, Mộc Tuyết hết sức chuyên chú xoa đỉnh đầu người phía trước, mặt mày nhàn tĩnh (nhã nhặn + trầm tĩnh).

Đối lập hoàn toàn với hắn, Lạc Dực không hề dao động cảm xúc vẫn lạnh như băng, nháy mắt Tống Nghĩa Đức ghen tị với cháu mình, vô cùng muốn lấy gậy đánh uyên ương để xả hết tức giận trong lòng!

Đương nhiên, đúng là trong lòng bị đau đớn chua xót, nhưng chuyện không có phẩm chất như vậy hắn không làm được.

Tống nghĩa đức vừa mới đi vào phòng khách, Tống Ngôn Mục liền tỉnh, anh miễn cưỡng ngồi xuống, tiếp đón Chú năm của mình,“Buổi hẹn hôm nay thế nào?”

Đặt mông ngồi xuống sô pha, Tống Nghĩa Đức thở dài một hơi,“Khó còn hơn lên trời……”

Thói quen tính kéo Mộc Tuyết kế bên mình, Tống Ngôn Mục nhìn chằm chằm Mộc Tuyết.

Mộc Tuyết sợ hãi,“Làm, để làm gì?”

“Giúp Chú năm của chúng ta một tay, con đường của chú ấy bây giờ còn khó hơn lên trời. Nếu không giúp chú ấy thì chú ấy sẽ nhìn chúng ta không vừa mắt.” Tống Ngôn Mục cười như không cười nhìn Tống Nghĩa Đức.

Tống Nghĩa Đức có chút mù mờ, Mộc Tuyết có thể giúp hắn?

Do dự mãi, nghĩ mình đã lấy không ít chậu cảnh của Tống Nghĩa Đức, Mộc Tuyết cắn răng gật đầu,“Được, làm như thế nào?”

Ngón tay điểm trán Mộc Tuyết, trong lòng Tống Ngôn Mục đều là cưng chìu, “Đần, chuyện đơn giản như vậy, đương nhiên em phải tự mình nghĩ cách.”

Mộc Tuyết im lặng oán thầm trong lòng, em có thể nghĩ cách gì…… Trừ cảm xúc cuốn hút em còn có thể có cách gì……

Bị hành vi theo đuổi không hề cố kỵ của Trương Hồ làm cho bực mình, Lâm Dư Phỉ tuần này dứt khoát đồng ý đi du lịch giải sầu với Ngô Tân.

Lại nói tiếp về Ngô Tân, kia cũng là một trong những người theo đuổi Lâm Dư Phỉ. Nhưng mà Ngô Tân hiển nhiên thông minh hơn, hắn sẽ không nói thẳng đi ra tôi thích cậu, mà là nương theo thân phận làm anh nuôi của Lâm Dư Phỉ, khi có khi không tặng vài món quà quý giá, cực kì ngẫu nhiên lấy vài lý do bình thường hẹn Lâm Dư Phỉ. So với Trương Hồ công khai trước thiên hạ thì thông minh hơn, luôn để lại đường lui cho mình.

Ví dụ như lần này nói du lịch giải sầu, mặt ngoài Ngô Tân nói là tổ chức đi chơi với bạn, trên xe còn chỗ, hỏi Lâm Dư Phỉ có hứng thú với người tạo hoa cảnh không, nghe nói trong khoảng thời gian này có thể được tặng tinh dầu hoa hồng Mân Côi.

Lâm Dư Phỉ tiếp xúc với Ngô Tân tới điểm mấu chốt thì ngưng, dù sao Ngô Thiên Tứ không phải là người dễ chung sống, nhà họ Ngô còn có một cô con gái thần kình không từ thủ đoạn như vậy. Cho nên, muốn làm cho Ngô Tân có tình cảm không bình thướng với mình, lại không thể quá phận và trầm mê, muốn nắm chặt thứ này, thật đúng là quá tốn tinh thần.

Đầu Ngô Tân đặt trên vai Lâm Dư Phỉ chợp mắt, trong lòng ngọt ngào như mật. Dù sao Lâm Dư Phỉ rất khó có khi đồng ý với hắn, bình thường đều giúp bạn học ở lại trường học thêm. Ngô Tân cảm thấy, tim của mình đã bị cô gái nhỏ này cướp mất rồi.

