chương 82/ 138

Sở Phi Dương trố mắt, một lúc lâu sau mới nói: “Chuyện đó… kỳ thật…không cần lo lắng… ta có thể…”

“Có thể cái gì?” Quân Thư Ảnh nửa như cười nửa như không nói. Bị ánh mắt quỷ dị kia nhìn chăm chú, Sở Phi Dương nói không nên lời, chẳng biết tại sao, hắn có cảm giác mình đang bị… đùa bỡn.

“Kỳ thật nếu ta thượng ngươi sẽ không cần phải lo lắng đến chuyện này.” Quân Thư Ảnh quay mặt đi, thản nhiên nói. Sở Phi Dương lạnh người. Tất nhiên là hắn chưa từng nghĩ tới loại chuyện này, nhưng nếu Quân Thư Ảnh yêu cầu, hắn cũng… không có khả năng cự tuyệt…

“Bất quá ta không có hứng thú với ngươi.” Quân Thư Ảnh thêm vào.

… Sở Phi Dương thở phào nhẹ nhõm, rồi lại có chút thất vọng nói không nên lời. Quân Thư Ảnh mở miệng định nói tiếp, Sở Phi Dương liền đưa tay ngăn y lại, bất đắc dĩ nói: “Ngừng. Loại chuyện này không nên nói ra miệng. Ngươi cứ coi như ta uống rượu nhiều quá, những lời kia cũng xem như là không nghe thấy đi.”

Quả nhiên khóe miệng Quân Thư Ảnh nhếch lên thành một nụ cười, giơ giơ vò rượu về phía Sở Phi Dương. Sở Phi Dương cúi đầu cười khổ, đặt hết mấy vò rượu lên bàn, nói: “Uống! Đêm nay không say không về!”

Hai người đều tận hứng, phút chốc trên mặt bàn chỉ còn lại những vò rượu rỗng. Sở Phi Dương tự xưng là mình ngàn chén không say, lúc này cũng đã có chút men say. Quân Thư Ảnh ném cái vò rượu cuối cùng, gục xuống bàn, bị Sở Phi Dương tận dụng thời cơ hôn đến mức hít thở không thông.Sáng hôm sau khi Quân Thư Ảnh tỉnh lại, y thấy mình đang cùng Sở Phi Dương y phục hỗn độn cùng nhau ngã xuống giường. Y ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt tràn đầy ý cười của Sở Phi Dương.

“Chào.” Sở Phi Dương cười nói.

“… Chào.” Quân Thư Ảnh vừa mới nói, Sở Phi Dương đột nhiên xoay người ngăn y lại, gương mặt tươi cười ôn hòa càng lúc càng tiến đến gần, hắn vươn đầu lưỡi đảo nhẹ qua đôi môi Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh nhíu mày, quay đầu đi.

Sở Phi Dương khẽ thở dài, đứng dậy sửa sang y phục, quay đầu lại cười nói: “Hôm nay là mồng một tết, ngươi có muốn ra ngoài dạo chơi một chút không? Bên ngoài rất nhộn nhịp a.”

Quân Thư Ảnh nhíu mày, lắc lắc đầu. Sở Phi Dương nhìn những sợi tóc tán loạn của y, gương mặt mang chút hồng nhuận. Trong lòng hắn cảm thấy ấm áp, lại muốn đùa giỡn trêu chọc y.

“Cho ta hôn một chút.” Sở Phi Dương dùng chóp mũi cọ cọ chiếc mũi cao thẳng của Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh đẩy hắn ra để đứng dậy. Sở Phi Dương cười nói: “Nếu không để ta hôn, ta sẽ không dạy ngươi võ công.”

Quân Thư Ảnh dừng lại, oán hận trừng mắt nhìn Sở Phi Dương. Sở Phi Dương nhướng mày nhìn y chờ đợi. Hắn cũng không muốn đem võ công để đổi lấy chút khoảnh khắc được thân cận Quân Thư Ảnh, nhưng ngoại trừ lần đó, hắn không biết ngoại trừ võ công Quân Thư Ảnh còn quan tâm điều gì ở hắn.

Quân Thư Ảnh nghiến răng thấp giọng nói: “Đồ vô sỉ.”

Sở Phi Dương khẽ cười nói: “Khách khí khách khí.” Nói xong lại đưa mặt đến gần. Quân Thư Ảnh ra vẻ vừa muốn đẩy hắn ra nhưng lại không dám dùng lực, khiến Sở Phi Dương cười thầm.

“Quân giáo chủ chống cự như thế, ta càng thấy ngon miệng mê người. Ta sẽ không khách khí.” Nói xong liền hung hăn hôn môi Quân Thư Ảnh.

Hơi thở gấp gáp cùng tiếng rên rỉ nhẹ nhàng khi hai người gắn bó giao triền vang khắp căn phòng lạnh lẽo.

