chương 103/ 138

Hai người lao về hướng đỉnh núi. Gương mặt già nua đỏ bừng vì giận dữ của Tín Bạch xuất hiện, quyết đuổi theo không cho họ chạy thoát.

Quân Thư Ảnh quay đầu lại nhìn thoáng qua, rồi quay sang nhìn Sở Phi Dương, nhưng vẫn không lên tiếng.

“Ngươi định nói gì?” Sở Phi Dương vừa chạy vừa hỏi.

“… Sư phụ ngươi đã mệt rồi nhưng vẫn không bỏ qua cho chúng ta, ta nghĩ ngươi đang rất khó xử.” Quân Thư Ảnh nói.

Sở Phi Dương liếc nhẹ Quân Thư Ảnh, thở dài: “Ta rất cảm kích vì ngươi đã suy nghĩ cho ta. Nhưng phải chi ngươi nghĩ đến ta sớm hơn, chẳng hạn như khi bày ra âm mưu nà.”Quân Thư Ảnh nghe vậy sắc mặt tối sầm, cắn môi.

Sở Phi Dương thấy vậy liền kêu lên: “Ngươi còn làm ra vẻ uỷ khuất. Ta đường đường là đại đệ tử của Thanh Phong Kiếm phái, danh chấn giang hồ, người người kính ngưỡng, toàn bộ võ lâm đều nằm trong tay ta. Giờ ta bị lâm vào cảnh này đều là do ngươi, lẽ ra ngươi dù nằm mơ cũng phải mỉm cười cảm kích ta mới đúng chứ.”

“…” Quân Thư Ảnh không biết làm sao cãi lại hắn.

Sở Phi Dương qua lại nhìn Tín Bạch đang đuổi theo phía sau, rồi quay sang Quân Thư Ảnh ở ngay phía sau, lấy tay kéo thắt lưng y, trêu đùa: “À mà không cần nằm mơ thấy ta cũng được, chỉ cần ngươi lấy thân báo đáp…”

“Ngươi phát điên rồi hả?!” Quân Thư Ảnh nhảy phắt lên giống một con mèo đột nhiên bị kéo đuôi, gạt tay Sở Phi Dương ra, phẫn nộ quát.

Khi hai người nói chuyện thì phát hiện phía trước đã là ngã cụt, chỉ có vực sâu vạn trượng.

Hai người đáp xuống đất, Sở Phi Dương nhoẻn miệng cười, vỗ vỗ bả vai Quân Thư Ảnh, trấn an: “Bớt giận bớt giận.”

“Nghịch đồ, ngươi chịu chết đi!” Phía sau truyền đến một tiếng hét lớn, Tín Bạch đã tiến đến gần chỗ hai người. Không bao lâu sau những người khác cũng dần dần kéo đến, đầu tiên là những đệ tử Thanh Phong Kiếm phái chạy theo Tín Bạch, rồi tới Thanh Lang và Cao Phóng, ảnh vệ của Thanh Lang cũng theo phía sau. Lực lượng hai bên giáp mặt tiếp tục tạo thành một trận hỗn chiến.

Thanh Lang vừa đáp xuống đất, Cao Phóng lập tức tránh xa hắn, chạy đến bên Quân Thư Ảnh: “Giáo chủ.”

Quân Thư Ảnh nhìn về phía Cao Phóng, phi thân đến chỗ hắn, đưa hắn ra khỏi vùng chiến loạn.

“Giáo chủ, ngươi không sao chứ?” Cao Phóng bắt lấy Quân Thư Ảnh, vội vàng hỏi.

Quân Thư Ảnh lắn đầu, nói: “Thanh Lang không làm khó dễ ngươi chứ?”

“Không, chỉ là…” Cao Phóng hơi do dự.

“Chỉ là sao?” Quân Thư Ảnh nghi hoặc. “Ngươi muốn giấu ta chuyện gì?”

Cao Phóng hé môi, chưa kịp lên tiếng thì đột nhiên đã có người phóng tới bắt Quân Thư Ảnh đi.

“Giáo chủ!” Cao Phóng kinh hoàng gọi, khi tập trung nhìn lại thì thấy hoá ra là Sở Phi Dương, hắn mới yên lòng.

Sở Phi Dương mang Quân Thư Ảnh phi thân đến vách đá, cao giọng nói với Tín Bạch đang chuẩn bị rút kiến tấn công: “Sư phụ, thỉnh ngài nghe đồ đệ một lời.”

Tín Bạch dừng lại, thở hồng hộc: “Ngươi nói đi. Để ta xem ngươi còn lời nào để biện minh.”

Sở Phi Dương chậm rãi quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn Tín Bạch, nói: “Sư phụ, ngài không chỉ là sư phụ của đệ tử, mà còn là phụ mẫu. Ngài nuôi dưỡng, dạy đệ tử làm người. Đại ân đại đức của sư phụ, Sở Phi Dương này cả đời cũng không thể báo đáp được.”

