chương 67/ 138

Sở Phi Dương mang Quân Thư Ảnh cùng Cao Phóng chạy ra khỏi chân núi vài dặm mới ngừng lại. Sở Phi Dương buông hai người ra, Cao Phóng vội tới nâng Quân Thư Ảnh, cẩn thận đặt y ngồi dựa vào một gốc cây.Quân Thư Ảnh nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi. Cao Phóng lấy ra một viên dược cho Quân Thư Ảnh nuốt vào, lo lắng nhìn y. Viên dược kia được chế từ hàng trăm loại thảo dược quý hiến, dùng để tụ khí ngưng thần. Sau khi Quân Thư Ảnh nuốt vào, sắc mặt y dần khởi sắc.

Sở Phi Dương quay lưng về phía hai người, không lên tiếng. Cao Phóng biết hắn còn tức giận chuyện Quân Thư Ảnh ám toán Tín Bạch. Huống hồ gì vì bọn họ mà Sở Phi Dương xem ra đã ân đoạn nghĩa tuyệt với sư phụ hắn.

Hiện giờ cho dù có nói bất cứ lời cảm tạ nào cũng dư thừa, Sở Phi Dương vẫn sẽ lặng yên không lên tiếng. Cao Phóng có chút lo sợ bất an. Hắn đoán không ra Sở Phi Dương sẽ có hành động gì đối với kẻ đã ám toán sư phụ mình. Hiện giờ hắn cùng Quân Thư Ảnh như cá nằm trên thớt, bi thảm không kể xiết.

Sở Phi Dương sau một hồi im lặng thật lâu mới lên tiếng, lưng vẫn quay về bọn họ, trầm thanh hỏi: “Y làm sao vậy?”

Cao Phóng trả lời: “Giáo chủ… không tốt lắm. Trước đó y đã lạm dụng nội lực, khiến thân thể tổn hại rất lớn. Lại thêm một chưởng kia của ngươi quá nặng…”

Rầm một tiếng, Sở Phi Dương vỗ một chưởng vào thân cây bên cạnh. Cao Phóng lập tức im bặt, cảnh giác nhìn hắn.

Sở Phi Dương quay lại nhìn Cao Phóng, gương mặt giận dữ, đôi mắt đầy oán hận, sẵng giọng nói: “Hai người các ngươi… hai người các ngươi… thật đúng là giống nhau, lấy oán trả ơn. Ta cùng Vân Thâm không biết đã nghĩ gì, lại quan hệ với các ngươi.”

Cao Phóng vốn tràn đầy mệt mỏi khi bất ngờ bị đuổi giết, lại nghe lời nói của Sở Phi Dương, cảm thấy ủy khuất không thôi, nhưng chỉ có thể nhíu mày không nói gì.

Sở Phi Dương thở dài, nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi đã làm gì Vân Thâm? Tại sao hắn lại hôn mê bất tỉnh?”

Cao phóng bĩu môi, nói: “Sở đại hiệp yên tâm đi, ta yêu thương hắn không hết, sao có thể hại hắn? Lúc ấy phụ thân hắn đột nhiên xuất hiện, ta không để hắn bất tỉnh, chẳng lẽ nhìn bọn họ trở mặt với nhau? Hay là nhìn hắn và phụ thân hắn đối phó với chúng ta? Như thế nào ta cũng không muốn. Hiện sư phụ ngươi tưởng chúng ta hại Vân Thâm, chờ hắn tỉnh, hắn lại trở về là hài tử cưng của lão. Như thế chẳng phải là tốt nhất sao?”

Sở Phi Dương lặng yên không nói. Cao Phóng định lên tiếng, phía sau bỗng nghe soạt một tiếng. Hai người nhìn lại. Quân Thư Ảnh trượt mình trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, cau mày, môi không chút huyết sắc, mồ hôi lạnh thấm đầy người.