Mấy ngày kế tiếp gương mặt Quân Thư Ảnh vẫn xám xịt, vờ như không nhìn thấy Sở Phi Dương. Sở Phi Dương biết sáng đó mình đã đùa giỡn quá phận, cũng biết thân biết phận mà không đi gây phiền toái cho Quân Thư Ảnh.

Cao Phóng vẫn chưa trở về. Sở Phi Dương không biết hắn tìm dược gì mà phải ra ngoài ngay lúc trời đổ tuyết như thế này. Ngẫm lại Cao Phóng không có võ công, ngay lúc thời tiết khắc nghiệt này mà gặp phải phiền toái gì, không biết hắn sẽ xoay sở như thế nào.

Sở Phi Dương nói cho Quân Thư Ảnh về điều hắn đang lo lắng, lại bị Quân Thư Ảnh lạnh lùng phán một câu là xen vào việc của người khác.

Đảo mắt cũng đã tới mùng mười tháng giêng, tuyết đã sớm ngừng rơi, trên mặt đất vốn phủ đầy tuyết trắng giờ ngập ngụa nước bùn, dơ bẩn không chịu nổi. Đã hai ngày nay Quân Thư Ảnh không cho Sở Phi Dương bước vào phòng mình, hắn có cảm giác như là đã qua ba năm rồi vậy. Hắn quyết định không quan tâm đến ý nguyện của Quân Thư Ảnh nữa, cho dù có bị y cự tuyệt đi nữa, hắn cũng muốn gặp y. Dù không được trò chuyện với y, chỉ cần được ngồi bên cạnh y, lẳng lặng nhìn y là tốt rồi.Sở Phi Dương thong thả bước đến trước cửa phòng Quân Thư Ảnh, vươn tay, hơi chần chờ một lúc rồi gõ cửa.

Không người lên tiếng trả lời.

Dự cảm bất an nổi lên, Sở Phi Dương nhẹ nhàng đẩy cửa, cánh cửa không khóa liền mở ra.

Trong phòng không bóng người.

Sở Phi Dương thở hổn hển tìm khắp phòng. Căn phòng vẫn như trước, nhưng vì thiếu vắng bóng người mà có chút trống trải.

Y đi rồi. Sở Phi Dương đầu óc mờ mịt ngồi xuống ghế. Y đi rồi, Quân Thư Ảnh đang trong tay y, giờ đã đi rồi.

Sở Phi Dương nắm chặt tay. Hắn vốn đắc chí rằng Quân Thư Ảnh đã biết thuận theo hắn, bao nhiêu khổ tâm cuối cùng cũng đạt được kết quả. Nhưng, nguyên lai tất cả chỉ là thủ đoạn của y để khiến hắn lơi lỏng cảnh giác.

Y đã luyện võ thành công, Sở Phi Dương cũng chẳng còn giá trị gì với y nữa. Vì vậy nên y mới không hề lưu luyến mà rời đi.

Quân Thư Ảnh, ngươi lợi hại lắm. Đóng kịch thật tốt, tốt lắm. Sở Phi Dương nắm chặt tay đến mức các đốt ngón tay kêu răng rắc, vung mạnh xuống mặt bàn.

Sở Phi Dương không hy vọng có thể truy tìm tung tích của Quân Thư Ảnh dựa vào hoàng điểu(*), quả nhiên chính nó cũng không thể tìm được tung tích của Quân Thư Ảnh. Sở Phi Dương cuối cùng cũng hiểu được mấy ngày trước Cao Phóng cấp tốc rời đi như vậy là để tìm giải dược gì.

Sở Phi Dương nằm ngửa trên giường Quân Thư Ảnh, hơi thở lạnh băng, như trái tim của nam nhân từng ở căn phòng này mấy tháng trước.

——————–

Không khí mừng tân niên còn chưa tán đi, trong ngoài Đoạn Kiếm sơn trang lại náo nhiệt rộn ràng, các đại môn phái Trung Nguyên đều tập trung tụ họp về nơi này. Đoạn Kiếm sơn trang tượng trưng cho quyền thế của toàn bộ võ lâm Trung Nguyên, tại nơi này, những anh tài tiếp nhận chức vụ võ lâm minh chủ, đồng thời cũng trở thành chủ nhân cai quản Đoạn Kiếm sơn trang rộng lớn này.

Cách đại hội võ lâm hai tháng, các đại môn phái đã lục tục xuất hiện. Sở Phi Dương đầu đội mũ, nấp sau một cây đại thụ bên ngoài sơn trang. Muốn tiến vào sơn trang, bắt buộc phải đi qua nơi này. Sở Phi Dương phi thân lên một cành cây vững chắc, nhìn chăm chú những nhân sĩ tới lui bên dưới.

Rất nhiều người là bằng hữu của hắn. Nhìn bọn họ, Sở Phi Dương không khỏi có chút bồi hồi. Hắn vốn cũng nên hăng hái tham gia võ lâm đại hội lần này, việc đoạt ngôi vị minh chủ kia đối với hắn mà nói chỉ đơn giản như lấy đồ ra khỏi túi. Nhưng tiền đồ của hắn tất cả đều bị chôn vùi trong tay một kẻ không phân biệt tốt xấu là Quân Thư Ảnh. Không tìm được Quân Thư Ảnh, hắn sao có thể cam tâm.