Trên thế giới này làm sao có thể có người trong sáng xinh đẹp và lương thiện như vậy? Sự tồn tại hoàn toàn khác với người nhà họ Ngô, quả thực chính là thiên sứ ông trời ban cho hắn. Được chia sẽ ở

Giờ phút này, thiên sứ Lâm Dư Phỉ của hắn đang tính toán, có thể mượn tay Ngô Tân thu thập tên Trương Hồ đáng chết không biết trời cao đất rộng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga đó hay không.

Khu này tên là “Hoa trên trời” khu du lịch nhân tạo khung cảnh xinh đẹp, hơn một ngàn giống hoa khác nhau giống như biển, những loài hoa và những tòa nhà có kiến trúc khác nhau. Lúc này bọn Ngô Tân nghỉ ngơi ở khu vực Hoa Quế có kiến trúc kiểu Trung Quốc.

Dựa vào lan can uống trà, Lâm Dư Phỉ làm bộ như không thấy Ngô Tân và cô gái lúc nãy làm bộ muốn ở một mình – châu đầu ghé tai.

Chẵng lẽ, đêm nay muốn ở chung một phòng với ả? Lâm Dư Phỉ yên lặng suy tính.

Một đôi tay ấm áp xoa lên mắt Lâm Dư Phỉ, Ngô Tân ngồi xuống bên cạnh Lâm Dư Phỉ,“Tại sao mặt mày lại buồn rầu như vậy?”

Đưa một ly trà hoa quế cho Ngô Tân, Lâm Dư Phỉ phiền muộn thở dài một hơi, “Có tâm sự.”

“Làm sao vậy?”

“Aizz……”

Thấy người trong lòng gặp chuyện phiền muộn, Ngô Tân thật đau lòng,“Dư Phỉ, có chuyện gì em cứ nói đi, anh là anh của em, chẳng lẽ sẽ không giúp em sao?”

Lâm Dư Phỉ cảm động cầm tay Ngô Tân,“Em biết anh sẽ giúp em. Chỉ là, loại chuyện này, không biết phải nói như thế nào……”

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Lâm Dư Phỉ lại do dự thật lâu, mới nói chuyện Trương Hồ mặt dày theo đuổi ả nói ra. Ngô Tân nghe xong tức giận vô cùng,“Mặt hàng như hắn, cũng dám theo đuổi em? Còn ba lần bảy lượt không biết chừng mực…… Hừ, Dư Phỉ, em không cần buồn bực, chuyện này em sẽ giải quyết.”

Nghe vậy Lâm Dư Phỉ lo lắng lắc tay Ngô Tân, “Em cũng đừng sợ hắn, dù sao cũng là bạn cùng trường, mặc dù cách hắn làm hơi quá đáng một chút, nhưng cũng là người không tệ.”

Càng nghe Lâm Dư Phỉ bao dung Trương Hồ, lửa trong lòng Ngô Tân càng dâng cao. ‘Trương Hồ mày nhìn trúng là vì Dư tình tình tốt, không thể trực tiếp mắng vào mặt mày đi? Xem tao thu thập mày như thế nào’.

“Đừng để cho cậu ấy biết là em nói …… Nếu không…… Trong trường học ……” Lâm Dư Phỉ muốn nói lại thôi. Diễn Đàn

“Anh biết, Dư Phỉ en yên tâm.”

Nghe vậy, Lâm Dư Phỉ yên tâm gật đầu, nhu thuận mỉm cười với Ngô Tân. Trong lòng Ngô Tân run động, hôn một cái trên mặt Lâm Dư Phỉ, “Đây là quá cảm ơn cho anh trai.”

Mặt Lâm Dư Phỉ đỏ bừng, cúi thấp đầu xuống nói ‘ghét’, làm cho Ngô Tân cười ha ha.

Không lâu sau, khi Trương Hồ đang trên đường trở về ký túc xá bị người ta đánh túi bụi, nằm viện mất một tuần lễ.

Sau khi biết chuyện này Mộc Tuyết đã nghĩ ngờ, hỏi thăm nhiều phía, mục tiêu tập trung ở trên người Lâm Dư Phỉ. Kết quả thật đúng là để cô biết được, những người đánh Trương Hồ đã nhận tiền của tiểu con trai thứ nhà họ Ngô. Mà Lâm Dư Phỉ và Ngô Tân nhà họ Ngô rất thân nhau.

Hiểu rõ mọi thứ, Mộc Tuyết cười hì hì gọi điện thoại cho Ngụy Minh Nguyệt.