Tín Bạch nhìn Sở Phi Dương. Ánh mắt chân thành, nhu thuận không hề dao động nhìn thẳng vào lão, hắn cũng là người đồ đệ mà lão đắc ý tự hào mỗi lần nhắc đến, khiến lão thoáng chốc mềm lòng, lửa giận vơi đi phân nửa.“Ngươi biết vậy là tốt rồi. Biết sai thì phải sửa, ngươi lập tức giết tên yêu nhân ma giáo này, rồi cùng sư phụ trở về lĩnh tội, sau này nếu không phạm tội trọng gì, ta sẽ bỏ qua.” Tín Bạch thở dài.

Sở Phi Dương cúi đầu, khẩn cầu: “Sư phụ, y không phải ác nhân. Hơn nữa không phải do y mê hoặc đệ tử, mà do đệ tử nguyện ý bảo vệ y. Sư phụ, vì đệ tử, ngài có thể buông tha cho y không? Đệ tử chỉ cầu xin một điều này, sau này dù sự phụ có dạy bảo gì, đệ tử cũng sẽ nhất mực tuân lời, không để sư phụ tức giận.”

“Ngươi… ngươi nói gì?” Tín Bạch thất kinh khi nghe hắn nói những lời này trước mặt mọi người. Tuy nói là mọi người, nhưng chỉ là những người trong cùng giáo phái và giáo chúng Thiên Nhất giáo, nhưng nói giữa thanh thiên bạch nhật như vậy thì còn ra thể thống gì nữa?

Tín Bạch chưa nói xong, Viên Khang Thọ ở phía sau đã giữ lão lại, nhìn Sở Phi Dương, thở dài: “Phi Dương, ngươi… việc này… rốt cuộc là như thế nào?” Lão chiến đấu đến lúc này cũng phát hiện ra người Thiên Nhất giáo quả nhiên không có ý gây tổn thương cho đối phương. Lão không phải là người không biết thời thế, cũng thấy trong việc này tất có ẩn tình, liền đến khuyên giải lão Tín Bạch tính tình nóng nảy này.

Thanh Lang không biết khi nào đã đến bên người Cao Phóng, nhìn về mấy người đứng bên vách đá, hắng giọng, nói: “Sở đại hiệp này thật đúng là biết cách làm mọi chuyện rắc rối thêm mà…”

Tín Vân Thâm cầm kiếm đứng cách đó không xa, cũng nhìn những người ở phía vách đá, rồi lại nhìn về Cao Phóng, nhíu mày, không biết cậu đang suy nghĩ điều gì.

Quân Thư Ảnh đứng bên cạnh Sở Phi Dương, gương mặt trầm tĩnh không chút biểu lộ nào. Y không hiểu Sở Phi Dương đang có chủ ý gì.

Sau khi nghe Sở Phi Dương nói, lửa giận của Tín Bạch lại bùng lên. Lão giơ kiếm về hướng Sở Phi Dương, tức giận nói: “Ngươi thật không biết phân biệt phải trái, hôm nay ta sẽ thanh lý môn hộ…”

“Sư phụ!” Sở Phi Dương ngắt lời, đứng dậy, lùi vài bước về phía vực thẳm.

“Phi Dương, ngươi…” Viên Khang Thọ nhìn vực thẳm phía sau Sở Phi Dương, lo lắng kêu lên.

Tín Bạch nói: “Ngươi định làm gì?”

Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh, lại nhìn về phía Tín Bạch, thở dài: “Đệ tử chỉ nghĩ làm sao để cả đôi bên đều không bị thương tổn.”

“Vọng tưởng! Hôm nay nếu hắn không chết thì ta cũng không toàn mạng!” Tín Bạch nghiến răng nói, ánh mắt nhìn Quân Thư Ảnh dường như sắp phun ra lửa đến nơi. Nếu không phải vì tên yêu nhân ma giáo này, đại đệ tử của lão đã sớm trở thành võ lâm minh chủ người người kính ngưỡng, chứ sao có thể như bây giờ mà chống đối chính vi sư của mình?

Quân Thư Ảnh cũng không buồn nhìn Tín Bạch. Sở Phi Dương đột nhiên đến bên Quân Thư Ảnh, thấp giọng hỏi: “Quân Thư Ảnh, người có nguyện cùng ta vào sinh ra tử?”

“Cái gì…” Quân Thư Ảnh nghi hoặc nói, còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay đã bị Sở Phi Dương kéo lấy, cùng nhảy xuống vực sâu vạn trượng.“Phi Dương!” Tín Bạch kinh ngạc hét lớn. Lão không thể ngờ Sở Phi Dương lại dùng đến cách này, nhất thời không thể ngăn cản, chỉ có thể vọt đến bờ vực nhìn xuống. Viên Khang Thọ cũng vội vàng theo sau.

“Sư phụ.” Tín Bạch nhìn xuống dưới mới thấy thì ra Sở Phi Dương đã cắm mũi kiếm vào vách đá, cách bờ vực mấy trượng. Lưỡi kiếm lung lay tưởng chừng sắp gãy trước cơn cuồng phong.

