Án kiện của Trương Hồ cũng bắt đầu thẩm tra xử lí, hắn một mực khẳng định là Lâm Dư Phỉ sai
Ngô Tân làm, hơn nữa yêu cầu Lâm Dư Phỉ phải xin lỗi hắn. Khi phóng viên phỏng vấn Lâm Dư Phỉ, Lâm Dư Phỉ khóc vô cùng khóc sướt mướt, mặc dù
giáo viên và các học sinh không đồng lòng, nhưng vẫn che chở Lâm Dư Phỉ.
Có thể là do Lâm Dư Phỉ từ chối không đến thăm và từ chối cự không muốn
xin lỗi đã hoàn toàn chọc giận Trương Hồ, vài ngày sau, một đoạn ghi âm
mập mờ được * truyền ra, từ internet đến báo chí, hình tượng Lâm Dư Phỉ
giống như quân bài Mễ La nhanh chóng sụp đổ. Giọng nam trong đoạn ghi âm đã bị xử lý, nhưng giọng nữ lại nghe rõ rành mạch. Lâm Dư Phỉ ngậm tiểu đệ của người ta * không ngừng kêu, sau khi nam sinh toàn trường nghe
được, thân thể nóng, tim lạnh.
Ngô Tân đương nhiên cũng nghe được đoạn ghi âm này, sắc mặt hắn tái nhợt ngồi yên thật lâu, sau đó như vừa tĩnh lại từ trong mộng bắt đầu lén điều tra Lâm Dư Phỉ. Kết quả nhận
được sự xác thực ở chỗ bạn học Nhan Thu của Lâm Dư Phỉ, người trong lòng của hắn, thật sự vì tiền học bổng mà có một chân với người tài trợ.
Cùng với chuyện Lâm Dư Phỉ thường xuyên nhận quà của nam sinh, Nhan Thu
đều nói vô cùng rõ ràng chính xác.
Từng đối Lâm Dư Phỉ dịu dàng thiện lương có bao nhiêu khát khao, giờ phút này Ngô Tân đã vô cùng ão não và hận ả giả giối.
Lúc này Ngô Thiên Tứ căn bản không thể phân thân đến quản Ngô Tân, lúc này
hắn đã toàn tâm toàn ý muốn phân cao thấp với Ngô Sâm Nhược, chỉ vì sớm
ngày đón Ngô Du Hà về. Mẹ của Ngô Tân là Bạch Ngọc Thải cắn răng chống
lại tới cùng, nhưng không biết từ đâu xuất hiện thêm một lực lượng, tham gia vào vụ án này, sức ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, thúc đẩy tòa án xử
nặng.
Cuối cùng, Ngô Tân bị phán ngồi tù sáu năm, bồi thường 50 vạn phí chữa bệnh cho Trương Hồ.
Ngày Ngô Tân vào trại giáo dưỡng, Bạch Ngọc Thải khóc thành người nước mắt.
Lâm Dư Phỉ cũng đến đưa hắn, đồng dạng yếu đuối thương tâm muốn chết,
vừa khóc vừa nói là em hại anh…… Là em có lỗi với anh……
Tâm tính vốn là thiếu niên ngoan độc Ngô Tân đạm mạc liếc mắt nhìn Lâm Dư Phỉ một cái, không còn có để ý ả.
Mà Bạch Ngọc Thải, sau khi tiễn bước Ngô Tân, kéo Lâm Dư Phỉ qua hung hăng tát một cái, chân mang giày cao gót đá vào người Lâm Dư Phỉ, tựa như
muốn đánh chết ả. Lâm Dư Phỉ khóc lóc cầu xin Bạch Ngọc Thải tha thứ,
nói mình cũng là bị tính kế, thật sự không phải lỗi của ả. Người chung
quanh nhìn thấy một người phụ nữ trưởng thành đánh một cô gái nhỏ nhu
nhược, động lòng trắc ẩn đến can ngăn, uy hiếp Bạch Ngọc Thải nói đây là trước cửa trại giáo dưỡng mà con bà ta chỉ vừa mới đi vào. Bạch Ngọc
Thải thế này mới dừng lại, nhưng trong lòng, đã hận Lâm Dư Phỉ đến tận
xương tủy.
