chương 73/ 138

Vài ngày liên tiếp không thấy Cao Phóng xuất hiện, Sở Phi Dương không biết có phải là do hắn vẫn còn tức giận mình, hay không muốn để Quân Thư Ảnh gặp tiểu hài tử. Quân Thư Ảnh cũng chưa từng đề cập đến tiểu hài tử, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Từ buổi nói chuyện hôm đó, Quân Thư Ảnh cũng không nhắc lại chuyện hồi phục công lực, ngược lại còn ngoan ngoãn để Sở Phi Dương chăm sóc. Sở Phi Dương biết Quân Thư Ảnh hiểu được lời nói của hắn, bởi hắn đã nói đến điều mà y lo lắng. Giờ phút này, Quân Thư Ảnh sợ nhất chính là không thể khôi phục được võ công. Sở Phi Dương nhìn y, biết y phải chịu khổ sở như thế nào. Mỗi ngày hắn càng thêm tận tâm, mỗi đêm đều giúp y điều trị kinh mạch và truyền nội lực cho y, so với việc trước kia phải hành hiệp trượng nghĩa còn hao tổn nhiều công sức hơn.

Sở Phi Dương cũng muốn đi thăm tiểu hài tử, nhưng Cao Phóng mỗi ngày chỉ ở trong viện của mình, không ra ngoài, việc ăn uống cũng tự mình lo liệu. Hắn nghĩ, lần này hắn và Cao Phóng đã đối chọi quá gay gắt rồi.

Mấy ngày qua Sở Phi Dương cũng không nghe ngóng chuyện bên ngoài, sư phụ hắn muốn xử trí hắn như thế nào, hắn một mực không biết. Nhưng xem ra chuyện hắn phản bội sư môn vẫn chưa truyền ra ngoài, nếu không giang hồ đã sớm dậy sóng, chứ không bình yên như hiện thời. Hắn biết Tín Bạch vẫn một mực yêu thương mình, điều này càng khiến hắn thêm áy náy.

Hiện giờ ngoài việc chăm sóc Quân Thư Ảnh hắn cũng không phải làm chuyện gì khác. Sở Phi Dương chưa từng nhàn hạ như thế, liền quyết định tra xét đình viện này, không ngờ hắn lại phát hiện ra vô số vàng bạc châu báu cùng nhiều quyển sổ sách, thi thư. Vàng bạc châu báu này có thể là do bọn cường đạo lưu lại, những quyển thi thư trong thư phòng có thể là của chủ nhân cũ, xem ra người đó có thể là một thư sinh nho nhã. Hắn lấy mấy quyển sách y dược trong thư phòng ra, dù không hiểu nhiều lắm nhưng hắn cũng chăm chú đọc, hy vọng có thể giúp Quân Thư Ảnh khỏi hẳn, không phải lưu lại bệnh căn.

Hắn xem một lúc, phát hiện thấy một loại dược, tục truyền loại dược này do một bộ tộc chế ra. Nữ tử của bộ tộc này bị bắt giữ ở lại làm nô lệ, còn nam nhân thì bị đày ải, trọn đời không được trở về. Vì không có nữ tử, bộ tộc này càng ngày càng ít người. Họ liền chế ra một loại dược, có thể khiến nam tử nghịch thiên mang thai. Nhưng loại dược này cực kỳ tai hại. Tiểu hài tử sẽ hút hết chất dinh dưỡng trong cơ thể nam nhân mang thai chúng, nếu thể chất người đó không tốt, chắc chắn sẽ chết.

Ra là thế. Sở Phi Dương đóng sách lại, nhăn mày. Hắn cũng không phải chưa từng nghi hoặc tại sao Quân Thư Ảnh là một nam nhân lại có thể mang thai hài tử của hắn. Xem ra là do Quân Thư Ảnh nuốt phải dược kia, mới lâm vào hoàn cảnh dở khóc dở cười như thế này. Hắn cũng không khỏi cảm thấy may mắn vì Quân Thư Ảnh nội lực không kém mới sinh được, tuy hiện giờ y mất hết nội lực, nhưng ít nhất còn toàn mạng.

Sở Phi Dương trầm tư một lúc, đầu óc suy nghĩ lung tung, những chuyện trước kia giữa hắn với Quân Thư Ảnh lại thoáng hiện, cuối cùng dừng lại tại hình ảnh hai người ở ôn tuyền trong hang động, Quân Thư Ảnh bị hắn bá đạo đặt dưới thân, trên mặt còn đọng lại một giọt nước mắt trong suốt.Sở Phi Dương nhắm mắt, xua tan hình ảnh kiều diễm trong đầu. Cúi đầu thấy quyển sách trong tay, lại mở ra xem. Hắn muốn biết xem dược này chỉ có một lần công hiệu, hay đã nếm qua dược thì mỗi lần giao hợp đều mang thai. Nhưng loại dược kia chỉ được ghi lại trong một đoạn ngắn, hắn lật tới lật lui cũng không thấy gì thêm, đành phải bỏ cuộc.

Trong viện đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, Sở Phi Dương ra khỏi thư phòng, liền nhìn thấy Cao Phóng đang ôm tiểu hài tử đi đến. Cao Phóng nhìn thấy Sở Phi Dương cũng có chút kinh ngạc, nhìn thấy quyển sách trên tay Sở Phi Dương, hắn cười nói: “Sở đại hiệp cũng thật tận tâm tận lực với Giáo chủ của chúng ta.”

