Đảo mắt đã vài ngày nữa trôi qua, cách thời hạn mười ngày ngày càng gần, nhưng vẫn có một vài môn phái không chịu khuất phục. Quân Thư Ảnh vẫn bất động, nhưng Cao Phóng dần dần không thể nhẫn nhịn được nữa.
Cao Phóng biết với cá tính của Tín Bạch và Viên Khang Thọ, tuyệt đối họ sẽ không chịu cúi đầu, ngay cả việc giả vờ đầu hàng để tính kế cũng tuyệt đối không làm. Mà Quân Thư Ảnh cũng tuyệt đối không ném giải dược, lạnh lùng nhìn họ chết bởi chung độc. Quả thật như thế, nếu họ chết, dã tâm của y sẽ thành hiện thực, nhưng chuyện hắn lo lắng nhất chính là Sở Phi Dương, người ở giữa hai phe.
Bọn người Thanh Phong kiếm phái kia có thể không biết vị đại sư huynh anh minh thần võ của mình ý loạn tình mê với đối thủ một mất một còn, nhưng trong lòng Quân Thư Ảnh lại biết rõ, sao lại cố tính không suy ngẫm tới hậu quả. Hết lần này đến lần khác khiêu chiến Sở Phi Dương như vậy, không biết hắn có thể nhẫn nhịn được bao lâu, sự lưu luyến si mê của hắn với Quân Thư Ảnh nhiều đến thế nào… Cao Phóng không biết nên lo lắng cho Quân Thư Ảnh, hay thương cảm cho Sở Phi Dương.
Hắn vốn rất hứng thú chờ mong đến kỳ hạn mười ngày, Sở đại hiệp đột nhiên đưa ra giải pháp, để cuối cùng đại gia vui mừng. Nhưng hiện giờ càng đến gần kỳ hạn mà Sở Phi Dương vẫn không có chút động tĩnh gì. Không biết hắn thật sự đã lực bất tòng tâm, hay là…
Cao Phóng không dám nghĩ nữa. Giờ nghĩ lại, ánh mắt lạnh lùng cùng sát khí sắt bén khi hắn lần đầu giáp mặt Sở Phi Dương dường như thật xa lạ, hoàn toàn không giống với người vẫn thường ôn nhu cẩn thận. Nhưng đó thật sự là Sở Phi Dương. Cao Phóng biết khi hắn đối mặt với địch nhân lạnh lùng đến thế nào, bình thường vẫn thân mật ôn hòa, nhưng núp sau vẻ bề ngoài ấy là một con hùng sư. Một Sở Phi Dương lãnh khốc, không hề có chút ôn nhu như vậy, ngay cả nghĩ đến thôi cũng khiến Cao Phóng rùng mình, hắn không tin Quân Thư Ảnh lại vô tri vô giác không biết chuyện này.
Còn Thanh Lang, Cao Phóng không lo lắng cho lắm. Hắn biết Thanh Lang vẫn còn chút tình nghĩa bằng hữu từ thời niên thiếu. Chỉ cần Yến bình an vô sự, Thanh Lang sẽ không gây chuyện bất lợi với Quân Thư Ảnh.
Cao Phóng nghĩ đến kết quả xấu nhất, lỡ như tâm ý Sở Phi Dương quả thực đã nguội lạnh, muốn đối địch với Quân Thư Ảnh… Hắn yên lặng nhìn chung độc trên người mình, từ đầu ngón tay đến góc áo của hắn đều là chất độc có thể giết người. Vô luận thế nào, hắn cũng không muốn bất cứ kẻ nào làm thương tổn Quân Thư Ảnh, dù đó có là ai đi chăng nữa…
Thời hạn đã gần thế này rồi, có lẽ cũng không còn cách nào. Nhiều năm đi theo Quân Thư Ảnh như thế, cùng trải nhiều nguy hiểm, hắn biết trận chiến này cũng giống như những trận chiến trước đây – thắng làm vua thua làm giặc – mà thôi. Nhưng lúc này, hắn đã có một người mà hắn trân trọng như bảo bối, ngay cả chạm nhẹ vào cũng sợ làm cậu đau… Nên hắn chỉ biết tận lực không nghĩ đến, không chạm đến cậu. Dù biết rõ hai ngày sau, cả hai sẽ đối địch nhau, nhưng giờ khắc này, hắn vẫn muốn tự lừa mình dối người.Càng tới gần kỳ hạn, địa lao càng yên tĩnh, hiện giờ chỉ còn lại Thanh Phong kiếm phái cùng một số tiểu bang phái vô danh còn kiên trì trụ lại. Cao Phóng mỗi ngày đều đi tuần tra địa lao, các chi sĩ võ lâm trước còn phẫn nộ la hét giờ im lặng, Cao Phóng có đến cũng vờ như không thấy. Ngay cả Tín Vân Thâm cũng không còn nắm lấy song cửa trông ra ngoài lao, vừa nhìn thấy hắn xuất hiện liền lộ ra nụ cười nhu thuận giống như một chú cún con như trước nữa, chỉ vô tình ngồi trong góc, mặc không lên tiếng.
Cao Phóng mỗi lần đi ngang qua phòng giam của Tín Vân Thâm cũng không tự chủ được mà cước bộ chậm lại, thân ảnh chàng thiếu niên quật cường hấp dẫn ánh mắt hắn, trong lòng nảy lên một sự ngọt ngào mà chua xót, cùng với nó là nỗi đau đớn không thể ức chế, càng lúc càng khắc sâu.
Cao Phóng cũng thường lui tới phòng giam cuối cùng, nơi giam giữ Sở Phi Dương. Mai Hân Nhược sớm đã theo Mai gia rời đi. Tống Lam Ngọc vẫn bị nhốt cùng với Sở Phi Dương, thoạt nhìn y vẫn ốm yếu, không biết đã giải được độc do Thanh Lang hạ hay chưa. Sở Phi Dương lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần, gương mặt Tống Lam Ngọc tái nhợt, thần trí không rõ, nhưng vẫn cố rúc vào một bên, nhìn qua chẳng ai có thể nghĩ đệ tử danh môn chính phái lại đang chịu cảnh ngục tù.
Cao Phóng lẳng lặng nhìn một lúc, cuối cùng khẽ thở dài: “Chỉ còn một ngày cuối cùng, chẳng lẽ ngay cả Sở đại hiệp cũng kiên trì không chịu đầu hàng sao…” Không biết hắn đang nói với chính mình, hay nói cho nam nhân bình tĩnh đến lạnh lùng trong ngục nghe.
Cuối cùng Cao Phóng liếc nhìn Sở Phi Dương lần cuối, vừa định rời đi thì nghe tiếng Sở Phi Dương: “Gọi Quân Thư Ảnh tới đây, ta muốn gặp hắn.” Ngữ khí bình thản không nghe ra cảm xúc. Cao Phóng nhíu mày vì thanh âm lãnh đạm đó, hơi chần chờ rồi mới trở về báo cáo Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh vừa nghe liền chạy tới địa lao. Cước bộ nhẹ nhàng nhưng vội vã, tay áo tung bay cũng biết tâm trạng y đang phấn chấn. Dù sao chỉ còn một ngày nữa là tới thời khắc y đạt thành tâm nguyện nhiều năm của mình.
Bình luận
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1