“Anh Minh nguyệt, em là tiểu Tuyết, em muốn nói cho anh biết vài chuyện thú vị……”

Ngụy Minh Nguyệt nghe điện thoại, nghe xong phỏng đoán của Mộc Tuyết, nhất thời tinh thần phấn chấn,“Tin tốt, anh lập tức tới bệnh biện.”

Tới bệnh viện trấn an Trương Hồ, Ngụy Minh Nguyệt lơ đãng gian nhắc tới, Lâm Dư Phỉ đi ra ngoài du lịch với một cậu con trai, đi hôm thứ sáu và tới chiều chủ nhật mới về, ở bên ngoài hai đêm đấy. Còn có, nguyên nhân lần này Trương Hồ bị đánh rất kỳ quái, không phải cướp bóc cũng không phải trả thù, hay là có người thấy hắn đáng ghét…… Chỉ có khả năng đó thôi. Mọi web khác

Không cần Ngụy Minh Nguyệt dẫn đường nhiều, Trương Hồ trực tiếp nối hai kiện chuyện này lại với nhau. Hắn cho rằng, chắc chắn là Lâm Dư Phỉ kêu người theo đuổi của ả tới đánh mình.

Nhưng Ngụy Minh Nguyệt tự nhiên nói, ‘nếu cậu ngay cả một đứa con gái cũng không theo đuổi được, sau này có thể làm được chuyện gì?’

Một câu nhẹ bổng, làm cho Trương Hồ như bị sét đánh. Ngụy Minh Nguyệt từng nói rất xem trọng hắn, có thể bồi dưỡng hắn làm trợ thủ đắc lực, bây giờ lại bởi vì một Lâm Dư Phỉ lẳng lơ, sẽ làm ảnh hưởng đến tiền đồ tươi sáng của hắn.

Không nói hai lời, vừa ra viện, Trương Hồ lập tức hẹn Lâm Dư Phỉ ra.

“Cậu thích tôi tới mức, không có đường lui sao? Đó không phải yêu, đó là ham muốn chiếm giữ!” Lâm Dư Phỉ bưng ly trà sữa, giống như tiểu bạch nhu nhược thỏ bị ức hiếp, hốc mắt đỏ lên.

Nhưng Trương Hồ không làm có hành động gì, hắn đầu tiên nói hắn đã biết ai là người đánh hắn, sau đó nói cho Lâm Dư Phỉ, ‘bởi vì tôi theo đuổi cậu mà bị tai bay vạ gió’, cậu phải bồi thường cho tôi, ít nhất phải làm bạn gái của tôi ba tháng’. Nếu không, hắn sẽ nói chuyện buổi tối ở chỗ cắm trại hôm đó.

Lâm Dư Phỉ đương nhiên là không thừa nhận, chuyện bửa tối trong chuyến cắm trại, chuyện gì? Cậu nói tôi quyến rũ Ngụy Minh Nguyệt? Nói đùa ư, buổi tối hôm đó tôi ngủ rất ngon, cậu không cần bởi vì giấc mơ vớ vẩn của mình mà hãm hại người khác được không.

Trương Hồ coi như là có bản lĩnh, mặt không đỏ tim không đập nhanh nói đêm đó mình có ghi âm, nếu Lâm Dư Phỉ cậu tin không tin, hoặc là làm bạn gái tôi ba tháng, hoặc là tôi sẽ trực tiếp giao cho hiệu trưởng, cậu nghĩ kỹ rồi làm!

Cho nên, cuối cùng Lâm Dư Phỉ thoái nhượng từng bước, ả cũng không nói đồng ý hay từ chối, chỉ nói muốn nghe ghi âm. Trương Hồ vừa nghe, con nhỏ này còn muốn gạt mình, lửa giận hừng hực nói chúng ta không cần nói chuyện, tôi trực tiếp giao cho hiệu trưởng và toàn bộ bạn học nghe cho vui. Điều là ăn cắp!!!

“Không ngờ cậu lại làm những chuyện ti bỉ xấu xa như vậy.” Lâm Dư Phỉ thu hồi vẻ mặt đáng thương,“Được, ba tháng, nhưng mà, cậu đừng nghĩ sẽ chiếm được tiện nghi gì của tôi.”

Nghe vậy Trương Hồ lại nổi trận lôi đình, làm bạn gái tôi, còn không cho tôi chiếm tiện nghi? Tiện nghi của cô đều là cho kẻ có tiền chiếm, tôi còn không thể hôn nhẹ sờ sờ?

Bốc lửa, Trương Hồ nhìn cửa phòng, tốt lắm, vừa nãy mình đã khóa trái. Hắn cũng không biết tại sao, cậu nhỏ □ đột nhiên tăng vọt, làm sao cũng không khắc chế được, □ sắp nổ đến nơi.

