chương 92/ 116

Nhìn Tề Dương bái đường cùng Hỷ nhi với một nụ cười hạnh phúc trên môi, trong lòng Nam Cung Nguyệt trào dâng một cảm giác nghẹn ngào. Nụ cười ấy, nàng chưa từng được nhìn thấy khi Tề Dương ở bên nàng.

Trong lúc mọi người nâng ly chúc mừng và bắt đầu nhập tiệc. Nam Cung Nguyệt lén bỏ ra ngoài, tìm một nơi yên tĩnh cho riêng mình. nàng trốn đến trúc lâm, một rừng trúc nhỏ ở ngoại viện phía nam phủ tướng quân. Trước đây, nàng vẫn hay ngồi ở một góc nhỏ, say mê ngắm nhìn Tề Dương cùng hoàng huynh của nàng luyện võ. Tình cảm của nàng càng ngày càng lớn dần, nàng không ngần ngại bày tỏ điều đó cho tất cả mọi người cùng biết. Nhưng sau tất cả mọi cố gắng và nỗ lực của nàng, Tề Dương vẫn chỉ coi nàng như một muội muội bé nhỏ không hơn. Là quận chúa của một nước, lại là người được cưng chiều nhất, ngay từ nhỏ nàng đã dễ dàng có được mọi thứ nàng muốn. Duy chỉ có trái tim của một người là nàng không cách nào có được.

Nàng nhìn những chiếc lá trúc nhẹ nhàng chao ngiêng trong gió, trái tim nàng se lại; cảnh còn, nhưng người đã không còn như xưa nữa rồi. Trái tim nàng thổn thức, nàng khóc, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê lăn dài trên gương mặt xinh đẹp. Nàng dùng cả hai tay bịt chặt lấy miệng, cố nén tiếng nấc nghẹn. Nàng cuộn tròn người lại, đôi vai nhỏ bé run lên không ngừng.

Tiếng bước chân đạp trên thảm lá nhẹ nhàng vang lên, dần dần tiến đến gần chỗ nàng, người đó ngồi xuống bên cạnh nàng, nhưng nàng chẳng thèm để ý, cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên.

" Đau lòng đến thế sao? "

Giọng nói quen thuộc của Doãn Tắc vang lên bên tai nàng, nhưng lại mang theo chút khác lạ, dường như dịu dàng hơn, trầm lặng hơn, xen lẫn vào đó là sự hờn ghen. Nam Cung Nguyệt vẫn im lặng, lúc này đây, người mà nàng không muốn gặp nhất chính là hắn.

" Đừng khóc nữa, hắn không đáng, nàng không cần vì hắn mà đau lòng đến vậy. "

Doãn Tắc đau lòng nhìn Nam Cung Nguyệt, tim hắn cảm thấy như bị ai bóp nghẹt, hắn không muốn nhìn thấy Nam Cung Nguyệt vì một nam nhân khác mà đau lòng đến vậy. Đến lúc này, hắn đã nhận ra, hắn yêu nàng. Từ bao giờ? Hắn không biết. Nhưng hắn chắc chắn một điều rằng hắn đã yêu nàng từ rất lâu, rất lâu rồi, chỉ là hắn không nhận ra thôi.

Nam Cung Nguyệt thổn thức, nước mắt rơi xuống càng nhiều hơn. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Doãn Tắc, đôi mắt đỏ hoe, mọng nước.

" Ta..không có đau lòng...không...là có đau lòng...nhưng..lại không phải vì huynh ấy..."

Câu nói của Nam Cung Nguyệt khiến cho Doãn Tắc thực sự sững sờ, nếu không phải vì hắn thì vì cái gì? Tại sao lại khóc lóc, đau lòng đến vậy?

" Chính vì ta...không hề đau lòng vì huynh ấy...nên ta mới cảm thấy...đau lòng. "

Nam Cung Nguyệt tiếp tục thổn thức, giọng nói nghẹn ngào, đứt quãng. Câu nói ấy như ném Doãn Tắc vào một mê hồn trận, khiến hắn không thể nhận thức được những gì mà Nam Cung Nguyệt đang nói. Nam Cung Nguyệt nhìn xa xăm về phía trước, nơi có một mảng kí ức tươi đẹp của nàng, giọng nói nhẹ như gió.

