Sở Phi Dương vất vả lắm mới thoát khỏi Tống Lam Ngọc. May mắn là sau khi khóc xong Tống Lam Ngọc đã khôi phục lại bộ dáng bình thường, không nói nhiều lời. Sở Phi Dương nhẹ thở dài. Nếu Tống Lam Ngọc nói rõ tình cảm của mình thì hắn đã có thể dễ dàng từ chối mà kết thúc chuyện này. Vậy mà chuyện vẫn còn dây dưa đến giờ.
Sở Phi Dương cũng đã sớm phát hiện trong rừng cây có người – tuy có sát khí nhưng bước chân người nọ rất nặng nề, dường như là người không có nội lực. Sở Phi Dương vốn định bắt người nọ ra, đồng thời tránh không khí ngượng ngập với Tống Lam Ngọc. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn chỉ có thể nghĩ đến một người là Quân Thư Ảnh.
Sở Phi Dương đưa Tống Lam Ngọc quay về giáo phái. Hắn nghĩ ngợi một hồi liền đi tới căn nhà nhỏ dưới chân núi.
Sở Phi Dương vừa vào cửa đã thấy Quân Thư Ảnh đang ngồi bên cửa sổ đọc sách. Thấy Sở Phi Dương đến, Quân Thư Ảnh liền ném quyển sách lên bàn, nhìn Sở Phi Dương. Sở Phi Dương nhìn thấy đuôi mày khóe mắt y lộ nét cười rồi lại như không cười, liền biết người trong rừng kia chính là y.
Sở Phi Dương ho một tiếng, nói: “Người lúc nãy là ngươi?”
Quân Thư Ảnh nhíu nhíu mày, gật gật đầu, vẫn nửa cười nửa không cười như trước nhìn hắn. Sở Phi Dương thẹn quá hóa giận, nhíu mày nói: “Người không phải đã nói ba ngày nay sẽ kiên nhẫn chờ? Quả nhiên không thể tin ngươi được.”
Quân Thư Ảnh hừ nhẹ, trả lời: “Ta chỉ đáp ứng sẽ không đi tìm những người đó gây phiền toái, chứ không nói sẽ ăn không ngồi rồi không làm gì hết. Chỉ là…” Quân Thư Ảnh nhìn nhìn Sở Phi Dương đánh giá một hồi, nửa cười nửa không cười nói: “… vạn lần ta cũng không nghĩ tới sẽ được chứng kiến một trò hay như vậy. Ra Sở đại hiệp ngoại trừ một Mai gia tiểu thư còn có nhiều tình nhân như vậy, quả thực không thể xem thường.”
Sở Phi Dương thở dài: “ Căn bản không phải như ngươi nghĩ…”
Quân Thư Ảnh không đáp lại, chỉ nhướng mày nhìn hắn. Sở Phi Dương cũng nhìn y, dừng một chút rồi giải thích: “Trước kia ngươi diệt cả gia môn của y, hại y không nơi nương tựa, không thân không thích. Ta chỉ tình cờ cứu y…”
Quân Thư Ảnh vẫn như cũ không lên tiếng, ngảy cả nét mặt cũng không thay đổi, nửa cười nửa không, lạnh lùng thản nhiên.
Sở Phi Dương lại dừng một chút mới nói tiếp: “Tống công tử cùng Mai gia cô nương đều giống nhau. Ta cũng không muốn dây dưa với bọn họ, chỉ là họ không nói rõ tình cảm, ta cũng chỉ có thể như thế…” Sở Phi Dương nhìn về phía Quân Thư Ảnh, đột nhiên cảm thấy mình giải thích như vậy thật ngu ngốc. “Quên đi, tại sao ta phải giải thích với ngươi.” Sở Phi Dương ngượng ngùng nói.
“Đúng vậy. Ngươi không cần giải thích với ta.” Quân Thư Ảnh cuối cùng cũng lên tiếng. “Sở Phi Dương, ngươi đừng quên ban đầu chúng ta như thế nào. Chờ ta khôi phục nội lực, ta và ngươi sẽ không còn bất cứ quan hệ nào nữa. Ta khuyên ngươi nên ít nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ. Ngày sau ta và ngươi nếu có tái đấu, ta hảo ý nhắc nhở ngươi một câu, ta sẽ không thủ hạ lưu tình đâu.”Sở Phi Dương cảm thấy đau khổ, cười cười tự giễu mình, nói: “Không biết Quân huynh cho là ta đã suy nghĩ những chuyện không nên gì? Ngươi quá tự đại rồi.”
“Nếu không phải thì tốt.” Gương mặt Quân Thư Ảnh càng lạnh lùng, thanh âm cũng mang hàn ý. “Sở Phi Dương, mặc kệ ngươi cứu ta bao nhiêu lần giúp ta bao nhiêu lần, ta vĩnh viễn không quên ngươi ở trên người ta làm nhục ta. Tốt nhất tự lo cho bản thân mình đi.”
Sở Phi Dương sắc mặt ngưng trọng. Hai người im lặng một lúc lâu, cuối cùng Sở Phi Dương thở dài, đứng dậy rời đi. Đi đến cửa hắn quay đầu lại nói: “Đừng quên ngươi đã đáp ứng ta. Ta mặc kệ ngươi muốn tìm người đến thế nào, tuyệt đối không được lạm sát kẻ vô tội.”
Quân Thư Ảnh chỉ hừ lạnh. Sở Phi Dương trầm thanh nói: “Trả lời ta!”
Quân Thư Ảnh trầm tĩnh một lúc mới lạnh lùng đáp lại: “Ngươi yên tâm đi. Ta chỉ cần tìm Cao Phóng, không việc gì phải đi tìm rắc rối.”
“Vậy thì tốt.” Sở Phi Dương ngừng một lát rồi nói. “Ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai ta lại đến tìm ngươi.”
Bình luận
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1