Sở Phi Dương cố gắng duy trì một chút lý trí cuối cùng, giơ chưởng vỗ vào người Quân Thư Ảnh không hiểu sao lại biến thành ôn nhu khẽ vuốt. Dưới bàn tay nóng bỏng là làn da nhẵn mịn như hút lấy ngón tay hắn, luyến tiếc không rời.
Nhiệt độ cơ thể của Sở Phi Dương tựa hồ làm cho Quân Thư Ảnh rất thoải mái, cổ họng phát ra tiếng than nhẹ đầy kích thích. Thanh âm này lại làm cho huyết mạch của Sở Phi Dương sôi sục càng vuốt ve say đắm hơn, tràn ngập cảm xúc trong từng động tác.
“Ah…” Quân Thư Ảnh phát ra âm thanh khó chịu nhưng không rời khỏi ngực Sở Phi Dương, ngược lại càng chui sâu vào ngực hắn. Sở Phi Dương nhờ tiếng kêu khẽ này mà lấy lại được thần trí.“Ta đang làm cái gì?” Thấy rõ Quân Thư Ảnh đang nằm trong ngực mình, Sở Phi Dương hoảng sợ. Đã muốn bị dục hỏa thiêu đốt nhưng không có cách nào, chỉ có thể cố sức đẩy Quân Thư Ảnh sang một bên, cố rời đi. Đi được hai bước lại ngã nhào trên đất, chung độc trên cơ thể càng thêm mãnh liệt, đấu đá lung tung. Sở Phi Dương chỉ có thể ngồi dưới đất thở dốc.
Quân Thư Ảnh thần trí sớm đã không rõ ràng lại không buông tha, gắt gao đến ôm bả vai Sở Phi Dương. Đem toàn thân đặt trên người hắn, tựa hồ không muốn đụng tới mặt đất lạnh như băng kia, cố gắng vùi mình vào ngực Sở Phi Dương.
“Cút ngay!” Sở Phi Dương la. Quân Thư Ảnh thì thào gì đó, nhăn mặt cố sống cố chết bám lại, tựa hồ bất mãn với ý đồ muốn đẩy y ra của Sở Phi Dương, há mồm cắn hắn.
“!” Hành động này châm lên ngọn lửa dục hỏa trong người Sở Phi Dương. Trong nháy mắt lý trí bị thiêu đốt, trong người chỉ còn lại dục vọng đang kêu gào, khát cầu bùng nổ, khát cầu phát tiết.
Hắn nghiêng người đem Quân Thư Ảnh đặt dưới thân, đem môi hôn lung tung lên thân thể mỏng manh. Quân Thư Ảnh lưng tiếp mặt đất lạnh như băng khiến y rùng mình, nhiệt độ của người ở phía trên lại nóng, cảm giác vừa nóng vừa lạnh làm y không thoải mái nhíu mày.
“Lạnh…” Quân Thư Ảnh giãy giụa muốn thoát ra, theo bản năng hướng đến cơ thể ấm áp bên trên. Sở Phi Dương phát hiện ý đồ của y liền ôm lấy y ngay tại chỗ lăn một vòng đến bên một tảng đá lớn bên cạnh ôn tuyền. Sự ấm áp trên tảng đá làm Quân Thư Ảnh yên tĩnh trở lại. Ngón tay Sở Phi Dương dao động trên người y lại làm y khó chịu, mong manh giãy giụa nhưng lại bị Sở Phi Dương sớm đã thú hóa gắt gao ngăn chặn.
Sự ấm nóng vây quanh khiến Quân Thư Ảnh tỉnh táo lại. Trong lúc nhất thời không biết mình đang ở chỗ nào có chút mê man nhìn mái tóc đen đang vùi trên người mình, thình lình Sở Phi Dương ngẩn đầu đối diện y. Y nhìn vào đôi mắt đầy tơ máu, con ngươi tràn ngập dục vọng lộ ra bản tính dã thú muốn công kích y.
“Ngươi… ngươi làm gì vậy?!” Quân Thư Ảnh giãy giụa đứng lên lại phát hiện mình đã bị Sở Phi Dương gắt gao ngăn chặn, không thể thoát thân.
Sở Phi Dương cong khóe miệng. Quân Thư Ảnh thậm chí thấy được trên chiếc răng nanh đang lộ ra kia lóe lên ý muốn chiếm đoạt như ánh mắt hắn.
Sở Phi Dương đã hoàn toàn mất đi bộ dáng ôn hòa bình tĩnh trầm ổn thường ngày như là đã trút đi lớp vỏ ngụy trang, lộ ra bộ mặt dã thú thật sự.
Sở Phi Dương vươn đầu lưỡi, chậm rãi lướt qua đôi mắt, vết thẹo nhạt màu, lại vươn đến trước ngực. Ánh mắt của hắn lại chăm chú nhìn Quân Thư Ảnh làm Quân Thư Ảnh sợ hãi không thôi.
Cảm giác bị người khác đùa bỡn ở chỗ mẫn cảm trước ngực khiến Quân Thư Ảnh cả người tóc gáy dựng thẳng, kịch liệt giãy giụa muốn đứng lên. “Buông! Buông ra! Sở Phi Dương! Có bản lĩnh chúng ta đứng lên tái phân thắng bại!”
Quân Thư Ảnh rút tay ra, vung một chưởng về phía Sở Phi Dương lại bị hắn dễ dàng phá giải. Quân Thư Ảnh ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn không phải vừa trúng độc sao?! Vừa rồi rõ ràng còn là một bộ dáng suy yếu, hiện tại lại có thể cảm giác được nội lực hắn dư thừa, thậm chí so với lần trước cùng mình giao thủ lại càng thâm hậu hơn.Sở Phi Dương không để y có nhiều thời gian tự hỏi, đem hai tay y đưa lên đỉnh đầu, đôi môi thoáng mở ra mãnh liệt hôn xuống.
Quân Thư Ảnh há miệng nhìn, bị đầu lưỡi bá đạo của hắn xâm chiếm cơ thể. Y nghĩ sao cũng không thông, tại sao mình cùng Sở Phi Dương lại biến thành tình thế này?
Sở Phi Dương đôi mắt cũng yên tĩnh lại, hai người đối diện nhau trong khoảng cách rất gần. Quân Thư Ảnh rõ ràng nhìn thấy trong mắt Sở Phi Dương có ý cười, không giống như lúc bình thường, lại không giống Sở Phi Dương mà y đã gặp khiến y thấy mình không thể nào hiểu nổi Sở Phi Dương.
Bình luận
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1