" Ta vốn luôn nghĩ, ta yêu Tề Dương, yêu rất nhiều. Ta cứ nghĩ huynh ấy lấy một ai khác không phải ta, ta sẽ đau lòng lắm, sẽ đau đến không thể chịu được. Nhưng tại sao...? Tại sao..ta lại cảm thấy nhẹ nhõm...? Tại sao ta lại không đau như ta tưởng? Tình cảm suốt bao nhiêu năm của ta, chẳng lẽ lại hời hợt như vậy sao? Ta thật là một kẻ đáng khinh bỉ. "

Giây phút nàng phát hiện ra Tề Dương yêu Hỷ nhi, giây phút nhìn thấy người mình yêu thành thân cùng người khác, nàng không những không đau lòng mà lại có một cảm giác nhẹ nhõm. Nàng cảm thấy có chút vui mừng cho hai người họ, lại thấy bản thân mình như trút bỏ được gánh nặng, nàng không đau, lúc ấy tâm tư của nàng chỉ nghĩ tới một người. Phải, những lúc ấy, trong đầu nàng chỉ tràn ngập hình ảnh của Doãn Tắc. Nàng không thể chấp nhận được điều đó, càng không thể tha thứ cho chính bản thân mình. Người nàng yêu rõ ràng là Tề Dương cơ mà, đáng ra nàng phải đau khổ, nhưng tại sao tâm trí nàng lại nghĩ về nam nhân khác? Nàng không thể chịu được, không thể chấp nhận được.

Những giọt nước mắt mà nàng đã rơi trong bao ngày qua, dường như chỉ là chút xót xa, chút luyến tiếc ối tình đầu. Là sự thổn thức khi ngỡ rằng đã đánh mất đi người mình yêu thương nhất, là mặc cảm tội lỗi vì trái tim không đi theo ý mình.

Có lẽ, nàng không yêu người ấy nhiều như nàng vẫn tưởng...

Doãn Tắc nhìn gương mặt của Nam Cung Nguyệt, nhìn thật sâu. Gương mặt non nớt ngây thơ, lúc nào cũng cười hì hì đầy tinh nghịch. Đôi mắt sáng long lanh như pha lê đen lúc nào cũng rạng rỡ. Một tâm hồn trong sáng, chưa từng trải sự đời. Một thái độ ngang ngạnh, thích bắt bẻ, thích trêu chọc người khác. Đâu rồi, tất cả những điều đó biến đâu mất rồi? Trong mắt hắn, giờ nàng như một người khác. Nàng dường như đã trưởng thành hơn, đã chín chắn hơn, không còn trẻ con xốc nổi như trước nữa. Ở nàng dường như có thêm một sức hút mới, một sự cám dỗ mới. Những câu nàng nói, hắn hiểu mà cũng không hiểu. Nhưng nhìn thấy nàng khóc lóc đau lòng như vậy, hắn quả thực không chịu nổi.

" Đừng khóc nữa. "

Doãn Tắc lên tiếng, giọng nói có chút bá đạo, như đang ra lệnh cho Nam Cung Nguyệt. Cùng lúc đó, hai tay hắn nắm lấy bờ vai mảnh dẻ của nàng, khẽ dùng sức kéo nàng lại gần hắn. Đôi môi ấm nóng phủ lên đôi môi anh đào mềm mại, ngọt ngào của Nam Cung Nguyệt.

Trong khoảnh khắc đó, Nam Cung Nguyệt nhất thời choáng váng. Lần đầu tiên trong đời, nàng nếm trải hương vị của nụ hôn. Mùi hương nam tính đặc trưng, trầm thoảng mà mạnh mẽ xộc vào mũi nàng, vấn vít lấy tâm trí của nàng. Đôi môi ấm nóng như nuốt gọn lấy đôi môi nàng. Ô ô...lưỡi..lưỡi của hắn lợi dụng chui vào miệng nàng, giống như một con rắn nhỏ ướt át, càn quét trong khoang miệng của nàng.