“Giáo chủ!” Cao Phóng cả kinh nói. Sở Phi Dương đã nhanh chóng vọt tới trước, nâng Quân Thư Ảnh dựa vào người mình. Cao Phóng cũng tiến lên xem xét, run giọng nói: “Ta sợ… sợ là, thai nhi xảy ra vấn đề.” Vài sợi tóc đen thấm mồ hôi bám vào mặt Quân Thư Ảnh, đôi môi mỏng khẽ run. Quân Thư Ảnh bắt lấy tay Cao Phóng, đầu ngón tay trắng bệch do y cố dùng sức. Y thở dốc, suy yếu nói: “Ta có thể cảm giác được. Nó… không bắt được nội lực. Nội lực đang tản ra.” Giọng nói Quân Thư Ảnh mang chút sợ hãi: “Cao Phóng, ngươi nhất định phải giúp ta bảo trụ nội lực. Không có võ công… ta tuyệt đối không thể mất đi võ công!”Cao Phóng chỉ có thể gật đầu liên tục trấn an y. Quân Thư Ảnh mơ mơ màng màng dần bất tỉnh. Sở Phi Dương lắc lắc Quân Thư Ảnh đang tựa đầu vào vai mình, khẽ gọi: “Quân Thư Ảnh, ngươi tỉnh lại đi.” Quân Thư Ảnh vẫn cúi đầu, chậm rãi trượt xuống.

“Y rốt cuộc bị làm sao?” Sở Phi Dương vội ôm y vào lòng, lo lắng hỏi.

Mặt Cao phóng đầy khẩn trương, trả lời: “Ta… không thường gặp phải vấn đề này. Tình trạng của thai nhi rất không ổn. Ngươi trước hãy giúp Giáo chủ phục hồi lại nội lực đã bị tản ra.”

Sở Phi Dương nghe vậy, vội đưa tay ra sau lưng Quân Thư Ảnh, chậm rãi vận khí giúp y điều trị. Nhưng nội lực trong cơ thể y vẫn chuyển động tán loạn không chịu để hắn không chế. Sở Phi Dương vẫn nhẫn nại điều trị, chỉ trong nửa khắc đầu đã đầy mồ hôi.

Quân Thư Ảnh trong lúc mê man vẫn nhíu mày khó chịu, không ngừng rên rỉ. Sở Phi Dương chỉ có thể nhìn cái trán tái nhợt tấm lấm mồ hôi của y, trông y yếu đuối như thể không nơi nương tựa. Hơi thở yếu ớt truyền vào lồng ngực hắn. Cho dù hắn có bất mãn cùng phẫn hận nhiều đến thế nào, thì giờ khắc này, tất cả đều tan thành mây khói, trong lòng hắn chỉ tràn đầy nỗi đau xót vì y.

“Quân Thư Ảnh, ngươi làm sao vậy? Đau lắm sao?”Tuy rằng biết rõ y không nghe được, Sở Phi Dương vẫn ghé vào tai y, nhẹ giọng hỏi.

Quân Thư Ảnh đột nhiên cựa quậy, phun ra một ngụm máu tươi, cuối cùng y cũng tỉnh táo được một chút. Y vội nắm tay Cao Phóng, khó nhọc nói: “Ta… trong bụng… vô cùng đau đớn, hài tử kia…”

Cao Phóng dò xét mạch tượng của Quân Thư Ảnh, rồi ấn nhẹ lên bụng Quân Thư Ảnh, nhìn Sở Phi Dương dò hỏi: “Xem ra có dùng nội lực điều tức cũng vô dụng. Giáo chủ… sợ là phải… sinh non.”

“Như vậy phải làm sao??” Sở Phi Dương tuy hành tẩu giang hồ đã lâu, nhưng chưa từng gặp phải chuyện này. Huống hồ nhìn thấy tính mạng Quân Thư Ảnh đang như chỉ mành treo chuông, hắn không khỏi có chút hoảng loạn.

“Trước tiên ngươi đi đun chút nước ấm, ta sẽ lo cho Giáo chủ.” Cao Phóng đỡ Quân Thư Ảnh từ tay Sở Phi Dương, xuất ra một ít dược, đưa Quân Thư Ảnh nuốt vào. Sở Phi Dương liếc nhìn Quân Thư Ảnh một cái mới đứng dậy chuẩn bị.

Bình luận





Chi tiết truyện