chương 98/ 138

Quân Thư Ảnh chỉ cần liếc mắt đã thấy Sở Phi Dương trong đám người hỗn loạn, thân thủ hoàn toàn không giống kẻ đang bị thương. Quân Thư Ảnh nhìn hắn, trong lòng nhất thời không biết đang mang cảm xúc gì.

Tuy rằng y cố không nghĩ tới việc Sở Phi Dương sẽ làm thế nào để đối phó mình, nhưng y vẫn mơ hồ nhận thấy Sở Phi Dương không thể bị bắt giữ dễ dàng như vậy, nên sự việc này cũng không có gì quá ngạc nhiên. Nhưng, tên Sở Phi Dương này lại diễn trò với y suốt cả mười ngày như vậy… Quân Thư Ảnh nhíu mày, lòng không khỏi lo lắng.

“Đó là tên Giáo chủ ma giáo!” Một tiếng hét vang lên, nhất thời mọi ánh mắt đều hướng về Quân Thư Ảnh, Quân Thư Ảnh bất chợt bắt gặp đôi mắt sâu thẳm không để lộ suy nghĩ của Sở Phi Dương.“Ác tặc, chịu chết đi!” Một tiếng hét to vang lên, Viên Khang Thọ đột nhiên nhảy lên, lao thẳng về hướng Quân Thư Ảnh.

Quân Thư Ảnh thu hồi ánh mắt, tri thiển khinh công. Mũi chân y chạm nhẹ vào đầu kiếm của Viên Khang Thọ, mượn lực để nhảy về phía sau.

Viên Khang Thọ ngẩng đầu nhìn lại, hơi ngạc nhiên trước khinh công của y, nhất là khi bộ pháp kia rất quen mắt.

Quân Thư Ảnh không để lão có thời gian suy nghĩ, vừa hạ xuống đất đã rút lấy thanh kiếm từ người bên cạnh, nhảy đến nghênh chiến với lão.

Viên Khang Thọ chỉ có thể tập trung vào trận chiến trước mắt. Vừa qua mấy chiêu, lão đã biết tên giáo chủ ma giáo trước mặt lão tuy tuổi còn trẻ nhưng võ công tuyệt đối không thua kém mình, trong lúc nhất thời không thể phân cao thấp, cuộc chiến càng trở nên kịch liệt.

Mà bên kia, không có Viên Khang Thọ trấn áp, giáo chúng Thiên Nhất giáo không còn gặp khó khăn nữa. Lại có Sở Phi Dương đứng giữa hai bên ngăn cản, phân trần với giáo chúng Thanh Phong Kiếm phái một phần sự thật, rằng hắn cùng Thanh Lang liên thủ đối phó Quân Thư Ảnh, để mọi người không đối địch với giáo chúng Thiên Nhất giáo. Nhưng Tín Bạch sau khi được giải chung độc, phục hồi lại võ công, vốn tính tình nóng nảy, lão liền thống lĩnh toàn bộ Thanh Phong Kiếm phái tấn công Thiên Nhất giáo, nên tình thế mới trở nên hỗn loạn như vậy.

Hiện giờ Tín Bạch đang cùng Thanh Lang chiến đấu kịch liệt, bên kia, Viên Khang Thọ đấu với Quân Thư Ảnh. Sở Phi Dương một chưởng ngăn cản hai phái, trầm mặt khiển trách mọi người. Các đệ tử Thanh Phong Kiếm phái chưa từng thấy Sở Phi Dương nghiêm khắc như vậy, tất cả đều dừng tay, nhất thời không biết làm thế nào cho phải.

“Các ngươi lập tức xuống núi, không được bước vào nơi này nửa bước!” Sở Phi Dương nhìn giáo chúng Thiên Nhất giáo, quát. Vừa nói hắn vừa xuất chiên ngăn cản vài đệ tử Thanh Phong Kiếm phái muốn lao lên tấn công. “Ai dám ngăn cản, ta tuyệt không tha!”

Hai bên nhất thời ngạc nhiên, chỉ đưa mắt nhìn nhau, không biết phải làm thế nào cho phải. Cao Phóng ra lệnh cho hắc y nhân đi bên cạnh mình mang giáo chúng Thiên Nhất giáo ra ngoài. Người nọ gật gật đầu ra hiệu, những tên giáo chúng thấy hiệu lệnh liền đến, hắn mang mọi người rời khỏi gia trang.

Tín Vân Thâm cầm kiếm đứng đó, trên gương mặt trắng nõn vương vài giọt máu khô, đôi mắt càng thêm đen thẫm, không còn nhìn thấy hình ảnh một thiếu niên nhu thuận. Cao Phóng liếc mắt nhìn cậu lại bị ánh mắt đó khiến cho lạnh người.

Tín Vân Thâm chớp mắt mấy cái, bĩu môi, chán ngán nâng thanh kiếm trong tay lên trước mặt, cau mày nhìn vết máu trên mặt.

Cậu trở lại là một thiếu niên khờ dại, vô ưu.