Nam Cung Nguyệt không biết phải phản ứng ra sao. Lần đầu tiên hôn một ai đó, nhưng mắt nàng lại mở to đầy kinh ngạc. Nàng cũng không biết phải làm sao để đáp lại, chỉ biết để mặc cho kĩ thuật hôn đầy điêu luyện của Doãn Tắc dẫn dắt. Đôi tay nàng lơ lửng giữa không trung, cứ giơ ra trước ngực mà không biết phải làm gì. Trí não của nàng dường như không hoạt động nữa. Trong đầu nàng chỉ có một màu trắng xóa, không nghĩ được bất cứ điều gì.

Doãn Tắc như chìm trong một khoảng không gian khác, đầy mê muội và cám dỗ. Đôi môi mềm ngọt của Nam Cung Nguyệt giống như một loại thuốc độc, khiến hắn không cách nào dứt ra được, trái tim hắn đập mạnh, hắn chỉ muốn ôm nàng thật chặt, hôn nàng thật lâu, không muốn buông nàng ra nữa.

Sau một hồi choáng váng, Nam Cung Nguyệt mới hoàn hồn. Nàng dồn hết sức đẩy Doãn Tắc ra. Doãn Tắc đang chìm đắm trong sự mê muội, nhất thời không để ý, bị Nam Cung Nguyệt đẩy ngã xuống đất.

Hắn ngạc nhiên nhìn Nam Cung Nguyệt đang ra sức chùi miệng của mình, mạnh đến nỗi tưởng chừng như có thể rách đôi môi đến nơi. Trái tim hắn đau như bị một con dao cứa vào, hôn hắn khiến nàng chán ghét đến vậy sao?

Nam Cung Nguyệt òa khóc, chạy vụt đi. Doãn Tắc cười nhạt chống người ngồi dựa vào thân trúc. Hắn cố gượng cười, nhưng nụ cười của hắn lúc này thật khó coi. Hắn đã ngồi đó rất lâu, cho tới khi màn đêm buông xuống, khi khách khứa đã tan cuộc vui.

Sau khi trở về từ phủ tướng quân, Nam Cung Nguyệt tiếp tục giam mình trong phòng không chịu ra. Chẳng ai biết chuyện gì đã xảy ra với nàng, tất cả mọi người đều nghĩ rằng nàng vẫn còn đau buồn vì chuyện của Tề Dương. Nam Cung Việt cùng Uyển Nghi có ý định tới an ủi nàng, nhưng chỉ vừa đứng ngoài cửa phòng đã bị Nam Cung Nguyệt hét ầm lên đuổi đi. Dù không biết đã xảy ra điều gì, nhưng cả Nam Cung Việt và Uyển Nghi đều có thể nhận ra rằng Nam Cung Nguyệt không phải đang đau buồn vì chuyện của Tề Dương mà là đang tức giận điều gì đó. Thông qua thái độ gay gắt của Nam Cung Nguyệt, dường như nàng đã gặp phải điều gì đó rất khủng khiếp. Nhưng điều đó là gì? Cả Nam Cung Việt và Uyển Nghi đều không thể đoán ra được.

CÒN NỮA

Đến ngày thứ hai, Doãn Tắc bỏ qua lòng tự trọng và vết thương lòng vì bị Nam Cung Nguyệt đẩy ngã để đến xin lỗi Nam Cung Nguyệt. Sau khi suy nghĩ thấu đáo, hắn nhận ra hắn đã hành xử quá thô lỗ. Hắn đã bị cảm xúc của mình che mờ mắt và đã hành động quá nóng vội. Điều đó khiến Nam Cung Nguyệt tức giận và bị tổn thương. Vì vậy, hắn nghĩ mình cần phải đến xin lỗi Nam Cung Nguyệt.

" Nguyệt nhi. "

Doãn Tắc đứng trước cửa phòng Nam Cung Nguyệt, gõ cửa hai cái, nhưng trong phòng vẫn im lặng, không hề có tiếng đáp lại. Nàng vẫn còn giận hắn nhiều như vậy sao?