Tín Bạch sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng hô: “Phi Dương, đừng làm càn, mau đi lên.”

Sở Phi Dương lắc đầu cười nói: “Nếu tính mạng của đệ tử có thể đổi lấy sự tha thứ của sư phụ, thì đệ tử có chết cũng cam lòng.”

“Sở Phi Dương! Ngươi phát điên rồi à! Nếu chết thì mình ngươi chết đi, mau cho ta lên!” Phía dưới đột nhiên vang lên tiếng hét to. Hoá ra Quân Thư Ảnh bị Sở Phi Dương cùng kéo xuống vực, lại bị Sở Phi Dương ngăn cách nên chung quanh không có vách đá để bám trụ, lửa giận ngút trời.

Sở Phi Dương dùng lực kéo Quân Thư Ảnh vào lòng, ôm thật chặt.

Quân Thư Ảnh không thể mượn lực vách đá mà leo lên được, chỉ có thể níu chặt Sở Phi Dương.

Sở Phi Dương mỉm cười, hôn phớt vào những sợi tóc vương trên má y, thấp giọng thở dài: “Quân Thư Ảnh, tuy ngươi tham sống sợ chết, vong ân phụ nghĩa, nhưng ta… yêu ngươi, biết làm sao được…”

Tín Bạch và Viên Khang Thọ nội lực thâm hậu, nhĩ lực (*) cũng không tầm thường, tuy thanh âm nhỏ bé của Sở Phi Dương sớm đã hoà vào tiếng gió, nhưng hai ngươi vẫn nghe thấy không bỏ sót chữ nào, nhất thời sắc mặt cả hai đều biến đổi, mắt trợn trắng, miệng há hốc.

Quân Thư Ảnh tức giận quát: “Ta mặc kệ ngươi có âm mưu gì, mau đưa ta thoát khỏi chỗ quỷ quái này!”

Sở Phi Dương lại vờ như không nhận thấy sự tức giận của y, ánh mắt ôn nhu nhẹ nhàng lướt trên gương mặt Quân Thư Ảnh, cố kiềm giọng nói: “Quân Thư Ảnh, ngươi là bảo bối của Sở Phi Dương ta… Bảo bối tuyệt mĩ, huyền diệu nhất…”

Quân Thư Ảnh nghe được chỉ thêm tâm phiền ý loạn, chưa kịp ngắt lời thì Sở Phi Dương đột nhiên ngẩng đầu gọi: “Thanh Lang…”

“Cái gì…” Quân Thư Ảnh bối rối, chỉ cảm thấy cơ thể mình bị quăng lên khỏi vực sâu.

Tưởng chừng như mọi âm thanh đều ngưng lại.

Y quay nhìn xuống dưới, bắt gặp nụ cười thản nhiên cùng ánh mắt tràn ngập yêu thương không chút che giấu của Sở Phi Dương, nhìn đến đôi môi khẽ nói gì đó với mình.

“Ngươi nói gì?” Quân Thư Ảnh thì thào, thân ảnh Sở Phi Dương nháy mắt xa dần, hướng xuống lớp sương mù dưới vực sâu, không bao giờ… trở lại…

Quân Thư Ảnh cảm thấy phía sau ai đó đang đỡ cơ thể không đứng vững nổi của mình. Âm thanh ồn ào xung quanh phút chốc ùa về, tràn ngập tai. Nhưng giọng nói quen thuộc mãi không tan biến, cứ quanh quẩn bên tai y: “Sở Phi Dương nguyện lấy tính mạng mình đổi lấy một mạng của Quân Thư Ảnh, thỉnh sư phụ chấp thuận…”Đệ tử Thanh Phong Kiếm phái đứng đầy bên bờ vực, hướng về phía vực sâu kêu gọi thảm thiết.

Quân Thư Ảnh chăm chăm nhìn vách đá, nhất thời không biết mình đang ở đâu.

Chỉ trong chớp mắt, nhưng cứ như… trời đất đảo lộn.

“Quân Thư Ảnh, ngươi không sao chứ?” Thanh Lang đỡ Quân Thư Ảnh xuống đất, nhẹ nhàng hỏi.

Quân Thư Ảnh lảo đảo bước từng bước về phía trước.

“Các ngươi cút hết cho ta, cút!” Tín Bạch đột nhiên quay đầu lại, hai mắt đỏ bừng, thanh âm khàn khàn hét vào Quân Thư Ảnh.

Quân Thư Ảnh muốn đi đến bờ vực, nhưng lại bị Thanh Lang ở phía sau điểm huyệt, hai mắt y miễn cưỡng nhìn về phía bờ vực, cuối cùng lại không cam lòng nhắm mắt lại, yếu đuối ngã trên mặt đất.

Thanh Lang đỡ y đứng dậy, cao giọng ra lệnh: “Chúng ta đi!” Hắn quay đầu lại thoáng nhìn về phía vực thẳm, ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu cùng sầu lo.

——————

Bình luận





Chi tiết truyện