Cách đó không xa, Quân Thư Ảnh tuy đang đấu với Tín Bạch cũng quan sát nhất cử nhất động của Sở Phi Dương. Tuy rằng y đã phần nào đoán được Sở Phi Dương cùng Thanh Lang liên thủ chống lại mình, nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy hai người, trong lòng y vẫn không ngăn được lửa giận. Y nhìn đám người hỗn loạn trong đình viện, hiện giờ người còn ở lại bên cạnh y chỉ còn lại một mình Cao Phóng…Hóa ra người trước sau trung thành với y, vẫn chỉ có một người. Người vĩnh viễn không rời y, không phản bội y, chỉ có Cao Phóng.

Phía sau Cao Phóng, đám người Thiên Nhất giáo đã rời đi gần hết, chỉ còn lại khoảng mười ảnh vệ võ công cao cường do Thanh Lang huấn luyện. Trong đó, vài ảnh vệ ngăn trước Cao Phóng cùng giáo chúng Thanh Phong Kiếm Phái, Sở Phi Dương cũng vất vả ngăn chặn huynh đệ đồng môn mình. Cao Phóng lùi về sau mấy bước, rời khỏi trận chiến, cúi đầu, để mái tóc phủ lên ngân sức của mình, không biết đang suy tính điều gì.

Quân Thư Ảnh quan sát Cao Phóng. Nhìn gương mặt hắn cũng đủ biết hắn bất lực không biết phải hành động như thế nào trước tình hình này, chỉ có đôi tay không tự chủ được mà mân mê đống ngân sức trên người. Ngân sức tinh xảo như vậy cũng là một thứ vũ khí giết người lợi hại mà hắn dùng làm bùa hộ mệnh cho mình. Cao Phóng biết rõ trong trận chiến này mình không thể dựa dẫm vào kẻ khác. Bọn ảnh vệ trước kia bảo vệ hắn chỉ vì tuân theo mệnh lệnh của Thanh Lang, mà Thanh Lang còn lưu hắn lại bởi hắn còn giá trị lợi dụng. Còn với Quân Thư Ảnh, Cao Phóng càng chưa bao giờ mong chờ y bảo hộ mình. Bị cao thủ võ lâm vây quanh, một người không có nội lực như hắn lại chỉ có thể dựa vào chính mình. Trong giây lát, Quân Thư Ảnh chợt thấy nhói lòng trước thân ảnh gầy yếu cô độc kia.

Quân Thư Ảnh tập trung nội lực xuất chiêu đẩy Viên Khang Thọ lui về sau, rồi phi thân đến trước mặt Cao Phóng.

“Giáo chủ, ngươi?!” Cao Phóng đang bất ngờ đã bị Quân Thư Ảnh kéo vào lòng.

Quân Thư Ảnh đột nhiên xuất hiện khiến trận chiến càng thêm rối loạn, Sở Phi Dương khoát tay ra hiệu mọi người bình tĩnh trở lại, rồi quay sang Viên Khang Thọ, cười nói: “Viên minh chủ, người này hãy để tại hạ đối phó.”

Viên Khang Thọ nghe xong cũng không nói nhiều, chỉ vỗ vỗ bả vai Sở Phi Dương rồi lại cầm kiếm tấn công bọn ảnh vệ. Đệ tử Thanh Phong Kiếm phái vừa thấy Viên Khang Thọ động thủ, hào khí bốc lên, lập tức cũng xông lên tấn công.

Quân Thử Ảnh lạnh lùng nhìn Sở Phi Dương. Cao Phóng vừa muốn vùng khỏi đôi tay mạnh mẽ của Quân Thư Ảnh, vừa nghi hoặc hỏi: “Giáo chủ, ngươi…”

“Yên tâm, ta sẽ bảo hộ ngươi…” Quân Thư Ảnh nhẹ giọng nói, vẫn lạnh lùng nhìn Sở Phi Dương đang đứng cách đó không xa.

Cao Phóng không lên tiếng, chỉ nghe Sở Phi Dương bật cười, nói: “Quân Thư Ảnh, ngươi cho rằng tất cả mọi người trong thiên hạ đều là kẻ địch của ngươi, phải không?”

Quân Thư Ảnh nắm chặt thanh kiếm, không nói một lời.

“Ngươi cảm thấy ủy khuất, phẫn nộ?” Sở Phi Dương rút kiếm, chậm rãi tiến lại gần, đôi mắt nhìn Quân Thư Ảnh chăm chú, ý cười trên mặt lộ vẻ hờ hững. “Ngươi cho là… ngươi có tư cách sao?”

Quân Thư Ảnh nghe vậy cảm thấy phẫn nộ, lại có chút đau xót. Ánh mắt y tối sầm lại, oán hận tích tụ lâu nay bỗng chốc dâng lên, đủ mọi loại cảm xúc hỗn tạp, toàn bộ hóa thành lệ khí, tưởng chừng như không thể khống chế được nữa.

Quân Thư Ảnh âm thầm cắn chặt răng, nội lực trong người cuồn cuộn không ngừng hướng về cánh tay phải đang cầm kiếm. Ánh sáng phản chiếu trên thanh kiếm khẽ run động bởi sát khí tràn ngập.“Lòng tốt của ngươi lại trói buộc hắn. Không lúc nào mà hắn lại không nghĩ cách để rời xa ngươi. Hắn căm hận ngươi, hắn không thể yêu ngươi.”

Bình luận





Chi tiết truyện