" Ta đến để xin lỗi nàng. Lúc đó ta đã không kiềm chế được cảm xúc của mình nên đã mạo phạm đến nàng, khiến nàng giận. Bởi vì ta đã nhận ra quá muộn rằng ta yêu nàng, vì ta đã ngu ngốc không nghĩ đến cảm nhận của nàng mà làm ra chuyện đó. Nguyệt nhi là ta có lỗi, tha lỗi cho ta được không? Nguyệt nhi, nếu nàng đã tha lỗi cho ta thì hãy ra đây gặp ta đi. "

Lời lẽ của Doãn Tắc khẩn thiết, chân thành, đó là tiếng nói xuất phát từ chính trái tim hắn. Nhưng chờ một lúc vẫn không thấy Nam Cung Nguyệt ra ngoài, tim Doãn Tắc như chùng xuống. Hắn buồn bã quay người đi, dáng lưng đầy cô độc.

" Cạch. Kẹtttt......."

Tiếng mở của vang lên sau lưng Doãn Tắc, hắn mừng rỡ xoay người lại và... Nam Cung Nguyệt với vẻ mặt đằng đằng sát khí đứng trước mặt hắn, trên tay là một cây rìu vô cùng sắc bén.

" Tên khốn chết tiệt, ngươi chết đi cho taaa.............."

Doãn Tắc mi mắt không động, chân không rời, ánh mắt trầm buồn nhìn Nam Cung Nguyệt.

" Nếu như giết ta mà có thể làm nàng hả giận, vậy thì nàng hãy ra tay đi. "

Nhưng sự thật thì...

" A a a a.......... cứu ta với. "

" Tên khốn kia, ngươi đứng lại cho ta. Đồ chết tiệt nhà ngươi, Nguyệt nhi là cái tên mà ngươi có thể tự tiện gọi được sao? Ta là người mà ngươi có thể tùy tiện chạm vào được sao? "

Doãn Tắc cứ cắm đầu chạy thục mạng. Đùa gì chứ? Ai lại ngu đến mức đó? Đứng lại để mất mạng à? Hắn không muốn dùng võ công với Nam Cung Nguyệt, vì vậy hắn chỉ có cách duy nhất là bỏ chạy thôi. Hơn nữa, có lẽ việc đuổi theo hắn sẽ giúp cho Nam Cung Nguyệt bớt giận phần nào. Tuy nhiên, thật sự là quá mất mặt cho hắn đi.

" Cứu mạng...bớ người ta...giết người..."

" Đứng lại, ngươi đứng lại cho ta, aaa......"

Uyển Nghi cùng Nam Cung Việt đang uống trà ở trung đình, chợt nghe thấy tiếng huyên náo. Ngẩng đầu lên thì thấy cảnh tượng vô cùng kinh hoàng,

Doãn Tắc vừa chạy thục mạng khắp vương phủ, vừa luôn miệng kêu cứu. Đằng sau lưng là Nam Cung Nguyệt đang vác rìu đuổi theo, miệng la hét ầm ĩ. Thật là kinh thiên động địa! Doãn Tắc chạy vào trung đình, Nam Cung Nguyệt vác rìu đuổi theo, hai người cứ ta đuổi ngươi, ngươi trốn ta quanh bàn trà, gào thét ầm ĩ. Cuối cùng, Nam Cung Việt và Uyển Nghi chịu không nổi, đứng lên túm lấy Nam Cung Nguyệt, giật cây rìu trên tay nàng xuống.

" Tỷ tỷ, hoàng huynh, mau bỏ muội ra, muội phải giết chết hắn! A, tên khốn kia, không được chạy! "

Doãn Tắc thấy Nam Cung Nguyệt đã bị tóm thì nhanh chân chạy biến mất, Nam Cung Nguyệt thì giãy giụa không ngừng, muốn đuổi theo nhưng lại bị Nam Cung Việt túm chặt lấy eo, không cách nào nhúc nhích.

" Được rồi, muội bình tĩnh lại chút đi, có gì từ từ nói, muội nhìn lại bản thân mình lúc này xem, có còn ra thể thống gì nữa không? "

Nam Cung Việt nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng, bàn tay lại gia tăng lực đạo, giữ chặt lấy Nam Cung Nguyệt, không cho nàng vùng chạy đi. Bình thường, Nam Cung Nguyệt và Doãn Tắc hay gây lộn, đây đã là điều không lạ. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy Nam Cung Nguyệt kích động như vậy. Giữa bọn họ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì đây? Nam Cung Nguyệt giãy giụa một lúc, rồi dần trầm xuống, mặt cúi gằm, đứng im như một bức tượng, không nói một tiếng nào.

