chương 27/ 93

Chờ đến khi Mộc Tiền Trình chạy hụt hơi trở về, cảnh sát cũng đã ngồi trong phòng khách nhà họ Mộc. Đối với vụ tranh cãi gia đình này, đồng chí cảnh sát thật khó xử, nói như thế nào đây, Lý Tiểu Tuyền là một đứa con nít, Mộc Tuyết là người chưa trưởng thành, con nít mâu thuẩn đánh nhau, hai bên cha mẹ đều có mặt, khuyên vài câu là xong rồi, làm một người trưởng thành sao Lí Đại Bằng có ra tay với đứa bé chưa trưởng thành?

Cho nên, Mộc Tuyết tự vệ, làm Lí Đại Bằng bị thương, vụ nát bét này nên giao cho xã khu đến giải hòa, ăn tết, trong lòng đồng chí cảnh sát vô cùng rối rắm.

Mà Mộc Tuyết, nhếch khóe miệng, yên lặng tiến hành cảm xúc nhuộm đẫm đối với đồng chí cảnh sát.

Ghét Lí Đại Bằng đi, ghét toàn gia đình này, bọn họ ngay cả mẫu thuẩn giữa con nít cũng không xử lí được, còn bị một bé gái vị thành niên đánh thành như vậy, quả thực là vô dụng tới cực điểm, còn không biết xấu hổ báo cảnh sát. Ăn tết, một chút việc nhỏ cũng xử lý không được, huyên náo đến nỗi láng giềng ai cũng biết chuyện thù hằn trong nhà, thật sự là ăn no rững mỡ!

Cho nên, Mộc Tiền Trình vừa vào cửa, đã nhìn thấy đồng chí cảnh sát nghiêm mặt giáo huấn Lí Đại Bằng và Mộc Đào đang ôm Lý Tiểu Tuyền, nước miếng bay tứ tung làm bọn họ mặt xám mày tro. Ông cụ Mộc bà cụ Mộc đã không trốn khỏi phòng khách, Mộc Quế Mộc Cương Thiết khúm núm, Mộc Lê Lí Đại Bằng giận mà không dám nói gì, Hà Hiểu Lệ có chút vội vàng đứng ở bên cạnh, Mộc Tuyết thì ngồi trên ghế chéo chân xem xiếc khỉ.

Giận tái mặt, từ chỗ Mộc Dong biết được chuyện này Mộc Tiền Trình cảnh cáo trừng mắt nhìn Mộc Tuyết và Hà Hiểu Lệ một cái, mới bước đi vững vàng tới chỗ cảnh sát, hắn tin tưởng mình ở huyện Lận Hồng là người có uy tín danh dự, anh cảnh sát chắc chắn sẽ cho hắn mặt mũi.

Cho nên nói, tự đại là một loại bệnh. Con người luôn như vậy, nghĩ mình có chút thành tựu, mọi người toàn thế giới sẽ biết, hơn nữa sẽ kính ngưỡng nhượng bộ.

Cả người Mộc Tuyết dào dạt cảm xúc chán ghét như sóng lớn trút xuống người anh cảnh sát, rót đầy suy nghĩ của anh cảnh sát.

“Mộc Tiền Trình đúng không? Anh cũng được coi là người có tiếng nói trong nhà, nhìn xem đây chỉ là chút chuyện nhỏ.” Anh cảnh sát không hòa nhã dù chỉ là một chút, thậm chí ngay cả điếu thuốc lá Mộc Tiền Trình đưa qua cũng không nhận.

Xấu hổ thu tay, Mộc Tiền Trình cười gượng: “Làm anh chê cười rồi, tết năm nay thật sự là phiền anh rồi, chúng tôi sẽ xử lý tốt.”

Đối với Mộc Tiền Trình đổi thuốc lá thành tiền lì xì, anh cảnh sát càng phiền chán, ai hiếm lạ chút tiền ấy của anh? Chẳng lẽ tôi vì tiền mới đến xử lý vụ tranh cãi này? Mẹ nó biến đi.