Tiểu tiện * nhân, nghĩ Ngô Du Hà muốn dùng mày, thì tao sẽ không thể đối phó mày sao? Chờ xem đi!
Trong khoảng thời gian này Lưu Sảng có chút bận bịu.
Cậu và La Lan Tử ở trường Hạo Vũ xem như nhân vật đứng đầu hô phong hoán
vũ. Thứ nhất, quốc vương của trường – Tống Ngôn Mục đối với hai người
bọn họ rất tốt; Thứ hai, Lưu Sảng cũng là người thẳng thắng nghĩa khí là người hào hào phóng, điểm ấy vô cùng giống với La Lan Tử, bất luận nam
sinhhay nữ sinh đều dễ dàng thích cậu; Thứ ba, Lưu Sảng một thân đầy võ, vận động toàn năng, bóng rổ bóng đá tennis bi da bóng chuyền các môn
thể thao cậu đều giỏi, nam quyền bắc chân TaeKwonDo Không Thủ đạo kiếm
đạo mười tám bàn vũ khí đều có thể đánh, nhìn như tục tằng thật ra lại
rất cẩn thận, quả thật có khi tư chất để làm đại ca.
Khi La Lan
Tử trở thành nữ vương của trường, trở thành người nối nghiệp dự bị của
Tống Ngôn Mục, cậu đã ở cố gắng trở thành Hắc kỵ sĩ của trường. Về phần
tại sao lại là kỵ sĩ, khụ, có thể là vì có quan hệ rất lớn với chuyện
cậu có thuộc tình trung khuyển.
Cậu vừa lập bang kết phái để bảo
vệ Mộc Tuyết, vừa sai khi thu thập Mộc Dong, vừa hỏi thăm chuyện bên
trường Hải Đường, đổ dầu vào lửa tăng thêm độ nóng của lời đồn về Lâm Dư Phỉ. Tuy rằng cũng không tác động qua lớn, nhưng tác dụng phía sau màn
là khỏi chê.
Đồng thời, cậu cũng vì chuyện Mộc Tuyết rèn luyện tinh thần lực mà có cống hiến vĩ đại.
Nói thật, người tùy tiện không có quá nhiều cảm xúc đau khổ như Lưu Sảng,
quả thật không dễ dàng bị bức điên. Mộc Tuyết cũng không lo lắng sẽ tạo
than hf tổn thương quá lớn với cậu. Trong cuộc đời của Lưu Sảng, đa phần là ánh mặt trời, hoặc là nói, đôi mắt của cậu chỉ nhìn về nơi có ánh
mặt trời. Chỉ cần bạn không cướp đi ánh sáng của cậu ấy, vậy cậu ấy sẽ
vĩnh viễn tràn ngập sinh lực. (D: Tới đoạn này, làm ta nhớ lại kiếp
trước của Tiểu Sảng, ta càng ghét Lâm Dư Phỉ hơn…)
Trong thời
giạn Mộc Tuyết bị bắt có, cậu cũng vô cùng lo lắng, nhưng anh Ngôn Mục
nói cậu không được hành động thiếu suy nghĩ. Vốn dĩ cậu định dồn sức lên người Mộc Dong, kết quả La Lan Tử lại nói cho cậu biết, nam sinh bên
người Mộc Dong là do cô ấy an bài. Kế hoạch muốn đánh nam sinh kia của
Lưu Sảng bị chết từ trong trứng. Còn muốn đi thu thập Lâm Dư Phỉ, kết
quả phát hiện sự kiện của đoạn ghi âm đã làm xôn xao dư luận, cậu căn
bản không cần làm gì.
Vì thế, Lưu Sảng đặt toàn bộ tinh thần lên
người La Lan Tử, mỗi ngày đi theo La Lan Tử. Nơi nào có nữ vương, nơi đó sẽ có hắc kỵ sĩ.
