chương 20/ 93

Con trai, là con trai…… Nhưng có phải con của mình hay không thì không biết đâu, trong lòng Mộc Tiền Trình bất ổn, muốn vui vẻ lại không dám vui vẻ: “Dao Dao à, em cũng biết, tiểu Lý mới mười mấy tuổi đã đi theo anh, nghĩa vợ chồng làm sao xóa bỏ, anh mua nhà cho em, em an tâm dưỡng thai trước có được không?”

Biểu cảm của người phụ nữ vặn vẹo: “Không! Em không cần nhà của anh cho, thứ em muốn là tình yêu, là gia đình. Không phải anh nói anh yêu em sao? Bây giờ đã là thời đại nào rồi? Là thế kỷ 21 rồi, còn nói nghĩa tào khang? Cùng lắm thì anh bồi thồi cho bà ta một số tiền. Lúc trước hai người căn bản là không có tình yêu, bà ta đẹp à? Có đẹp bằng em không? Có biết suy nghĩ như em không?”

Mấy câu nói đều đánh vào tâm lý Mộc Tiền Trình, Hà Hiểu Lệ đã không còn đẹp, cho dù là nhớ lại khi bà ta 17, 18 tuổi, cũng chỉ xuất hiện khuôn mặt tươi cười quê mùa. Bà ta ngay cả sơ trung cũng không học xong, văn hóa thấp, gặp chuyện thì không có chủ ý, cái gì cũng hỏi hắn. Hơn nữa, hắn đã sớm không còn yêu bà ta, có lẽ từ trước tới giờ chưa từng yêu…… Một người phụ nữ chỉ có thể xuống bếp không thể lên phòng khách, có gì khác bảo mẫu đâu?

Nhưng Mộc Tiền Trình cảm thấy mình không phải tiểu nhân, cho nên, mặc dù ly hôn với Hà Hiểu Lệ, cũng phải là Hiểu Lệ chủ động mới được.

Nói không chừng đây là một cơ hội.

Vì thế Mộc Tiền Trình dịu dàng ôm lấy Dao Dao: “Ngoan, anh không thể ra mặt, bằng không mọi người ở quê sẽ nói anh vong ân phụ nghĩa. Không bằng, em nghĩ cách khác? Anh luôn ủng hộ em. Nhưng có một điều kiện, phải sinh đứa bé ra trước.”

Dao Dao trong lòng sáng tỏ, thì ra tên Mộc Tiền Trình này còn hoài nghi đứa bé có phải của hắn hay không. Sinh thì sinh ai sợ ai, tháng có đứa bé này, ả chỉ lên giường với Mộc Tiền Trình.

“Được, anh vừa mới nói nhà……”

Thấy Dao Dao đồng ý rồi, Mộc Tiền Trình cũng sảng khoái: “Mua, mua trên danh nghĩa của em.”

Thành phố B xa xôi, ông cụ nhà họ Tống nhìn báo cáo trong tay không nói gì thở dài.

Con trai lớn nhà họ Tống, cha của Tống Ngôn Mục – Tống Nghĩa Cẩn bất động thanh sắc, ông rất hiểu thằng con trai của mình, báo cáo trong tay ông cụ, không biết đã bị nó sửa hết bao nhiêu.

“Ngôn Mục mới mười sáu tuổi, đã quen bạn gái? Chỉ là một đứa con gái 14 tuổi?” Ông cụ Tống không dấu được thất vọng.

Tống Nghĩa Cẩn khẩu khí thoải mái: “Cha, khi chú(em) năm 16 tuổi đã đổi bốn người bạn trai, đây là thời kỳ trưởng thành, thiếu niên nảy sinh tình cảm là bình thường, chuyện này ít nhất chứng minh giới tính của Ngôn Mục bình thường.”

Lời này giống như uy hiếp ông cụ, ông cụ lắc đầu, không nhiều lời: “Kêu Lão Ngũ ở bên kia chú ý Ngôn Mục nhiều một chút, dù sao cũng là cháu lớn của ta. Cái đứa bé Mộc Tuyết kia, gia đình cũng không tốt, Ngôn Mục chơi đùa thì được, nhưng chú ý đừng quậy cho xảy ra tai tiếng.”

“Lão Ngũ luôn luôn cẩn thận, chắc chắn không thành vấn đề.” Tống Nghĩa Cẩn gật đầu: “Sắp tới lễ mừng năm mới, hay là kêu Ngôn Mục trở về chao hỏi ngài?”