“Cất đi cất đi, anh đang làm cái gì? Hối lộ nhân viên công vụ quốc gia? Không nói chuyện này, các người cũng coi như là người có uy tín và danh dự, đừng làm ra cái chuyện ngược đãi trẻ nhỏ, nếu không tết năm nay toàn bộ các người phải đi học pháp luật.” Anh cảnh sát hừ hừ nói: “Lí Đại Bằng, anh chủ động công kích một đứa con nít, còn lấy ghế đánh nó? Nếu nện xuống một cái không chết cũng bị thương, anh muốn ngồi tù hay là tạm giam? Đừng tưởng rằng là người trong nhà sẽ không ai quản.”

Sau khi nói xong, di động của anh cảnh sát vang lên, bất đắc dĩ tiếp điện thoại, kết quả lại có một đám con nít chơi hoa pháo làm bị thương người khác, vì thế anh cảnh sát chỉ có thể tiếp tục nói vài câu tức giận với Mộc Tiền Trình rồi rời khỏi.

Cảnh sát vừa đi, nhà họ Mộc lâm vào tình trạng yên tĩnh, chỉ có Mộc Tuyết ăn hạt dưa quá nhiều, bắt đầu ăn lê.

Muốn đánh Mộc Tuyết đầu sỏ gây nên chuyện này, tay Mộc Tiền Trình giơ lên, nhưng nghe Mộc Dong nói Mộc Tuyết đánh Lí Đại Bằng mặt đầy máu, tay Mộc Tiền Trình quẹo cua, quay sang Hà Hiểu Lệ tát một hơi sáu cái.

Cái này không phải là đánh vị thành niên đúng chứ? Không thể đánh nó, vậy thì đánh mẹ nó! Đều do tiện nhân, này sớm biết như vậy sẽ không cho bọn chúng về đây, để bọn chúng về nhà họ Hà mới phải, đồ không biết tốt xấu.

“Đồ thối nát, lão tử không nên kết hôn với mày, mày chính là sao chỗi của nhà họ Mộc!”

Mẹ Hà bị tát mấy bạt tay nổi đom đóm, không kịp phản ứng lại, chợt nghe oành một tiếng, một cái ghế phía sau đánh lên lưng Mộc Tiền Trình. Mộc Tiền Trình ăn đau, quay đầu lại, nhìn thấy Mộc Tuyết mặt không chút thay đổi giơ ghế, trong mắt một mảnh đen tối, giống như nối liền với địa ngục.

“Đây quả thật là, một cây gậy tốt, năm mới.” Mộc Tuyết gằn từng chữ nói xong: “Vốn dĩ tôi cũng biết, trừ mẹ tôi, các người không ai đối tốt với chúng tôi.”

Phía sau lưng từng đợt co rút đau đớn, xương sống bị ghế đánh vào đến đau đớn làm cho Mộc Tiền Trình choáng váng, một câu cũng không nói nên lời.

“Mẹ, người đàn ông này, thật sự đáng giá để mẹ yêu sao?

“Mẹ, cho dù hắn biết mẹ không sai dù chỉ là một chút, vẫn có thể không hề cố kỵ đánh mẹ, đàn ông như vậy, rốt cuộc có điểm nào đáng giá để mẹ yêu vậy?”

Mộc Tuyết gằn từng tiếng hỏi trong lòng Hà Hiểu Lệ.

Hai mắt mông lung đẫm lệ, tay Hà Hiểu Lệ đập vào ngực mình, trong lòng bà tê tái, rốt cuộc bà đã rõ, nước mắt thương tâm hối hận dâng mà ra.

“Lần đầu tiên vào cửa nhà ông, tôi mới mười sáu tuổi, tôi nơm nớp lo sợ đi vào, dập đầu với cha mẹ ông. Trời chưa sáng tôi đã rời giường, hầu hạ cha mẹ ông, ban ngày tới nhà máy làm công, buổi tối trở về làm việc nhà, phải dựa vào tôi một người kiếm được tiền, cho ông trả tiền học phí, còn gả Mộc Đào……”

“Ông lên đại học, biết được nhiều bạn học nữ có gia thế lại xinh đẹp, tôi biết lúc đó cả nhà ông càng ngày càng coi thường, chán ghét tôi, vốn tôi chính là người không học cao…… Tôi hạ đẳng, tôi không xứng với ông một con phượng hoàng ưu tú……”

