Sở Phi Dương mang Quân Thư Ảnh lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho y.
Quân Thư Ảnh lòng tham không đáy, nhưng cả đời Sở Phi Dương cũng không thể hiểu tại sao y lại theo đuổi quyền thế địa vị như vậy.
Sở Phi Dương chưa bao giờ đối xử ôn nhu với người khác như vậy. Hắn không thể nhìn Quân Thư Ảnh hành sự tàn ác, càng không thể gây thương tổn cho y như đối với các ác nhân khác.
Hắn tận tâm hết mình đối xử thật tốt với Quân Thư Ảnh, nhưng Quân Thư Ảnh cũng không phải là người biết cảm kích hay hàm ơn người khác, cho nên hắn vĩnh viễn không thể tiếp cận được trái tim y.
Hắn đã quen với việc lấy thân phận là một kẻ hùng mạnh để cứu giúp người khác. Hắn cũng không phải đã quên Quân Thư Ảnh cũng từng là hùng cứ một phương, nhưng hắn vẫn hy vọng, Quân Thư Ảnh có thể giống như những người mà hắn đã từng cứu giúp, tín nhiệm hắn, dựa dẫm vào hắn.
Tiểu hài tử tuy đã được sinh hạ, nhưng nội lực vẫn không khôi phục. Ngay cả tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến. Sở Phi Dương không đoán ra khi tỉnh lại Quân Thư Ảnh sẽ như thế nào. Hắn biết Quân Thư Ảnh vẫn xem mình là căn nguyên của tất cả mọi điều xấu, có lẽ khi Quân Thư Ảnh tỉnh lại, hắn cũng sẽ như bây giờ, không có cơ hội thân cận y.“ Ngươi không muốn giúp Giáo chủ sao?” Cao Phóng không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngoài cửa. “Võ công ngươi không phải vào hàng đệ nhất thiên hạ sao? Phân một ít cho Giáo chủ không phải là tốt sao?” Hắn lại bĩu môi nói. “Sở đại hiệp hẳn sẽ không ích kỷ đến nỗi ngay cả việc ấy cũng không làm được?”
“Không được.” Sở Phi Dương lặng yên một lúc rồi cự tuyệt.
“Tại sao lại không được? Tiếc chút võ công? Tình cảm ngươi đối với Giáo chủ chỉ có bấy nhiêu thôi sao?” Cao Phóng khinh miệt nói.
Sở Phi Dương cầm tay Quân Thư Ảnh. “Trong lòng y có oán hận, nếu không có người ngăn chặn, y nhất định gây họa cho võ lâm. Ít nhất như hiện nay, y vẫn chưa làm chuyện gì quá tàn ác.”
“Nếu làm chuyện tàn ác thì như thế nào? Ngươi sẽ giết Giáo chủ?”
Sở Phi Dương không lên tiếng. Cao Phóng cười nhạo: “Sở đại hiệp thật đúng là người nghĩa hiệp. Có được người như Sở đại hiệp, thật đúng là phúc của đồng đạo võ lâm. Bọn tà môn ngoại đạo chúng ta, thật không biết tự lượng sức mình mới mưu toan làm vấy bẩn chính khí của Sở đại hiệp.”
Sở Phi Dương vẫn không để ý, chỉ chăm chú nhìn gương mặt chìm trong hôn mê của Quân Thư Ảnh. Cao Phóng cả giận: “Sở Phi Dương, đại hiệp như ngươi bất quả cũng chỉ là một kẻ ích kỷ, tiểu nhân dối trá đê tiện. Suy nghĩ vì võ lâm thiên hạ? Buồn cười! Ta xem ngươi chỉ muốn võ công của Giáo chủ mất hết, để về sau chỉ có thể khuất phục trước ngươi, để ngươi hoàn thành xuân thu đại mộng của mình. Giáo chủ dù không còn võ công, cũng không thể để ngươi đùa giỡn như vậy.”
“Nói xong chưa?” Sở Phi Dương lên tiếng. “Ngươi muốn tự mình đi, hay để ta mời ngươi ra ngoài.”
Cao Phóng oán hận nhìn trừng trừng Sở Phi Dương một lúc lâu mới xoay người rời đi. Khi không còn nghe tiếng bước chân của Cao Phóng nữa, Sở Phi Dương mới cười khổ một tiếng, nói: “Nếu một thân công lực của ta có thể đổi lấy tình cảm của ngươi, dù chỉ là một chút thôi, ta có chết cũng nguyện ý. Nhưng ta biết rõ, nếu muốn thân cận với một người như ngươi, ta vĩnh viễn phải mạnh hơn ngươi.” Sở Phi Dương vuốt ve đôi mắt nhắm chặt của Quân Thư Ảnh. “Ta sẽ nghĩ cách khác để giúp ngươi. Ta sao có thể nhẫn tâm mà đùa giỡn với ngươi.”
———————
Đến tối, Quân Thư Ảnh tỉnh dậy, Sở Phi Dương liền bưng một bát cháo đến cho y.
“Ăn chút đi, ngươi đã hôn mê nhiều ngày rồi.”
Quân Thư Ảnh không để ý đến hắn, chỉ mệt mỏi nhắm mắt lại. Y im lặng như thế ngược lại càng khiến Sở Phi Dương bất an.
Hắn đặt bát cháo lên bàn, nhẹ nhàng đi đến bên giường nói: “Quân Thư Ảnh, ăn một chút đi.”
Quân Thư Ảnh không lên tiếng, gương mặt lộ vẻ bình thản như đang ngủ, nhưng bàn tay đặt bên người lại nắm chặt, hơi run rẩy. Sở Phi Dương thở dài, nắm tay y. Quân Thư Ảnh cứng đờ cả người. Sở Phi Dương đặt tay dưới cổ đỡ y ngồi dậy. Hắn ngồi phía sau Quân Thư Ảnh, kéo y tựa vào người mình. “Ngươi không cần phải như thế. Ta sẽ giúp ngươi khôi phục công lực. Kinh mạch của ngươi vẫn chưa bị hao tổn, muốn khôi phục cũng không quá khó khăn.”Khi Sở Phi Dương nói những lời này, hắn có thể cảm nhận Quân Thư Ảnh không giãy giụa muốn đẩy hắn ra nữa. Hắn thầm thở dài, lại nói: “Nhưng ngươi sau này phải nghe lời ta khuyên, không được cứng đầu cứng cổ như thế nữa.”
“Ngươi thật có thể giúp ta?” Quân Thư Ảnh lên tiếng, thanh âm khô khốc.
Sở Phi Dương đưa tay dùng nội lực kéo bát cháo trên bàn lại gần, đưa tới bên miệng Quân Thư Ảnh, nói: “Đương nhiên. Ta đã từng nuốt lời chưa? Chờ thân thể ngươi hồi phục là chúng ta có thể bắt đầu rồi.”
Quân Thư Ảnh đưa tay đoạt lấy bát cháo, ngửa đầu húp. Sở Phi Dương cầm thìa, nhìn cái lưng run rẩy nhè nhẹ trước mắt mình, lắc lắc đầu cười nhu hòa.
Sự ôn nhu trong ánh mắt hắn khiến lông mao Quân Thư Ảnh dựng đứng cả lên. Y nghe được chữ “ở cữ” đã muốn đông cứng cả người rồi, Sở Phi Dương còn cố ý nói thêm. Gương mặt Quân Thư Ảnh hết trắng lại hóa xanh, càng lúc càng tức giận, lại không biết phải nói như thế nào.
Bình luận
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1