chương 52/ 138

Sở Phi Dương lo lắng độc trong cơ thể Quân Thư Ảnh chưa tiêu trừ hết, khuyên y hãy đợi thêm một ít lâu nữa, nhưng Quân Thư Ảnh một khắc cũng không chờ đợi được nữa. Sở Phi Dương không thể ngăn cản, chỉ có thể sắp xếp lập tức lên đường.

Ti Không Nguyệt đề nghị cùng đi, nhưng bị vài câu nói lạnh lùng của Quân Thư Ảnh chọc giận, thế là hắn nổi giận đùng đùng rời khỏi Thiên Nhất Giáo, không biết là trở về Miêu Cương của hắn hay tự mình đến Trung Nguyên.

Thanh Lang thì hào phóng chuẩn bị cho họ một chiếc xe ngựa thoải mái, cười dài nói đều là vì sức khỏe của hài từ trong bụng Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh tức giận ra mặt nhưng cũng không cự tuyệt. Nếu có thể giúp mình thoải mái một chút thì tội gì mà không nhận. Y mang cái bụng bảy tháng, hơn nữa hài tử kia mỗi ngày đều cựa quậy trở mình ầm ĩ một phen mới thôi, quả thực đó không phải là chuyện dễ chịu gì.

Quân Thư Ảnh ngày đêm cho xe chạy đi, nhờ có xe ngựa nên y cũng không cần tìm nơi ngủ trọ, trên mặt không lúc nào không hiện vẻ khẩn trương cùng lo lắng. Sở Phi Dương âm thầm thở dài. Y luôn xem những người bên cạnh như cỏ rác, không ngờ có lúc lại lo lắng cho người khác đến vậy. Nếu Cao Phóng thật đã chết, hắn sợ là y sẽ hận hắn cả đời. Hắn chưa từng nghĩ là Cao Phóng lại quan trọng đến vậy.

Gần đến tháng bảy, thời tiết càng thêm oi bức. Hai người một khắc cũng không dám trì hoãn, đi bằng xe ngựa tuy không nhanh bằng cưỡi ngựa, nhưng họ cũng nhanh chóng đến gần Lãnh Nguyệt Sơn.

Lên đường nhiều ngày, mỗi khi nghỉ ngơi đều dừng tại nơi hoang dã. Sở Phi Dương không lo muỗi đốt, nhưng Quân Thư Ảnh thì khác, y không có nội lực nên cứ bị muỗi vây quanh. Quân Thư Ảnh cũng không sợ gian khổ, hàng đêm chỉ đơn giản lấy áo choàng trùm kín thân mình.

Gần khuya hai người mới dừng xe lại. Nơi này chỉ còn cách Lãng Nguyệt Sơn khoảng một ngày rưỡi. Sở Phi Dương cởi dây cương con ngựa đã vất vả chạy như điên suốt một ngày, dẫn nó đến một dòng sông cách đó không xa. Hắn nhóm lửa, đem những con gà rừng bắt được trên đường đi rửa sạch sẽ rồi nướng lên.

Quân Thư Ảnh lại mang áo choàng ra quấn lên người. Sở Phi Dương trở xâu gà nướng xong liền nhìn sang y. Cảm thấy động tác chật vật của y thật buồn cười, hắn liền không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Quân Thư Ảnh vất vả lắm mới quấn mình thật kỹ, tiếng cười của Sở Phi Dương khiến y bực tức, chỉ thấy đôi mắt đen lộ ra bên ngoài liếc hắn một cái rồi không thèm để ý tới hắn nữa.Sở Phi Dương cười xong lấy thanh gỗ cời cời đống lửa. Vài đốm lửa nhảy ra bám vào con gà rừng, mùi thịt nướng phát ra thơm phức.

Quân Thư Ảnh ngồi cách xa đống lửa. Sở Phi Dương nhìn sang, chỉ thấy một thân ảnh màu đen do bị bóng đêm bao trùm. Mỗi một khắc, hắn luôn muốn tiến lên ôm y thật chặt. Sở Phi Dương vội dời mắt đi.

Trong ôn tuyền hắn nhất thời đầu óc mê muội đã hôn Quân Thư Ảnh, hành động này lại giống như đã mở ra một loại cơ quan nào đó ngăn kín cảm xúc của hắn, khiến cảm xúc tuôn tràn như dòng nước khi bị vỡ đê, đã không thể vãn hồi.