“Nhưng cha mẹ của những cô gái đó ghét ông, dù các cô ấy tiếp tục thích ông, nhưng cũng có những người ưu tú hơn cướp các cô ấy…… Cho nên ông cuối cùng vẫn chọn tôi, bởi vì tôi là người phụ nữ duy nhất có thể không biết xấu hổ không cần tôn nghiêm không cần tất cả mợi thứ đi theo ông…… Tôi ở nhà làm công, tôi đi ba con phố thu gom phế liệu, tôi đi chợ đêm mua bia…… Tôi làm hết tất cả, vì giúp ông gây dựng sự nghiệp……”

“Nhưng nhà ông vẫn chướng mắt tôi, dù sao là người phụ nữ chưa cho sính lễ, sinh con gái rồi không thể sinh tiếp……”

“Ông ghét Mộc Tuyết, chưa từng cho con bé một chút hòa nhã, thậm chí cả nhà các người cũng không coi tiểu Tuyết là con cháu nhà họ Mộc……”

“Tiền Trình, ông có tim sao? Tim của ông có màu gì? Đen bao nhiêu hả?”

Mẹ Hà lau nước mắt, nắm túi xách lên chạy đi ra ngoài.

Mộc Tuyết buông ghế trong tay, hi hi ha ha cười rộ lên, càng cười càng hưng phấn, càng cười càng phóng đãng, giống như lúc cô vừa mới trùng sinh, trên mặt toàn là máu đứng trong lớp học.

Bộ dáng điên cuồng này làm cho Mộc Quế và Mộc Cương Thiết run run, hai người bọn họ đã từng nhìn thấy Mộc Tuyết cầm dao nhỏ không muốn sống, Mộc Quế nhanh trí, chỉ điểm nói: “Tiểu Tuyết à con còn không chạy nhanh đuổi theo mẹ con……”

Một cái dao bay qua, Mộc Tuyết giểu cợt trả lời: “Liên quan gì tới bà? Sợ tôi lấy dao giết cả nhà các người sao?”

“Cút!!!” Rốt cuộc tỉnh táo lại, Mộc Tiền Trình chỉ vào Mộc Tuyết rít gào: “Cái quái gì, dám chỉ trích lão tử tim đen? Nếu lão tử không nhớ tình cũ, từ lúc ở trong bệnh viện đã bóp chết mày, rồi kêu bà ta đền tiền hàng! Sớm bảo bà ta làm một thiếu phụ lớn tuổi ngoài đường rồi!”

Mộc Tuyết tao nhã cầm lấy túi nhỏ, đi ra cửa: “Đáng tiếc, ông nên bóp chết tôi. Còn nữa, tôi sẽ làm cho mẹ tôi biến người chồng vô dụng như ông thành chồng trước, đem ngươi này vô dụng trượng phu hạ đường thành chồng trước, ông cho là, chúng tôi còn muốn thấy ông sao?”

Đi tới cửa Mộc Tuyết phản xạ có điều kiện chụp lấy cái gạt tàn thuốc đang bay sau lưng, cô tiếc hận lắc đầu, dùng ánh mắt thương hại quét toàn bộ người nhà họ Mộc, ngón tay đưa ra, cái gạt tàn gốm sứ rơi xuống, bể thành nhiều mãnh.

“Đây, chính là tương lai của các người.”

Màn đêm buông xuống, trên bầu trời nhiều sao còn có tuyết đang bay, Hà Hiểu Lệ ngồi ở ban công phòng khách sạn, ngơ ngác nhìn lên trời.

Bà cũng không biết mình bị làm sao, có lẽ thật là yêu được khai sáng. Đối Mộc Tiền Trình, bà càng ngày càng bất mãn, đối nhà họ Mộc, bà càng ngày càng chán ghét.

Nếu là trước kia, bà chắc chắn sẽ không nổi nóng bỏ đi như vậy, nhưng hôm nay bà tức giận, thất vọng không gì so sánh được. Giống như bên trong có thứ gì đó kích thích cảm xúc của bà, làm cho bà muốn tránh khỏi nơi đó, cái nơi mà làm cho người ta hít thở không thông.

Nhưng mà, hiện tại bà thật sự cảm thấy nhẹ nhõm. Tuy rằng cảm giác thất vọng và đau đớn không hiểu trong xương tủy, nhưng toàn thân cao thấp từ trong ra ngoại cảm thấy rất thoải mái.