La Lan Tử cảm thấy phiền, hàng này rất đáng
ghét, hoàn toàn là tới che hết hoa đào của mình. Vì thế La Lan Tử đuổi
Lưu Sảng ra khỏi Hội học sinh, để cho cậu về nhà sớm một chút. (D: Tiểu
Sảng… hãy cố lên…. Mẹ nuôi ủng hộ cưng)
Vì thế Lưu Sảng nhàm chán cưỡi mô tô đi ra ngoài dạo, không để ý nên đã chạy ra ngoại ô.
Trong đường hầm mọc đầy dây thường xuân, một cô gái gầy như que củi từ dưới
đất bò dậy. Cô mê mang nhìn quanh bốn phía, há mồm muốn nói cái gì, lại
phát hiện cổ họng lạnh lẽo khàn khàn, nói gì cũng không ra tiếng.
qu est ici? [ Đây là đâu?]
Cô bám vào dây thường xuân, từng bước đi ra ngõ hẽm, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn những người tóc đen mắt đen đi trên đường.
[est-ce aise?] Đây là Châu Á?
Một chiếc xe tải lớn có biển quảng cáo sửa bột chạy qua, chữ Hán trên tờ quảng cáo vô cùng loá mắt.
c’est le chine……[ Đây là Trung Quốc ]
Cô đứng ở trên ven đường, bụi bặm đầy đường, bay vào người cô.
Một chiếc mô tô màu đỏ gào thét mà đến, bóng dáng trên xe máy quen thuộc như thế.
Đồng tử của cô nháy mắt phóng đại, thân thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, đột nhiên sức lực bộc phát mà lau ra.
moin amo!
Tình yêu của em……
La Lan Tử vội vã chạy tới bệnh viện, cô quả thực muốn điên rồi. Lưu Sảng
đang tìm chỗ chết hả, bây giờ là thời kỳ đầu sóng ngọn gió mà cậu còn
tông xe vào người ta, làm người ta trọng thương! (D: Lạy chúa… Cô bé đó
tự xông ra có được không…)
Sớm biết như vậy hôm nay sẽ không đuổi cậu ấy đi …… La Lan Tử ảo não muốn chết, khi xuống xe cũng không nói
lời nào với vị học trưởng đã đưa cô tới, nhanh như gió chạy vào bệnh
viện.
Lưu Sảng ủ rũ chờ bên ngoài phòng cấp cứu, giống như chó bị cạo lông vậy. Thấy La Lan Tử đến, phản ứng đầu tiên của cậu không phải
vui sướng mà là…… Sợ tới mức kêu to.
“Lan Tử cậu đừng mắng tớ,
không phải lỗi của tớ, là cô ta nhào ra!” Lưu Sảng Giơ hai tay lên vội
vàng phủi sạch trách nhiệm,“Có người tận mắt nhìn thấy! Cảnh sát đi thu
thập chứng cứ!”
Quả thật có ý tưởng muốn mắng Lưu Sảng, La Lan Tử yên lặng nuốt những lời thô tục về,“Nhỏ tiếng chút, đừng rống.”
Lưu Sảng đáng thương hề hề gật đầu, cậu còn không có dám nói cho người nhà. Chuyện của Mộc Tuyết nhà họ Lưu cũng biết, cậu đã được nhắc nhở nhiều
lần là phải đề phòng cẩn thận. Kết quả…… Thiếu chút nữa cậu đã gây ra
tai nạn chết người.
Lúc nãy Tống Ngôn Mục không nghe điện thoại,
bây giờ mới gọi tới. Lưu Sảng nhắm mắt nghe điện thoại, Tống Ngôn Mục ở
bên kia nghe xong cũng im lặng, dặn dò bọn họ tìm luật sư đến. Về phần
cô bé bị đụng, phải điều tả rõ, tránh khỏi chuyện bị người ta lợi dụng.
Trái lại Mộc Tuyết mấy ngày nay, vô cùng nhàn nhã.