Hiện tại Sở Phi Dương không có chút manh mối nào về Quân Thư Ảnh. Nhưng hắn cũng không lo lắng. Tâm tư Quân Thư Ảnh cũng dễ đoán, y luôn cố chấp truy quyền trục thế, hiện giờ ra đi, chỉ có thể đến hai nơi, một là Thương Lang Sơn Thiên Nhất Giáo, còn lại là Đoạn Kiếm sơn trang này. Sở Phi Dương có thể nhớ rõ từng nét mặt, từng thái độ, nhất cử nhất động của y, tất nhiên nhớ rõ khi ở biệt viện y từng đọc qua sách về Trung Nguyên. Hắn liền quyết định ở đây, thong thả chờ con thỏ tự dâng mình vào miệng bẫy.Những âm thanh huyên náo truyền đến, Sở Phi Dương ngưng thần lắng nghe một lúc, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.

Giọng nói càng tiến đến gần, thân ảnh Tín Vân Thân cùng Tống Lam Ngọc xuất hiện trước tầm nhìn của hắn. Hai người đi trước mọi người, cãi nhau không dứt.

Tiểu hài tử quả nhiên vẫn là tiểu hài tử. Sở Phi Dương lắc lắc đầu.

“Rốt cuộc là còn cách sơn trang bao xa a? Sông sâu cũng vượt qua rồi, núi cao cũng leo luôn rồi, vậy mà ngay cả bóng dáng của sơn trang cũng không thấy.” Tống Lam Ngọc vẻ mặt khổ sở oán hận nói. “Lại còn không thể cưỡi ngựa.”

Tín Vân Thâm vừa cười xấu xa nhạo báng vừa đánh đánh trêu chọc. Tống Lam Ngọc uất giận trả đũa lại, hai người cứ thế vừa cãi vừa đánh nhau ầm ĩ. Sở Phi Dương nhắm mắt lại nghe, khóe miệng cũng cong lên lộ nét tươi cười.

“A!” Một tiếng kêu ngắn ngủi vang lên, đau đớn xen lẫn thống khổ.

“Lam Ngọc, ngươi xảy ra chuyện gì? Ta không dùng lực đánh ngươi a.” Là âm thanh kinh hoảng của Tín Vân Thâm. “Rắn! Có rắn!”

Sở Phi Dương vội vàng đứng dậy nhìn xuống. Tống Lam Ngọc ôm chân ngồi dưới đất. Tín Vân Thâm lo lắng cởi giày cho y, chưa ống chân y ra phía trước. Sở Phi Dương quay đầu lại nhìn, hai tiểu tử này đi quá nhanh, cách mọi người quá xa, họ không thể tới cứu kịp thời. Sở Phi Dương liền phi thân xuống trước mặt Tống Lam Ngọc cùng Tín Vân Thâm.

“Ta đến đây.” Sở Phi Dương vừa nói vừa ngồi xổm xuống, rạch một đường lên y phục chỗ vết thương dưới chân. Nhíu mày nhìn miệng vết thương sắp trở nên tím sẫm, Sở Phi Dương điểm huyệt đạo chỗ vết thương, đưa miệng hút chất độc ra.

“Sở… Sở đại ca…” Tống Lam Ngọc ngơ ngác nhìn Sở Phi Dương đến nỗi quên cả khóc, giọt lệ vẫn còn vương trên khóe mắt.

Tín Vân Thâm sửng sốt một chút, rồi hưng phấn bổ nhào lên lưng Sở Phi Dương, tay chọt chọt: “Sư huynh! Đại sư huynh! Huynh chết đi đâu? Đệ tìm khắp nơi đều không thấy huynh!”

Sở Phi Dương phun máu độc trong miệng ra, kéo Tín Vân Thâm xuống, vỗ vỗ đầu cậu, nói: “Sư huynh không chết, nhưng đệ cứ đè ép huynh như thế, huynh cũng thật muốn chết!”

Đến lượt Tống Lam Ngọc bổ nhào vào ngực Sở Phi Dương, gắt gao ôm lấy cổ hắn, chôn mặt thật sâu vào vai hắn.

Sở Phi Dương thở dài vỗ nhẹ lưng y, an ủi: “Được rồi được rồi, có ta ở đây.”

“Huynh sẽ không đột nhiên rời đi nữa chứ…” Tống Lam Ngọn nghẹn ngào nói.

Sở Phi Dương nhìn phía xa, đám người Tín Bạch dường như đã phát hiện nơi này có chuyện, bước chân đã dần gấp rút lên. “… Không đâu.” Sở Phi Dương cười khổ nói.

——————

Bình luận





Chi tiết truyện