Gánh nặng nhiều năm như vậy, dường như đã có thể vứt xuống.

Mộc Tuyết biết mẹ Hà đang suy nghĩ, nên không quấy rầy. Cô cầm di động đi ra khỏi phòng, gọi điện cho Tống Ngôn Mục.

Tống Ngôn Mục đang chơi cờ vây cùng chú năm Tống Nghĩa Đức, hai người khó phân thắng bại, điện thoại của Mộc Tuyết vừa tới, làm gián đoạn cuộc kiểm tra của Tống Ngôn Mục.

Tiếp điện thoại, Tống Ngôn Mục trêu đùa: “Nhớ anh?”

“Không có.” Mộc Tuyết trảm đinh chặt sắt trả lời.

“Vậy anh cúp.”

“Ai ai ai, em có việc muốn nói với anh.” Mộc Tuyết vội vàng trấn an: “Nghĩ đến anh mới gọi cho anh, miễn cưỡng coi như là nhớ anh.”

Tống Ngôn Mục thấp giọng cười rộ lên, cho chú năm một hành động ‘con đi trước’, Tống Nghĩa Đức bưng một ly trà hiểu rõ địa gật đầu.

Đi khỏi thư phòng, Tống Ngôn Mục lên lầu trở về phòng mình, nằm trên giường: “Cho nên, em là muốn khoe mình đánh dượng ba? Đánh gãy mũi?”

“Đúng vậy, em là muốn khoe …… Không đánh gãy.” Mộc Tuyết tức giận trả lời, thật là, một lời khen cũng không cho cô.

“Chờ qua năm mới, để anh Hà tăng cường độ huấn luyện cho em.” Tống Ngôn Mục dịch người, đặt gối đầu lên bụng, tay lơ đãng vuốt ve, giống như là đang vuốt ve mặt người nào đó.

Mộc Tuyết à một tiếng, sau một lúc lâu mới tiếp tục: “Ngày mai sẽ về, năm nay không ở nhà họ Mộc gia. Lần trước không phải anh nói không trở về nhà sao, bây giờ đang ở đâu?”

“Ở chỗ của chú năm, sao hả, muốn hẹn hò?”

Mộc Tuyết cách điện thoại, nhìn không thấy ý cười dịu dàng của Tống Ngôn Mục, trong lòng tràn đầy cảm giác lúng túng khi bị đùa giởn: “Em chỉ là lo lắng cho anh, sợ anh cô đơn ăn tết mà thôi.”

“Đã biết, chờ em trở về, anh sẽ tới tìm em.”

Không biết tại sao Mộc Tuyết khanh khách cười rộ lên, vốn là sau khi cô xử người nhà họ Mộc, có chút kích động, muốn tìm một người nói hết tâm tình.

Sớm biết rằng nên gọi điện thoại cho Ngô Sâm Nhược, Mộc Tuyết yên lặng nghĩ, dứt khoát nói cho Sâm Nhược! Tiết mục đại chiến thân thích cực phẩm cậu ấy hẳn là thích nghe!

Vì thế Mộc Tuyết vui vẻ gọi điện thoại cho Ngô Sâm Nhược, nhưng liên tục gọi năm lần cũng không có ai nhận.

Xảy ra chuyện gì? Trong lòng ẩn ẩn cảm thấy bất an, Mộc Tuyết gọi ngay cho Lưu Sảng, lại gọi cho Tống Ngôn Mục. Tống Ngôn Mục gọi điện thoại tới nhà họ Ngô, người nhà họ Ngô nói Ngô Sâm Nhược buổi sáng đi ra ngoài chơi bây giờ còn chưa có về, cũng cảm giác chuyện này không đúng lắm Tống Ngôn Mục đầu tiên là trấn an Mộc Tuyết, ngay sau đó gọi anh Hà đi ra ngoài tìm người.

Tuyết bay tán loạn, các gia đình đều có hạnh phúc hoặc là bất hạnh, trải qua một năm.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bạn họ Ngô Sâm Nhược…… Đã xảy ra chuyện……

Ngô gia cực phẩm lại đột kích lần nữa.

Bình luận





Chi tiết truyện