Lời này vừa nói, thần sắc ông cụ có biến hóa vi diệu: “Nghĩa Cẩn, con vẫn đang trách ta?”

Tống Nghĩa Cẩn lắc đầu: “Cha, ngài đừng nghĩ nhiều.”

“Ta cũng biết chuyện này không nên nói, nhưng Nghĩa Cẩn, con xem Ngôn Mục đi lần này, toàn bộ gia tộc đều đồng ý, dù không tin, cũng phải tin. Lúc trước ta cũng kiên trì hai năm, hậu quả con cũng thấy được.” Ông cụ hối hận đau lòng: “Khi đó con tạm thời bị cắt chức điều tra, người của Lão Nhị gặp chuyện không may, Lão Tam ở nước ngoài bị tập kích, Lão Tứ thiếu chút nữa bị vu oan, Lão Ngũ lại càng không nói, điều động cũng không được. Mấy chục năm qua ta chưa bao giờ tin chuyện quỷ quái, nhưng đây là số mệnh, ai có thể nói rõ.”

Trong lòng Tống Nghĩa Cẩn co rút đau đớn, con ông từ nhỏ đã trầm ổn trí tuệ, năng lực hơn người, trong nhà đều coi như người thừa kế của gia tộc mà bồi dưỡng. Nào biết năm 14 tuổi, cả nhà đi núi Vũ Đương du lịch, lại gặp một thầy bói nổi tiếng nói ra mệnh số của Ngôn Mục, nói mệnh mang ngũ(năm) sát, khắc người thân, mệnh số quỷ dị, từ mười bốn tuổi phải bắt đầu lẻ loi một mình phiêu bạc bên ngoài, nếu để ở nhà sẽ gây dẫn tới tai hoạ, đưa đi thật xa, cả đời không thể trở về nhà.

Nhà họ Tống không phải gia đình bình thường, ai tin lời nói của một thầy bói. Nào biết, hai năm liên tiếp, nhà họ Tống liên tục xảy ra biến cố. Ngay từ đầu ông cụ tưởng rằng có người hãm hại, sai nhiều người tra xét, quân đội hắc bạch đều tra hết, nhưng không phát hiện gì. Sau đó thầy bói kia tới nhà, không biết nói gì với ông cụ, cuối cùng Ngôn Mục vẫn bị đưa đi. May mắn từ nhỏ Ngôn Mục đã có quan hệ tốt với Lão Ngũ, nên mới được đưa đến chỗ chú ấy. Bằng không, ý của ông cụ là muốn đưa Ngôn Mục ra nước ngoài, càng xa càng tốt.

Chuyện Lão Tam làm ở nước ngoài cũng không phải quang minh chính đại, sao có thể đưa con ông ra nước ngoài. Tống Nghĩa Cẩn vì vậy mà oán hận ông cụ, chỉ là không nói ra mà thôi.

Cho dù Ngôn Mục khắc người nhà họ Tống, nhưng cũng là con ruột của ông và Lâm Hồng.

“Mệnh số này nọ, cũng không phải không thể sửa.” Tống Nghĩa Cẩn đứng lên: “Cha, con đi về trước, A Hồng còn chờ con.”

Phất tay ý bảo con có thể rời đi, ông cụ Tống lại thở dài. ‘Phụ nữ đều là nợ, chuyện của cháu nội quả thật mình có chút mê tín, nhưng mà, vì toàn bộ nhà họ Tống, ông không thể không làm như vậy.’

Sửa số mệnh, trừ phi chết đi sống lại, cho dù ông có nhẫn tâm, cũng không thể giết cháu nội của mình. Vạn nhất giết rồi không sống lại được? Còn không bằng đưa nó đi khỏi nhà họ Tống, chỉ cần không trở về nhà họ Tống là tốt rồi.

Mùa hè dần dần nhường cho mùa thu, từng cơn mưa rơi xuống, lá cây ố vàng, mắt thấy sắp tới nguyên đán.

Mộc Tuyết vừa tích góp lá Kim Diệp và Ngân Nguyệt, Ngân Tinh, Lan Thủy Tinh trên cổ cũng có ba đóa. Cô đã không cam chịu trước số phận kiếp trước của mình, vì thế bắt đầu dựa theo trí nhớ kiếp trước mua lại phòng sắp huy hoạch, dù sao có Tống Ngôn Mục hỗ trợ, bây giờ quốc gia cũng không có ra quá nhiều hạn cấu làm, có thể mua thì cứ mua.