Sở Phi Dương không sợ phải thừa nhận chính mình yêu thương nam nhân, nhưng người này lại là Quân Thư Ảnh, khiến hắn như thế nào cũng không thể lí giải được.

Quân Thư Ảnh hiển nhiên không nhớ nụ hôn kia, nếu không sao y có thể bình thản như không có việc gì xảy ra được. Sở Phi Dương không biết mình may mắn vì việc này tránh cho hắn một đống phiền toái, hay là nên oán hận vì chỉ mình hắn cảm thấy rối rắm với tình cảnh hiện tại của mình.

Mùi thịt phát ra càng thơm. Sở Phi Dương cầm xâu thịt nướng lên nhìn nhìn rồi đứng dậy đi đến đưa cho Quân Thư Ảnh: “Của ngươi.”

Quân Thư Ảnh đưa tay lên tiếp nhận, bàn tay lộ ra khỏi áo choàng. Dưới ánh lửa chập chờn, những ngón tay thon dài trắng trẻo xinh đẹp đến kinh người. Sở Phi Dương cảm thấy ánh mắt mình khó có thể dời khỏi y.

Quân Thư Ảnh ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn thoáng qua Sở Phi Dương vẫn đứng bất động tại chỗ. Hàng lông mi khẽ lay động trên đôi mắt thản nhiên khiến tim Sở Phi Dương đập loạn. Sở Phi Dương cố dời tầm mắt, gắng sức dùng giọng nói thản nhiên lên tiếng: “Những ngày này thật oi bức, ngươi cảm thấy thế nào?”

Quân Thư Ảnh dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, khẽ nhướng một bên mày. Sở Phi Dương biết đó là hành động cho biết tâm tình y đang không tốt. Nhưng hiện giờ, ngay cả bộ dáng chán ghét của y cũng khiến hắn khó cầm lòng được. Điều này quả thực rất kỳ dị. Khóe miệng Sở Phi Dương nổi lên một tia cười khổ.

Quân Thư Ảnh chưa lên tiếng trả lời thì đột nhiên nhíu mày rên lên đau đớn. Sở Phi Dương vội ngồi xổm xuống, lay lay vai Quân Thư Ảnh: “Ngươi xảy ra chuyện gì? Không thoải mái ở chỗ nào?”

Quân Thư Ảnh đưa xâu thịt nướng lại cho Sở Phi Dương, hít một hơi thật sâu, nói: “Ngươi không cần phải xen vào. Ta chờ cơn đau hạ xuống là được rồi.”

Sở Phi Dương đem xâu thịt để sang bên cạnh, hắn nghĩ nghĩ rồi chợt nói: “Là do hài tử sao?” Nếu là đau đớn vì cái khác, Quân Thư Ảnh chắc chắn sẽ không khách khí mà tận dụng nội lực của hắn, thậm chí còn muốn lấy hết nội lực của hắn nữa kia.

Quân Thư Ảnh cứng người, âm trầm nói: “Ngươi dám cười ta sẽ cắt lưỡi ngươi.”

Bàn tay Sở Phi Dương trên vai Quân Thư Ảnh nắm chặt hơn, hắn trầm tĩnh một lát rồi nói: “Ngươi có thể… cho ta nhìn xem sao.”

Trên mặt Quân Thư Ảnh đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, y cắn chặt răng, oán hận nói: “Cút ngay!”

Sở Phi Dương cảm thấy thân thể dưới tay mình khẽ run, nhíu mày nói: “Chẳng lẽ mỗi lần hài tử trở mình ngươi đau đớn đến vậy? Để ta xem xem!”Sở Phi Dương liền cởi áo choàng của Quân Thư Ảnh, Quân Thư Ảnh cũng lười nhác không muốn đối nghịch với hắn. Dù sao trước mặt Sở Phi Dương y cũng đã thất thố nhiều lần lắm rồi. Từ giờ cho đến khi y tìm được Cao Phóng, lấy lại nội lực, đoạt lại những gì y đã mất, thì y phải gắng nhẫn nhịn mà chịu sự sỉ nhục này.

Bình luận





Chi tiết truyện