“Được, nhưng mà, ít nhất để cho tôi hôn một cái đi, hôm nay là ngày chúng ta xác định quan hệ yêu đương.” Trương Hồ thả lỏng biểu cảm, đứng lên đi tới bên cạnh Lâm Dư Phỉ.

Lâm Dư Phỉ nhíu mày, vẫn không kịp cự tuyệt, Trương Hồ đã đưa tay bịt miệng Lâm Dư Phỉ, kéo khăn choàng trên cổ Lâm Dư Phỉ xuống cuốn thành một cục nhét vào miệng ả, đè ả lên bàn, mặt hướng xuống, xốc váy lên, vật cứng rắn không thương tiếc đâm vào.

Cảm xúc của Trương Hồ, không thích hợp, tại sao đột nhiên lại như vậy… A! Khốn kiếp, trực tiếp vào được!

Nháy mắt đau đớn làm cho Lâm Dư Phỉ cố gắng giãy dụa, lại bị đè xuống, giãy như thế nào cũng không ra. Người sau lưng nhân càng không ngừng kích thích, bởi vì là lần đầu, không bao lâu đã bắn ra. (D: Amen……. Sắc nữ đâu….. *ngó quanh*)

Tự giác hoàn thành nhiệm vụ Ngụy Minh Nguyệt giao, hơn nữa ra trong lòng còn một đống tức giận lúc này Trương Hồ sảng khoái tinh thần. Chờ đầu óc của hắn khởi động một lần nữa, mới phát hiện, chính mình đột nhiên bùng nổ tức sự tức giận mà quan hệ với Lâm Dư Phỉ, là □ Lâm Dư Phỉ. (D: ô vuông….. Các sắc nữ hãy tưởng tượng….. Hãy tưởng tượng………….)

Không gian yên tĩnh vô cùng. Trương Hồ xoa xoa tay, hắng giọng,“Dù sao cậu cũng là bạn gái tôi, tôi chơi cậu cũng có vấn đề gì. Tuy rằng tôi là lần đầu tiên, nhưng tôi không ngại cậu không phải xử nữ, ba tháng sau chúng ta chia tay là được.”

Trương Hồ cho rằng, mày có thể cùng người đàn ông khác đi ra ngoài qua đêm, khẳng định đã sớm bị nhiều người chơi, cho dù tao cưỡng bức mày, cũng là bị mày quyến rũ.

Ngàn vạn sát khí truyền vào đầu, Lâm Dư Phỉ khắc chế xúc động muốn thét chói tai. Lần đầu tiên, lần đầu tiên trân quý của ả, không có cho Ngụy Minh Nguyệt cũng không có cho Ngô Tân, lại bị như vậy một tên nghèo mạt rệp cưỡng bức mà mất? Kiện hắn? Không, sau này ả muốn gã cho người có tiền, sao có thể nói chuyện này ra. Như vậy… Chỉ có mượn dao giết người …

Gặp mặt nhưng chưa nói gì với Trương Hồ, quay người lại, Lâm Dư Phỉ liền gọi điện thoại cho Ngô Tân, thê thê lương bi ai nói với hắn, ả bị Trương Hồ uy hiếp, Trương Hồ bịa đặt nói ả và người cấp học bổng có quan hệ không trong sáng, còn muốn ép ả làm bạn gái hắn, thậm chí còn mạnh mẽ chiếm tiện nghi của ả, may mắn ả tỉnh táo mới thoát được.

Ở phòng kế bên Mộc Tuyết mở mắt ra, cười đến vô cùng phúc hắc và đắc ý với Hoa Báo.

Quản không được □ tra nam (nam cặn bã), có suy nghĩ xử nữ mãnh liệt trong đầu Trương Hồ, lây nhiễm cảm xúc qua cho mày □, thật sự là quá đơn giản.

Ngô Tân vừa nghe điện thoại của Lâm Dư Phỉ, trong cơn giận dữ khí phách lộ ra ngoài, vì muốn làm em gái vui đêm đó hắn dẫn theo người tự mình xử Trương Hồ.

“Dám mơ ước em gái nuôi của tao? Ừ? Lân trước nương tay với mày, mày còn tưởng rằng Dư Phỉ là người dễ làm khó sao? Tên khốn kiếp, đây chính là mày tự tìm.” Ngô Tân đạp cái chân của Trương Hồ, hung hăng đập cái ống tuýp xuống.