Sở Phi Dương vờ như không nghe thấy ý cười trào phúng trong lời nói của Cao Phóng, chỉ cười cười mời hắn vào thư phòng. Tiểu hài tử đang ghé sát vào người Cao Phóng, nhìn thấy Sở Phi Dương liền hướng hai bàn tay nhỏ bé về phía hắn, bập bẹ kêu lên như muốn Sở Phi Dương ôm mình. Cao Phóng đưa tiểu hài tử vào lòng Sở Phi Dương, cười nói: “Tiểu tử này thật không hiểu tốt xấu, ta bên cạnh ngươi nhiều ngày như vậy mà ngươi chỉ nhớ đến tên phụ thân không thèm để ý đến ngươi.”

Sở Phi Dương ôm thân thể mềm mại vào lòng, nhìn tiểu hài tử cắn cắn ngón tay, ngoan ngoãn ghé đầu vào vai mình, nước dãi dính vào y phục, trong lòng không khỏi cảm thấy yêu thương.

Cao Phóng đến ngồi cạnh bàn, tùy tay cầm một quyển sách lên xem. Sở Phi Dương đưa quyển sách có ghi về loại dược này chỉ cho Cao Phóng xem. Cao Phóng nhìn lướt qua, thở dài: “Ta đã sớm cảm thấy viện Giáo chủ mang thai có liên quan đến loại dược này.” Nói xong liền kể việc Thanh Lang đi tìm dược cho Giáo chủ tiền nhiệm, rồi ép buộc Quân Thư Ảnh ăn loại dược kỳ lạ đó cho Sở Phi Dương nghe.

Sở Phi Dương nghe xong cũng không lên tiếng, đôi mày đang nhíu lại không giấu được vẻ lo lắng. Tiểu hài tử trong lòng hắn bất an mấp máy mấy tiếng, hắn liền nhẹ nhàng vỗ vỗ trấn an.

Cao Phóng hỏi: “Giáo chủ ổn chứ?”

Sở Phi Dương gật gật đầu, nói: “Sao ngươi không tự mình đi xem hắn như thế nào?”

Cao Phóng cười nói: “Giáo chủ có lẽ không muốn nhiều người nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của mình.” Hắn trầm ngâm một lúc lại nói: “Tính ra thời gian cũng không còn nhiều lắm. Mong rằng Sở đại hiệp nhớ rõ lời nói của mình, sớm ngày trợ giúp Giáo chủ hồi phục công lực.”

“Việc này không cần ngươi phải nhắc nhở.” Sở Phi Dương trầm thanh nói, vỗ vỗ gương mặt non mềm của tiểu hài tử ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.

Cao Phóng vươn tay ôm tiểu hài tử từ trong lòng Sở Phi Dương, cười nói: “Nếu Giáo chủ không thể khôi phục công lực, tiểu bảo bảo phỏng chừng không thể chiếm được tình cảm của y.”

Tiểu hài tử cào cào ngón tay Cao Phóng, kêu vài tiếng ngộ ngĩnh không ý nghĩa.

———————

Sở Phi Dương mang thức ăn vào phòng Quân Thư Ảnh, nhìn y ăn. Quân Thư Ảnh bị người khác nhìn như vậy cũng không lộ ra vẻ mất tự nhiên, cứ thản nhiên ăn hết sạch rồi lại đến bên giường nằm.Sở Phi Dương buồn cười kéo y đứng lên, nói: “Không cần ngủ tiếp, đứng lên hoạt động một chút. Ngày mai ta sẽ giúp ngươi đả thông kinh mạch.”

Quân Thư Ảnh lập tức ngồi dậy, ánh mắt ảm đạm vô thần liền sáng lên, nói: “Hiện tại ngươi có thể giúp ta khôi phục công lực?”

Sở Phi Dương gật gật đầu, lại nói: “Ta xem qua mạch đập của ngươi, thấy nội lực của ngươi vẫn chưa xói mòn, chỉ là do kinh mạch không thông khiến nội lực tán loạn, không thể ngưng tụ. Nếu ta giúp ngươi đả thông kỳ kinh bát mạch trước, nội lực chắc chắn sẽ khôi phục hơn phân nửa.”

Quân Thư Ảnh nghe xong, sắc mặt lại trầm xuống: “Chẳng lẽ không thể khôi phục toàn bộ sao?”

Sở Phi Dương thở dài: “Ngươi vốn là cao thủ hàng đầu. Cho dù nội lực chỉ khôi phục được một nửa, thì trên gang hồ cũng không mấy ai có thể làm đối thủ của ngươi.”

“Nhưng ta không thể đấu lại ngươi, đúng không?” Quân Thư Ảnh oán hận nói.

Sở Phi Dương cười cười: “Ta chỉ vì từ nhỏ có duyên kỳ ngộ, nên mới có công lực được như ngày nay. Nếu ngươi muốn học, ta sẽ dạy ngươi tất cả, tuyệt không giữ lại. Ngươi nếu có chút bản lĩnh mà vượt qua ta, ta cũng sẽ không oán hận.”

“Thật sao?” Ánh mắt Quân Thư Ảnh sáng lên.

“Quân tử nhất ngôn.” Sở Phi Dương khẽ cười.

“Được, ta tin người.” Quân Thư Ảnh nhếch môi cười, không khỏi cảm thấy kinh hỉ.

Tiểu hài tử từ đầu vẫn hướng đối mắt đen láy nhìn Quân Thư Ảnh đột nhiên hét lên một tiếng, vươn tay về y, vội vã vẫy vẫy như muốn y ôm mình. Quân Thư Ảnh sắc mặt càng trầm xuống, lộ vẻ ghét bỏ, nhanh chóng rời đi. Tiểu hài tử bật khóc, Cao Phóng có dỗ dành thế nào cũng vô ích.

Bình luận





Chi tiết truyện