Bên ngoài đã sớm trở thành một chiến trường hỗn loạn.Ở giữa, Thanh Lang và Sở Phi Dương đang triền đấu với nhau. Giữa những tiếng đánh nhau, giọng nói mang hơi thở khó nhọc của Thanh Lang vang lên: “Sở Phi Dương! Đại hiệp như ngươi lại không giữ lời nói của mình! Ta thả các ngươi ra, nhưng các ngươi lại tấn công thuộc hạ của ta. Nhân sĩ chính đạo các ngươi được lắm, ta tuyệt đối không để kẻ nào sống sót!”
Trên mặt Sở Phi Dương cũng có chút lo lắng, nhưng hắn không kịp giải thích với Thanh Lang, một kiếm gạt Thanh Lang ra, khinh công đến trước đám người Tín Bạch, ngăn cản họ lại, nói: “Sư phụ, các người đừng tấn công nữa, những người này đều là người vô tội, không nên đả thương họ.”
Tím Bạch không nghe lời hắn, cả giận nói: “Phi Dương, ngươi tránh ra! Đám người tà giáo đó dám cả gan bôi nhọ võ lâm Trung Nguyên, ta nhất định phải diệt trừ bọn ác nhân này!”
Sở Phi Dương chưa kịp nói thêm, thân ảnh Thanh Lang lại xuất hiện, nhảy vào vòng chiến, hung tợn nói: “Xú lão đầu, ta cứu mạng các ngươi, ngươi lại lấy oán trả ơn. Ta sẽ thay trời hành đạo, diệt trừ lão già nhà ngươi!”
Tín Bạch tức giận đến nỗi cả râu cũng run lên, sắc mặt trướng hồng, xuất ra những chiêu thức tinh diệu của Thanh Phong Kiếm Phái, trong nháy mắt hai người đã đấu cả trăm chiêu.
Sở Phi Dương bất đắc dĩ phải dẫn dụ Thanh Lang ra khỏi trận chiến với Tín Bạch. Tín Bạch hơi thối lui, rồi lập tức tiến lên cùng Sở Phi Dương vây công Thanh Lang. Thanh Lang vừa đánh trả, vừa quan sát chiến trường xung quanh. Giáo chúng Thiên Nhất giáo tuy nhiều, nhưng võ công không tinh diệu như giáo chúng Thanh Phong Kiếm Phái, hắn thấy bên mình dần dần không địch lại, mà chính hắn cũng sắp thua trận. Hai mắt Thanh Lang nổi tia máu, hắn thét một tiếng dài, vung kiếm lên, bức hai đối thủ của mình thối lui. Hắn lập tức quay người, trường kiếm đầy sát khí chuyển hướng tấn công Tín Vân Thâm đang đứng gần đó.
Tín Bạch cùng Sở Phi Dương đồng thời hét lớn một tiếng, nhưng không thể cản nổi sát chiêu của Thanh Lang.
Tín Vân Thâm nhìn lại, kiếm khí đã ập đến trước ngực cậu, y phục trên người không chị nổi luồng kiếm khí, rách toạc ra. Da thịt trên người cũng đau đớn khôn cùng.
Phụ thân cùng đại sư huynh đều ở xa, xung quanh không ai có thể cứu cậu, nếu muốn sống, trừ khi… ánh mắt Tín Vân Thâm trở nên mờ mịt, tay trái hơi nâng lên…
Thanh Lang trừng mắt, nghi hoặc nhìn người thiếu niên vẫn mang dáng tiểu hài tử trước mặt. Cùng lúc đó, một đám khói màu vàng theo gió hướng về phía Thanh Lang, hắn chỉ có thể thu kiếm thế, lùi về phía sau đến hơn mười bước. Ngẩng đầu lên nhìn đã thấy Cao Phóng mặc lại y phục như thời hắn ở Thương Lang Sơn trước kia, đứng chắn trước mặt Tín Vân Thâm.
Tín Vân Thâm lại không thèm liếc mắt nhìn Cao Phóng, chỉ xoay người tiếp tục liều mạng chiến đấu với bọn Thiên Nhất Giáo xung quanh. Cao Phóng bất đắc dĩ thở dài, tiến đến chắn giữa Tín Vân Thâm và tên giáo chúng Thiên Nhất Giáo. Hắn phóng độc dược, từng đợt khói phiêu tán khắp nơi. Bọn người Thanh Phong Kiếm Phái biết độc này lợi hại, không dám tới gần, còn bọn người Thiên Nhất Giáo lại thừa dịp này mà bỏ chạy.Thanh Lang lại bị Tín Bạch cuốn lấy, nhưng ánh mắt nghi hoặc vẫn nhìn người thiếu niên bề ngoài có vẻ như võ công chỉ thuộc hạng bình thường. Hắn tinh tường nhận ra, vừa rồi cho dù Cao Phóng không nhúng tay vào, cậu cũng có thể… tự cứu mình. Võ công lợi hại như vậy, có thể sánh với hắn cùng Sở Phi Dương, thường ngày lại làm ra vẻ như mình vô hại… Thanh Lang thu hồi tầm mắt, chuyên tâm đối phó với Tín Bạch.
“Lão nhân ngươi cũng thật bản lãnh, dưỡng ra một tên nhóc đáng ghét như vậy.” Thanh Lang dốc toàn lực hất kiếm Tín Bạch ra, nhưng cũng không quên châm chọc lão.
“Ác tặc, chịu chết đi!” Tín Bạch hét lớn, tiếp tục cầm kiếm xông lên tấn công. Thanh Lang hơi nhướng mắt, đỡ đòn của lão, nhưng chỉ phòng thủ chứ không tấn công. Bên kia Sở Phi Dương đang giúp Cao Phóng ngăn cản hai phái tàn sát lẫn nhau.
Đang đánh nhau, một bóng người y phục xanh nhạt thoáng xuất hiện. Thanh Lang nhìn lại, đúng lúc Quân Thư Ảnh vừa xuất hiện. Mái tóc hơi rối, gương mặt không chút thay đổi nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt.
Thanh Lang bất đắc dĩ lắc đầu. Thần sắc kia, dường như y vẫn chưa tỉnh ngủ. Nhìn những người bị mình bắt giữ thoát được, có lẽ y sẽ càng oán hận…
Thanh Lang tiếp tục chuyên tâm đối phó với Tín Bạch. Trận chiến của hai người bọn họ, hắn không thể xen vào được.
Bình luận
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1