" Doãn Tắc......" Nam Cung Nguyệt ngồi trong phòng, nhởn nha cắn hạt dưa, lớn tiếng gọi hạ nhân mới của nàng_Doãn Tắc. " Công chúa có gì sai bảo. " Doãn Tắc mất chưa đầy hai giây đã có mặt trong phòng, đầu hơi cúi xuống, bày ra một bộ dạng vô cùng cung kính. Dù gì đi nữa thì giờ đây Nam Cung Nguyệt cũng là chủ nhân của hắn, lại còn là công chúa nữa. Hơn nữa, Uyển Nghi đã giao phó Nam Cung Nguyệt cho hắn, dù là Uyển Nghi cố tình đẩy hắn vào địa ngục nhưng suy cho cùng thì hắn không thể phụ lòng của nàng được. Vì nàng, hắn có thể chấp nhận chịu đựng, trở thành một hạ nhân " ngoan ngoãn ", tận tụy hết lòng. Nam Cung Nguyệt sững sờ trước việc thay đổi thái độ đột ngột của Doãn Tắc, nắm hạt dưa trên tay rơi lả tả xuống đất. Nàng cứ tưởng tượng rằng, Doãn Tắc cũng sẽ giống như nàng, mang một tâm trạng vô cùng khó chịu, hằm hằm bước vào như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng, không ngờ hắn lại giống như một con cún cụp đuôi, đứng ngoan ngoãn trước mặt nàng. Như vậy, khiến nàng nhất thời không tiêu hóa nổi a. " Khụ " Nam Cung Nguyệt ho khan một tiếng, chỉ tay về phía mộc dũng ( thùng chứa nước tắm ), hất mặt lên ra lệnh cho Doãn Tắc." Đi lấy nước tắm cho ta đi. " " Vâng, thưa công chúa, tiểu nhân sẽ đi chuẩn bị ngay. " Doãn Tắc cung kính cúi đầu, nhanh chóng đi chuẩn bị nước tắm. Nam Cung Nguyệt thiếu chút nữa thì té ngã rồi. Kinh khủng, thật kinh khủng a. Toàn thân nàng đều nổi hết cả da gà lên rồi. Cái tên này tự dưng bị sao thế ? Ăn nhầm độc dược, choáng váng rồi sao? Đã thế...Ta hành hạ cho ngươi chết, xem ngươi chịu đựng được bao lâu. " Công chúa, nước tắm chuẩn bị xong rồi. " Doãn Tắc quả nhiên sức dài vai rộng, chỉ trong thời gian ngắn đã đổ đầy thùng nước tắm, lại tiếp tục làm động tác cung kính trước mặt Nam Cung Nguyệt. Nam Cung Nguyệt buông nắm hạt dưa trong tay xuống, đi tới bên mộc dũng, dùng tay khỏa nước. " Không được, lạnh thế này bảo ta làm sao tắm đây ? Đổ thêm nước nóng vào đi " 10 phút sau.... " Công chúa, đã đổ thêm nước tắm vào rồi. " " Aizz za...Nóng quá, muốn luộc chín ta sao ? Đổ thêm nước lạnh vào đi. " 20 phút sau.... " Công chúa, đã đổ thêm nước lạnh vào rồi. " " Bây giờ lại lạnh qúa mất rồi, ngươi không biết pha nước tắm thế nào cho vừa sao ? " 30 phút sau..... " Công chúa, nước tắm vừa rồi. " " Ừm, tốt lắm, nhưng mà đổ thêm nhiều nước vào quá, nước đã đầy rồi. Nếu ta mà bước vào thùng, nước nhất định sẽ tràn ra ngoài, đổ bớt nước đi đi. " " Dạ, thưa công chúa. " n phút sau..... " Công chúa, đã xong rồi, người có thể đi tắm rồi." " Tiếc quá, trong lúc ngươi đi đổ bớt nước thì nước đã bị nguội mất rồi, vẫn là nên thêm chút nước nóng thì hơn. " n phút sau..... " Công chúa, lần này không nóng cũng không lạnh, không quá đầy cũng không quá vơi, nước vô cùng trong không bẩn một chút nào, cánh hoa hồng cũng rắc đầy rồi, người đã có thể hài