“A!!!!!!”

Tiếng kêu thảm thiết của Trương Hồ vang vọng ngõ nhỏ, hắn cắn hàm răng cũng cắn tới chảy máu,“Phi, em gái nuôi… Cẩu nam nữ, tiện nhân đó quả nhiên có bản lĩnh… Mệt tao lúc trước còn tưởng rằng nó là cô gái tốt, thì ra cũng chỉ là một cái xe công cộng cho vạn người chà đạp, người đàn bà dâm đảng!”

Nghe thấy người phụ nữ âu yếm bị sĩ nhục, Ngô Tân giơ ống tuýp đánh gãy tay phải của Trương Hồ,“Mắng này, mắng nữ đi, tao phế hết tay chân của mày luôn, từ nay về sau mày phải ra đường ăn xin thôi! Nói cho mày biết, Dư Phỉ là của tao, ai cũng đừng nghĩ nhúng chàm.”

Rốt cục bị Ngô Tân thô bạo dọa đến mềm nhũn, Trương Hồ không nói được một lời, giả bộ bất tỉnh.

Cũng may mắn Trương Hồ thông minh, ngay khi bị chặn đường thì gọi ngay cho Ngụy Minh Nguyệt. Ngụy Minh Nguyệt bấm nghe sau đó trực tiếp ghi âm lại, cái này tốt lắm, không chỉ có chuyện Ngô Tân cố ý đả thương người, Lâm Dư Phỉ cũng bị liên lụy vào. Trương Hồ không dám ở chỗ này nói chuyện của Lâm Dư Phỉ cho Ngụy Minh Nguyệt nghe, nhưng vô cùng chuẩn xác chửi bới Lâm Dư Phỉ.

Cầm báo cáo về chuyện Ngô Tân dẫn người đánh gãy cánh tay và chân của Trương Hồ, Tống Ngôn Mục bắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, đối diện là Mộc Tuyết trong mắt đầy lửa.

“Nhìn xem, rất nhiều chuyện, cũng không cần em ra tay, chỉ cần thay đổi vài chi tiết nhỏ, gia tăng một ít tình tiết, tự bọn họ đã náo loạn long trời lỡ đất.”

Mộc Tuyết còn thật sự gật đầu.

“Hiện tại, khiến cho nhà họ Ngô vì Ngô Tân này không nên thân không có mắt nhìn, rối rắm một trận thật lớn đi.” Tống Ngôn Mục mỉm cười khép tư liệu lại, “Lan Tử, còn có đám Lí Tương Hoa cùng lớp lúc trước, bình thường mọi người liên lạc cũng rất nhiều. Những tư liệu này em đưa cho bạn họ phát huy đi.”

Nhe răng cười, Mộc Tuyết bổ sung nói,“Còn phải để cho anh Ngụy mời một luật sư cho Trương Hồ, đọ sức một phen hoành tráng với người nhà họ Ngô.”

Bởi vì mối quan hệ với Ngô Sâm Nhược, Mộc Tuyết đối với bọn người nhà họ Ngô có thể nói là chán ghét vô cùng, Lâm Dư Phỉ lại là tiểu nhân âm hiểm âm hồn bất tán, bọn họ thông đồng cùng với nhau thì chính là đối tượng phải giết của Mộc Tuyết.

Mà Trương Hồ kiếp trước, là tên đàn ông cặn bã thông đồng với Lâm Dư Phỉ hại chết Mộc Tuyết. Đời này có thể có ngồi xem bọn chúng chó cắn chó, thật sự là không thể tốt hơn.

“Tiểu Tuyết, nói cho em nghe một tin tức tốt này.” Khen vỗ đầu Mộc Tuyết, Tống Ngôn Mục chỉa chỉa mặt mình,“Hôn một cái, nói cho em ngay.”

Đứng lên duỗi người một cái, Mộc Tuyết khinh bỉ đi về phía cửa, lại phát thần kinh cái gì thế.

“Không hôn cũng không sao cả, dù sao thì tin tức Ngô Sâm Nhược, em cũng không nhất thiết phải biết.”

Đã đi tới cửa phòng Mộc Tuyết nhanh như chớp quay trở lại.

“Tiểu Tuyết à, em là bạn gái anh, tại sao lần nào cũng quan tâm Ngô Sâm Nhược như vậy, không sợ anh ghen sẽ đến làm ra chuyện gì phản bội an hem sao?” Tống Ngôn Mục kéo Mộc Tuyết lên đùi mình, vuốt ve thắt lưng Mộc Tuyết.