Tuy rằng ghét bỏ nơi này có mùi phân heo hôi thối, nhưng Mộc Tuyết ngoài ý
muốn phát hiện, cái người tên Việt Tiêu mặt sẹo kia nấu ăn rất ngon, có
thể nói là không ai bằng! Mới đầu hắn từng muốn thừa dịp Mộc Tuyết ngủ
say mà trốn thoát, kết quả nhiều lần Mộc Tuyết đều có thể tỉnh trước, đi ra cửa chờ hắn, đôi mắt sâu kín nhìn vào làm cho Việt Tiêu cả người sợ
hãi. Sau ba lần, Việt Tiêu dừng phản kháng, ngoan ngoãn hầu hạ Mộc
Tuyết.
Về phần vì tại sao Mộc Tuyết mỗi lần đều có thể phát hiện, đó là bởi vì Mộc Sương.
Mộc Sương tuy rằng không thể ra khỏi không gian, nhưng đối với người đã bị
dị năng của Mộc Tuyết ảnh hưởng, hoặc là sử dụng, vật phẩm đã từng dùng
với người kia đều có một cảm giác kỳ dị. Nếu Mộc Tuyết ngủ thời thì đều
vào không gian, Mộc Sương tùy lúc có thể đánh thức Mộc Tuyết.
Trước kia Mộc Tuyết không biết điểm này, lần này sở dĩ đột nhiên có thể sử
dụng, là vì khi bị bắt cóc mà ngủ trên xe linh hồn đã đi không gian mà
ngủ. Mộc Sương cảm giác người nhà họ Hà có một ít dị động, từng lấy Ngân Tinh ra coi nên biết Lưu Sảng và Hà Trân Châu xảy ra tai nạn xe cộ. (…. WTF???)
Biết được công dụng này Mộc Tuyết quyết định, lần sau
cho Lan Tử một đóa hoa lan thủy tinh, cho Sâm Nhược một là Lam Diệp, cho Lưu Sảng một lá vàng, cho Tống Ngôn Mục…… Uống miếng nước đi! Còn có mẹ và Hoa Báo, cũng phải cho gai phòng thân.
Mộc Tuyết trừ mỗi ngày tính toán như thế nào khống chế người bên ngoài, còn có gan lớn luyện
võ với Việt Tiêu. Việt Tiêu cũng thông minh, biết cho dù hắn bắt Mộc
Tuyết, trừ phi một chiêu giết chết nếu không Mộc Tuyết cũng sẽ trực tiếp làm điên hắn, hơn nữa thực rõ ràng Mộc Tuyết không thể giết, cho nên
ngoan ngoãn không làm gì. Ngược lại, thật đúng là tận tâm làm hết phận
sự chỉ dạy cô.
Hơn nữa, người Tống Ngôn Mục phái tới đã sớm đến.
Đưa hai người điên đi, hơn nữa dọn dẹp mùi phân heo ở đây, khắp nơi đều
là mùi thuốc. Tóm lại, trại nuôi heo này coi như có thể cho người ở.
Thời gian 10 ngày, đã trôi qua như vậy.
Sáng sớm hôm nay, Việt Tiêu liền nhận được chỉ thị, lệnh cho bọn họ chuẩn bị tốt rút lui.
“Phỏng chừng là muốn tới đón cô.” Việt Tiêu nói với Mộc Tuyết,“Tôi có thể rời khỏi sao?”
Con ngươi Mộc Tuyết xoay trong,“Chờ bọn hộ tới đón tôi thì anh hãy đi.”
“Vậy tôi còn đi được sao?” Việt Tiêu nóng nảy cào tóc,“Hay là, cô muốn cho tôi tới nhà họ Tống làm vệ sĩ?”
Vỗ tay, Mộc Tuyết gật đầu,“Tôi thật sự có ý này. Tại sao anh lại làm lưu
manh? Hơn phân nửa là vì tiền. Nếu là vì tiền, đi theo ai mà không kiếm
được, đồng bọn của anh điều die hết rồi, người nhà họ Ngô sẽ hoài nghi
anh, chắc chắn sẽ sẽ không tiếp tục tin tưởng anh. Nói sau thì, nhà họ
Ngô chỉ là châu chấu búng không được mấy ngày, vậy tại sao anh không đi
theo chúng tôi chứ, ít nhất Tống Ngôn Mục là người có năng lực nha.”
Bình luận
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1