" Nguyệt nhi! "

Nam Cung Việt thấy Nam Cung Nguyệt ngoan ngoãn rồi thì nới lỏng tay ra một chút, nhưng lại có chút hơi lạ khi nàng cứ cúi gằm mặt xuống, liền nghiêng đầu gọi Nam Cung Nguyệt. Một giọt nước nóng hổi rơi xuống mu bàn tay hắn khiến hắn hốt hoảng, vội buông Nam Cung Nguyệt ra. Túm lấy vai Nam Cung Nguyệt lắc nhẹ.

" Nguyệt nhi, muội sao thế? "

" Oa...Hoàng huynh đáng ghét, hoàng huynh không thương muội, muội ghét huynh. "

Nam Cung Nguyệt òa lên khóc rồi chạy vụt đi, làm cho Nam Cung Việt và Uyển Nghi cứ trố mắt nhìn nhau.

" Ta...ta..."

Nam Cung Việt lắp bắp, tay hết chỉ về hướng Nam Cung Nguyệt vừa chạy đi, lại chỉ về phía mình, mãi không nói nên lời. Rốt cuộc hắn đã làm gì chứ? Tự dưng sao lại mắng hắn?

" Đừng lo! " Uyển Nghi vỗ nhẹ vai Nam Cung Việt " Để ta nói chuyện với nó cho, chàng cứ yên tâm, chắc cũng không có việc gì to tát đâu. "

Nam Cung Việt gật gật đầu, cùng là nữ nhân, dễ nói chuyện với nhau hơn. Tuy hắn là hoàng huynh của Nam Cung Nguyệt nhưng vẫn có những việc hắn không quản được. Hơn nữa, xét ra thì Uyển Nghi còn thân với Nam Cung Nguyệt nhiều hơn hắn. Chứ hắn mà động tay vào vụ này, chỉ sợ chẳng làm ăn được gì mà còn bung bét hết.

" Được, vậy trông cậy cả vào nàng đấy. "

Uyển Nghi mỉm cười, đi tới phòng Nam Cung Nguyệt. Chỉ khổ cho ai đó, lâu lâu mới có dịp cùng Uyển Nghi nhàn nhã ngồi uống trà, thưởng hoa, vậy mà lại bị quậy đến bát nháo, ngay cả hoa trong vườn cũng bị dẫm đạp đến nát tươm hết rồi. Aizz...

" Cộc cộc cộc..."

Tiếng gõ cửa vang lên, nhưng bên trong vẫn im lặng, có vẻ như Nam Cung Nguyệt cũng không có ý định mở cửa, vì vậy Uyển Nghi tự động mở cửa bước vào. Nam Cung Nguyệt đang nằm úp sấp trên giường, ngay cả giầy cũng không thèm cởi ra.

" Nguyệt nhi. " Uyển Nghi lay lay vai Nam Cung Nguyệt. " Nằm sấp sẽ bị bẹp ngực đó. "

Nam Cung Nguyệt nằm xoay người lại, túm chăn phủ kín mặt, giống như một con sâu đang cố trốn mình vào kén.

" Doãn Tắc đã làm gì muội vậy? "

" ... "

" Con nhóc này, ngay cả tỷ muội cũng không muốn nói sao? Có tin sau này tỷ sẽ không bao giờ để ý tới muội nữa không? " Uyển Nghi đập bốp vào vai Nam Cung Nguyệt.

Nam Cung Nguyệt kéo chăn ra khỏi mặt, nhăn nhó. Tâm trạng của nàng đang không được tốt mà.

" Rốt cuộc là có chuyện gì? "

Uyển Nghi ôn tồn hỏi thăm, nhưng thật ra thì nàng cũng đã đoán được phần nào rồi.

" Tỷ tỷ..." Nam Cung Nguyệt mếu máo " Hắn dám cưỡng hôn muội. "

Bình luận





Chi tiết truyện