Mẹ Hà cuối cùng tự mình mở một tiệm hoa nhỏ, chuyên kinh doanh hoa tươi cho hôn lễ. Chuyện này kiếp trước không có, Mộc Tuyết vui mừng nhìn mọi chuyện, ngẫu nhiên nói chú ý cho mẹ Hà, ví dụ như người trẻ tuổi thích hoa đẹp và mới. Từ Từ, cửa hàng bán hoa tuy rằng không kiếm được quá nhiều tiền, nhưng kính doanh rất tốt.

Học sinh trung học có một thói quen, mỗi năm tổ chức tiệc vào tối hôm tết nguyên đán, học sinh của mỗi lớp đều phải trình diễn một tiết mục. Bởi vì mỗi lần đều có thể mời người lãnh đạo cấp cao, trường học đối với buổi tiệc này rất coi trọng, phải bày ra tư chất và thành quả của trường học, yêu cầu các thầy cô phải hết sức nghiêm túc.

La Lan Tử là Ủy viên văn thể của lớp 16, năm nay đến cô ấy tổ chức tiết mục. Tuy rằng đối với riêng cô ấy mà nói chỉ như một bửa ăn sáng, nhưng học sinh lớp 16 không quá tích cực với các hoạt động, điều này làm cho cô ấy bị tổn thương và cân não.

“Tiểu Tuyết à, người khác có thể từ chối tớ, còn cậu tuyệt đối không được, đến đến đến, cùng chị đây nghĩ tiết mục đi.” La Lan Tử nắm tay Mộc Tuyết làm nũng.

!

Mộc Tuyết ôm túi khoai tây chiên lớn vừa đi vừa ăn: “Không thành vấn đề, Lan Tử cậu muốn tớ làm gì.”

La Lan Tử hoan hô: “Ai nha tớ vẫn có một ý tưởng, ta vẫn có cái ý tưởng, lấy linh cảm từ trên người cậu! Chúng ta đi viết kịch bản đi, chuyện Vịt con xấu xí. Nhân vật chính là cậu, còn tớ diễn vai nữ vương Thiên Nga trắng ~~!”

Vịt con xấu xí sao, Mộc Tuyết nhìn đồng phục viền hoa đơn giản và áo lông trên người mình, lại nghĩ tới một thân áo bông làm bằng thủ công của Lâm Dư Phỉ, mình thật đúng là vịt con xấu xí hóa thành Thiên Nga trắng, đáng tiếc cô gái tự xưng là Thiên Nga trắng lại càng ngày càng giống vịt nước. Không còn cách khác, kiếp trước cô nhịn ăn nhịn uống đưa hết tiền cho Lâm Dư Phỉ mua quần áo, coi ả như công chúa, bản thân lại mặc quần áo củ xin từ Mộc Dong. Kiếp này nếu Lâm Dư Phỉ muốn đánh phấn tô son, thì tự thân vận động đi, hừ.

Đột nhiên lại nhớ tới kiếp trước, khi tốt nghiệp, Lâm Dư Phỉ tham gia vở diễn của lớp với vai công chúa bạch tuyết, lúc ấy công chúa vừa có mặt, làm kinh diễm toàn bộ thầy giáo nam sinh, thế cho nên ả vừa lên cao trung đã trở thành hoa hậu giảng đường.

Như vậy kiếp này, mình muốn làm mọi người kinh diễm được hay không?

Vì thế Mộc Tuyết vui vẻ gật đầu: “Tốt, nhưng mà tớ có yêu cầu, trang phục phải đẹp! Nhất định phải làm toàn trường kinh diễm vì tớ.”

Giống như gãi đúng chỗ ngứa, La Lan Tử cười vô cùng vui sướng: “Không chỉ có như vậy đâu, tiểu Tuyết à, thuận tiện theo tớ học một ít vũ đạo đi, tuy rằng tuổi cậu bây giờ không thích hợp lắm, nhưng tớ định kết đoạn sẽ múa vũ điệu Thiên nga trắng, cậu không cần phải chuyên nghiệp, chỉ cần có thể quay hai vòng bằng mũi chân là được. Dì ba tớ từ nước ngoài về muốn huấn luyện nữ sinh lớp chúng ta, lần này không chỉ kinh diễm toàn trường, còn phải diễm áp quần phương!” (đẹp áp đảo)

Phốc, Mộc Tuyết gật đầu đồng ý: “Trang phục và đạo cụ chắc chắn không cần lo rồi, đúng rồi, hai người chúng ta?”