Tuy rằng hai người ở bất tri bất giác đã biến thành hình thức ở chung của hai người yêu nhau, nhưng sâu trong nội tâm Mộc Tuyết vẫn cảm thấy như vậy rất kỳ quái. Vô cùng kỳ quái, tựa như Tống Ngôn Mục chưa từng chân chính thuộc về cô, hoặc là nói một ngày nào đó Tống Ngôn Mục sẽ rời đi. (D: Kêu gọi chúng đồng bào lập team ngược bợn Mục)

Trong không gian, hồ nước kia còn tiếp tục mở rộng, chứng minh Tống Ngôn Mục trong lòng Mộc Tuyết càng ngày càng nặng ký.

Nhưng tại sao Mộc Tuyết vẫn cảm thấy, không nỡ chứ?

Lắc đầu, buông tha cho thất thần cho vấn đề cao thâm này, Mộc Tuyết vô cùng thân thiết hôn lên mặt Tống Ngôn Mục, cười xấu xa nói:“Bởi vì Sâm Nhược là nguồn suối dị năng của em nha.”

Hình như thật không ngờ Mộc Tuyết sẽ trả lời như vậy, Tống Ngôn Mục cầm tay Mộc Tuyết, hôn lên mặt Mộc Tuyết,“Còn anh?”

Cẩn thận suy nghĩ tác dụng của hồ nước, Mộc Tuyết cau mày cố gắng trả lời,“Là… Nước tẩm bổ tinh thần của em, cho tới nay thì là sự tồn tại đẹp nhất và rộng nhất, chỉ có thể cho em đi vào…” (D: Ta muốn ngược tâm bé Mục, ta muốn sau này bé Tuyết quay đi, bé Mục đau khổ…. Aihii)

Im lặng thật lâu, Tống Ngôn Mục ôm chặt Mộc Tuyết, “Em là người con gái duy nhất của anh khi còn thiếu niên….. Cũng sẽ là người duy nhất của anh trong kiếp này…”

Có vài người, chỉ có thể gặp được ở một thời điểm nào đó, bạn mới có thể đặt cô ấy vào trong lòng. Khi Tống Ngôn Mục yếu ớt và hỗn loạn nhất, chính là lúc vừa vào trường Hải Đường. Gia tộc ruồng bỏ, vận mệnh lừa gạt, không thể chống lại mệnh số… Đó là lúc anh yếu ớt nhất và không có ai để dựa vào. Khi đó, Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng đi vào lòng anh, ngay sau đó, Mộc Tuyết cũng vậy, hơn nữa đã cho anh rất nhiều hy vọng vượt quá tưởng tượng.

Từ ngay lúc đó, Mộc Tuyết là duy nhất của anh, là hạt lúa duy nhất, tấm phao nổi duy nhất, cô gái duy nhất, từng bước lớn mạnh cùng với anh. Đâu đó vẫn còn dấu vết khi cây giống còn non mà bị khác lên, chờ khi cây cối rậm rạp khó thể khắc được nữa, nhưng những giấu vết cũ đã khắc sâu vào tim, có lẽ người ngoài nhìn không thấy, nhưng cây cối biết, nó đã muốn vĩnh viễn ở trong lòng mình.

“Rốt cuộc là tin tức gì, anh còn không nói ra!” Mộc Tuyết xoay đến xoay đi không hài lòng kháng nghị.

“Sâm Nhược được nghĩ phép, thời gian hẳn là một tháng.”

Lời nói của Tống Ngôn Mục phát ra, Mộc Tuyết kích động sắp nhảy dựng lên, lấy điện thoại cầm tay ra không nói hai lời mà bắt đầu gọi cho Lưu Sảng và La Lan Tử, kết quả Lưu Sảng người ta đã sớm biết, chỉ tại vì nghĩa khí với bạn bè mới không nói cho Mộc Tuyết mà thôi, về phần La Lan Tử, rối rắm nửa ngày chỉ nói câu đồ khốn này nếu dám không đến gặp tớ tớ sẽ tát vào mặt cậu ấy.

Tống Ngôn Mục bất đắc dĩ nhìn Mộc Tuyết kích động nhảy tới lui, lúc đầu còn thật sự lo lắng Ngô Sâm Nhược có thể trở thành tình địch của mình. Còn bây giờ? Dứt khoát, tác hợp cho Sâm Nhược và Lan Tử nhỉ?

Bình luận





Chi tiết truyện