chương 36/ 138

Hơn mười ngày bình yên trôi qua. Quân Thư Ảnh cả ngày ở lì trong phòng. Sở Phi Dương không biết y có suy nghĩ gì, nhưng hắn vẫn nghĩ, được nghe Quân Thư Ảnh dùng miệng lưỡi châm chọc bén nhọn nói móc hắn như trước thì tốt hơn. Nếu là hai ngày trước, hắn còn có thể cho là y sợ ngoại nhân đến tìm, nhưng hiện tại y im lặng như vậy, hắn không thể nào đoán ra tâm ý của y , chỉ có thể hết sức đề phòng để kịp thời ngăn chặn âm mưu của y.

Từ ngày hắn gặp lại Mai Hân Nhược, Mai Hướng vẫn thúc giục hắn quay lại Mai gia, Sở Phi Dương lúc nào cũng tìm cách thoái thác. Mai Hướng cuối cùng chịu không được, tối hôm đó lão cấp tốc cho người gọi hắn đến Mai gia. Sau ba tuần rượu lão liền nhắc đến việc thành thân của hắn và Mai Hân Nhược.

Sở Phi Dương than thầm, cuối cùng lão cũng nói thẳng đến chuyện này. Hắn biết sư phụ hắn cùng Mai Hướng trước giờ đều chờ hắn ngỏ lời trước. Mỗi lần hắn ở bên cạnh Mai Hân Nhược thì luôn bị mọi người dõi theo, thêm vào đó ánh mắt Mai Hân Nhược nhìn hắn lúc nào cũng ánh lên vẻ ái mộ. Cho dù hắn có là đại hiệp đi chăng nữa, mà làm gì cũng bị mọi người nhòm ngó như vậy, thì dù ngoài mặt hắn tỏ vẻ thản nhiên, nhưng trong lòng hắn cảm thấy rất phiền phức.

Sở Phi Dương viện ra những lý do để cự tuyệt mà hắn đã chuẩn bị từ trước. Không ngờ hắn chưa nói xong, Mai Hướng đã phát hỏa, vỗ bàn một cái, chỉ vào mặt hắn mà mắng hắn là kẻ vô trách nhiệm. Sở Phi Dương kinh ngạc, hắn không hiểu sao mình lại bị mắng như vậy, cảm thấy cực kỳ oan uổng. Đến khi Mai Hướng thẳng tay chỉ trích hắn đã có thê tử cùng hài tử lại đi trêu chọc nữ nhi bảo bối của lão, Sở Phi Dương mới hiểu ra. Hắn cười khổ, loại ẩn tình này sao có thể cho người khác biết được?Mai Hướng mắng xong cũng nguôi giận, tâm tình bình ổn trở lại mới hỏi hắn có phải hắn chỉ đang chiếu cố vợ góa của một bằng hữu nào đó hay không, thì hắn thẳng thắn phủ nhận – đây chính là lời nói thật. Đó đích thực là hài tử của hắn, tuy rằng người kia không phải là thê tử của hắn.

Sở Phi Dương nghĩ đến việc Quân Thư Ảnh mang thân phận thê tử liền giật mình, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, rồi không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười. Biểu tình kỳ lạ này của hắn không thể qua mắt người khác. Mai Hân Nhược nấp ở một chỗ khuất nhìn ra, lệ tuôn rơi. Nàng chẳng bao giờ biết cư nhiên có người có thể khiến Sở Phi Dương của nàng vừa nghĩ đến đã cười.

Sở Phi Dương thừa nhận rõ ràng như vậy, kỳ lạ là Mai Hướng không lên tiếng. Lão trừng mắt nhìn Sở Phi Dương nửa ngày, mới thở dài nột hơi: “Ngươi thật là… ai…”

Đúng lúc này, một gia đinh mặt mày hốt hoảng chạy tới báo tin trong thư phòng có đạo tặc. Mai Hướng không răn dạy Sở Phi Dương nữa, cấp tốc chạy đến thư phòng. Sở Phi Dương cầm kiếm đuổi theo Mai Hướng, nhẹ nhàng thở ra, xem như hắn đã thoát được lần này. Nhưng nghĩ đến tên đạo tặc theo lời gia đinh nói, hắn lại có một dự cảm không tốt. Nếu nói đến người gây phiền phức, không muốn cho hắn có một buổi tối an lành thì hắn chỉ có thể nghĩ đến một người.

Trong trang viên Mai gia tiếng người ồn ào, đèn đuốc sáng trưng. Bọn gia đinh cứ ba người một đội cầm đuốc chạy tới. Mấy chục tên cận vệ lập đội hình, mang cung kiếm đến dàn trận. Quân Thư Ảnh ẩn trong phòng, khẽ mở cửa nhìn ra ngoài, không khỏi âm thầm cười khổ. Y hoài nghi không biết có phải lão già Mai Hướng này kiếm được bao nhiêu ngân lượng đều dùng vào việc phòng hộ gia trang của mình hay không.

Bọn gia định bắt đầu đi dọc theo hành lang lục soát từng gian phòng, sớm muộn gì họ cũng sẽ lục soát đến đây. Quân Thư Ảnh nhìn quanh tìm nơi có thể ẩn thân. Y vừa đến phía sau tấm bình phong, cánh cửa gỗ đã bị đá văng! Căn phòng lập tức được rọi sáng trưng.

Phía sau tấm bình phong cũng không còn nơi nào để nấp. Quân Thư Ảnh lui vào góc tường, nghe bọn gia đinh lục soát trong phòng. Y vận chút khí lực, hy vọng có thể sử dụng khinh công, như vậy y sẽ không tốn nhiều sức lực mà vẫn chạy thoát.

Có tiếng bước chân đi tới chỗ tấm bình phong. Quân Thư Ảnh hít một hơi thật sâu, tay siết chặt ba thanh ngân châm sáng lóng lánh, chuẩn bị liều chết thì có bày tay nắm lấy vai y, kéo y lên thanh xà ngang trong phòng. Quân Thư Ảnh giật mình định phản công, thì cổ tay bị chế trụ, miệng cũng bị bịt lại. Một thanh âm nhẹ nhàng vang bên tai y: “Đừng lên tiếng! Là ta!”

Bình luận





Chi tiết truyện