“Sao có thể, tớ đã nghĩ tốt rồi, kêu Ngô Sâm Nhược diễn vai Vương tử Thiên Nga đen, Lưu Sảng diễn vai Vương tử Thiên nga trắng, toàn bộ nữ sinh lớp chúng ta diễn vai Thiên Nga trắng, Lí Béo diễn vai Quốc vương Vịt nước! Nam sinh hả? Hừ hừ, tớ sẽ cho toàn bộ bọn họ diễn vai vịt nước!” Trong mắt La Lan Tử là ánh sáng lấp lánh, dường như đã chìm ngập vào vở kịch mình bố trí.

Vương tử Thiên nga trắng…… Lưu Sảng? Khóe miệng Mộc Tuyết co rút: “Cậu chắc chắn Lưu Sảng có thể diễn vai Vương tử Thiên nga trắng?” Khi Lưu Sảng không cười, thì rất đẹp trai rất tốt, nhưng khi cười lên thì giống y như trại chủ của thổ phỉ.

Đoạt lấy khoai tây của Mộc Tuyết cắn vang một tiếng, La Lan Tử mơ hồ không rõ, trả lời: “Không còn cách khác, những nam sinh khác trong lớp chỉ đồng ý diễn vai phụ, thật ra lần trước tớ ở trên đường lớn gặp các cậu ở chung một chỗ, khí thế của anh trai của cậu ấy quá bảnh, siêu cấp thích hợp làm Vương tử Thiên Nga Trắng …..”

Tưởng tượng sẽ đội tóc giả màu trắng, cánh màu trắng trên lưng, Tống Ngôn Mục mặc âu phục hành lễ, trái tim Mộc Tuyết đập thật nhanh. Không tệ, thử xem! Anh không trả phí danh phận bạn trai sao, vậy làm Vương tử Thiên Nga trắng cũng được.

“Tớ sẽ thử!” Mộc Tuyết híp mắt cười, La Lan Tử lại hoan hô.

Gió lạnh thổi qua sân thể dục, Mộc Tuyết và La Lan Tử vừa cười vừa nhảy qua, hoa đào rơi đầy đất.

Lâm Dư Phỉ mặc áo bông quê mùa, áo ngoài đồng phục không kéo lại, chỉ hơi khép. Ả làm người hầu bưng chén cho các nữ sinh đi chung, thấy Mộc Tuyết quần áo xinh đẹp gọn gàng đi qua với La Lan Tử, ngón tay nháy mắt trắng bệch.

“Dư Phỉ, đó là Mộc Tuyết hả? Đã lâu không gặp cô ta, mỗi lần gặp thì lại thấy đẹp hơn.”

“Đúng vậy đúng vậy, tuy rằng Lan Tử là hoa hậu giảng đường đa tài đa nghệ, nhưng Mộc Tuyết đi kế bên cũng không bị lu mờ. Chậc chậc, trước kia đã nhìn lầm rồi.”

“Tớ chỉ cảm thấy Dư Phỉ hấp dẫn, Dư Phỉ dịu dàng hướng nội, so với La Lan Tử chuyện vú cả lắp miệng em (hung hãn) thì tốt hơn nhiều.”

“Được rồi, Dư Phỉ cũng không nói gì. Nhưng tớ cảm thấy Mộc Tuyết đúng là không biết xấu hổ, trước kia khi mọi người không thích cô ta, chỉ có Dư Phỉ đối tốt với cô ta, cậu nhìn bây giờ đi, hoàn toàn coi lớp 2 là người xa lạ, hừ, đúng là không ra gì.”

Nhóm nữ sinh líu ríu căn bản không lọt vào tai Lâm Dư Phỉ, ả đang yên lặng suy nghĩ, chẳng lẽ để cho Mộc Tuyết rời khỏi tầm mắt của ả như vậy? Chẳng lẽ để cho kế hoạch của ả chết non? Chẳng lẽ để Mộc Tuyết càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng vĩ đại, bỏ ả ngày càng xa?

Không thể như thế được. Tay Lâm Dư Phỉ xiết chặt cái chén, Mộc Tuyết, tất cả của mày, đều là của tao.

Bình luận





Chi tiết truyện