chương 96/ 138

Quân Thư Ảnh nổi giận đùng đùng ra khỏi địa lao. Y tức giận vô cùng, không muốn trở lại phòng, chỉ đi loanh quanh trong sơn trang, cơn tức giận trong lòng không thể nào phát tiết được. Cuối cùng y đi đến bên một cái hồ rộng, gió lạnh thấu xương thổi đến khiến da mặt y rát buốt, lúc đó tâm tình y mới dịu đi đôi chút.

Khi đã bình tĩnh rồi, y lại không tự chủ được mà bắt đầu miên man suy nghĩ. Y nhớ đến khi Sở Phi Dương xen vào việc người khác mà đến Thiên Lang Sơn, nhớ khi Sở Phi Dương bắt đắc dĩ nhận lãnh trách nhiệm chăm sóc y, khi Sở Phi Dương hết mực ôn nhu, khi Sở Phi Dương vì y mà bị mù, vì y mà bị Tín Bạch quở trách, bị Mai Thần Anh làm nhục, nhớ khi Sở Phi Dương mang y đi hành hiệp trượng nghĩa, được dân chúng tôn kính, thậm chí y còn nhớ đến lúc Sở Phi Dương trêu đùa mình…

Những chuyện nhỏ nhặt trước kia tất thảy đều hiện lên, khiến trái tim y càng đập loạn.

Đột nhiên gương mặt ôn nhu tươi cười trong trí nhớ kia biến thành ánh mắt vô tình lãnh khốc trong địa lao. Quân Thư Ảnh không nhịn được, lấy tay nắm lấy vạt áo trước ngực. Cảm giác chua xót trong lòng này là do đâu?

Sở Phi Dương, tại sao ngươi không thuận ý ta? Tại sao ngươi luôn muốn đối nghịch với ta?

“Quân huynh, nghe nói ngươi đi gặp Sở Phi Dương? Sao giờ lại ở đây.” Giọng nói của Thanh Lang đột nhiên vang lên. Quân Thư Ảnh giật mình, thầm mắng mình sơ ý, lại mất cảnh giác như thế, có người đến gần cũng không phát hiện.“Để ta xem – đã xảy ra chuyện gì, trông ngươi cứ như sắp khóc đến nơi vậy.” Thanh Lang đến trước mặt Quân Thư Ảnh, ngả ngớn dùng cây quạt trong tay nâng cằm y.

“Cút ngay.” Quân Thư Ảnh hất cây quạt đi. Thanh Lang lui về sau, mở cây quạt ra, cười nói: “Ta chỉ đùa một chút thôi mà, Quân huynh sao lại tức giận như vậy.”

Quân Thư Ảnh quay lưng lại với hắn, lạnh lùng nói: “Có việc thì nói, không có việc gì cút.”

Thanh Lang cũng không nổi giận, chỉ thở dài nói: “Ngươi thật là, từ trước đến nay ta cũng không hại ngươi, mấy ngày nay lại chịu làm trâu làm ngựa cho ngươi, vậy mà ngươi lại không nể tình ta gì hết.”

Quân Thư Ảnh không lên tiếng, Thanh Lang nhìn lưng y, tiếc tục nói: “Bị Sở Phi Dương ức hiếp? Hắn hiện giờ như cá nằm trên thớt, muốn giết cũng không phải là khó. Việc gì ngươi phải ở đó hờn dỗi.”

Thanh Lang chờ trong giây lát, xem ra Quân Thư Ảnh cũng không có ý định phản ứng lại, hắn liền đặt tay lên vai Quân Thư Ảnh an ủi, thở dài nói: “Đừng như vậy, dù gì cũng là huynh đệ, ngươi có gì ủy khuất…”

Quân Thư Ảnh gạt tay Thanh Lang ra, xoay người bỏ đi. Thanh Lang đứng nhìn Quân Thư Ảnh rời đi, lắc lắc đầu, tự nói: “Thật vô tình, uổng công ta trước kia…” Những lời còn lại bị gió thổi bay, tựa như thời niên thiếu đã qua không thể quay lại được.

Khi trời đã tối mịt, Quân Thư Ảnh mới trở về phòng. Trong phòng đã có thuộc hạ đứng chờ y để báo cáo tình hình các môn phái. Quân Thư Ảnh nhìn đống giấy tờ trên bàn, trong lòng lại lo lắng, ngữ khí không tốt ra lệnh cho thuộc hạ ra ngoài. Sau khi bọn thuộc hạ Thiên Nhất Giáo nơm nớp lo sợ lui hết ra ngoài, Quân Thư Ảnh vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh bàn một lúc lâu. Đột nhiên y vung tay, những thứ ở trên bàn bị gạt xuống đất. Vẫn còn tức giận, y trở vào phòng ngủ.

Ngày mai là ngày cuối cùng… Ngày mai, con chung độc nho nhỏ kia sẽ lấy mạng người nó đang sống kí sinh. Sau ngày mai, sẽ không còn người đối nghịch với y, không còn người…

Quân Thư Ảnh nằm trên giường nhưng không thể ngủ ngon giấc, những cảnh trong mơ cứ hiện lên, như thực như ảo, khi tỉnh lại càng khiến y thêm mệt mỏi.

Y tỉnh lại khi trời còn chưa sáng, nhưng bên ngoài lại đang rất ồn ào. Quân Thư Ảnh nhíu mày, vừa ngồi dậy đã có một tên thuộc hạ xông vào, gương mặt hoảng sợ, hô hấp hoảng loạn, nói: “Giáo… giáo chủ, không ổn rồi… bọn tù nhân… tất cả đều…”

Quân Thư Ảnh rùng mình, việc này quả thật ngoài ý muốn của y. Y đẩy tên thuộc hạ ra, vội chạy ra ngoài.

Bình luận





Chi tiết truyện