lòng chưa ? " Doãn Tắc rít qua kẽ răng, dù trên gương mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh nhưng đã thở không ra hơi, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, lồng ngực nhấp nhô lên xuống mạnh mẽ theo nhịp thở. " Aizz za...." Nam Cung Nguyệt đột nhiên nhăn nhó, vỗ vỗ trán " Ta quên mất, sáng nay ta đã tắm rồi. Aizzz...thật là..sao ta lại mau quên thế chứ ? Thôi, ta không cần tắm nữa đâu. Ngươi....mang nước đi đổ đi. " Doãn Tắc : "............" Khoảnh khắc đó, trong đầu Doãn Tắc đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ bồng bột : thật muốn ném nữ nhân này xuống hồ. Nhưng...bi kịch của Doãn Tắc vẫn chưa dừng lại ở đó. " Tỷ tỷ nói ngươi có võ công, có thể bảo hộ cho ta. Ây, tốt lắm, ta rất sợ ma, cũng rất sợ thích khách, vì vậy, để tiện bảo hộ cho ta. Đêm nay ngươi hãy............ngủ ngoài cửa đi. " Doãn Tắc : "............." Vậy là đêm đó, người trong vương phủ không chỉ được một màn nghe Uyển Nghi " hát " miễn phí mà còn được xem phim do Doãn Tắc đóng. Tuy tiết trời đã chớm vào hè nhưng vẫn là ngày nóng đêm lạnh, thành ra đêm đó mọi người nhìn thấy Doẵn Tắc ngồi ôm đầu gối ngủ trước của phòng của Nam Cung Nguyệt, hứng chịu sương gió, co ro như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi. Mà phía trong phòng, đại ác ma của chúng ta thì vô cùng thỏa mãn vùi đầu trong chăn ấm đệm êm, khóe miệng còn nhếch lên thành một đường cong hoàn mỹ. Một nam nhân tuấn tú phi phàm như Doẵn Tắc, lúc này chỉ có thể dùng hai từ " thảm hại " để hình dung. Uyển Nghi một tay chống cằm, một tay bốc hạt dưa ăn, đôi mắt xa xăm nhìn về phía trước. Thật chán a. " Tỷ tỷ, sao trông tỷ chán chường quá vậy " Nam Cung Nguyệt nhảy bổ tới trước mặt Uyển Nghi, hoàn toàn không để ý tới cái gì gọi là thục nữ. Uyển Nghi chỉ nhàn nhạt liếc Nam Cung Nguyệt một cái, không trả lời. Xuyên không, ngoài việc tìm được một tướng công tốt, một muội muội tốt, một mẫu thân tốt, một bằng hữu tốt, một a hoàn tốt, một đệ phu tốt, một gia thế tốt, một cuộc sống tốt, một nơi ở tốt, một hạ nhân tốt thì chẳng có gì tốt cả. * ôi mẹ ơi, nhiều thế này mà tỷ ấy còn kêu * Ngày ngày chỉ quanh đi quẩn lại trong phủ, sờ sờ chỗ này một tí, sờ sờ chỗ kia một tí, hết ngắm hoa xong lại ngắm cá, ngắm cá chán thì chuyển qua ngắm người, ngắm người đã rồi thì lại ngắm trời, ngắm đất, ngắm kiến bò....Không máy tính, không truyện tranh, không tiểu thuyết, không trò chơi....Vô vị, quá vô vị. Chẳng trách Nam Cung Việt suốt ngày đem nàng ra ôn tập bài thể dục nam nữ ra làm thú vui. Aizz..... " Tỷ tỷ, hôm qua muội nghe thấy hết rồi đấy nhé. Kết quả thế nào ? Có đuổi được hoàng huynh của muội xuống đất nằm không ? " Nam Cung Nguyệt nhìn Uyển Nghi, cười gian manh, vô cùng hào hứng hỏi. Thật không tưởng tượng được cảnh hoàng huynh của nàng nằm ngủ dưới đất như thế nào. Bàn tay đang chống cằm của Uyển Nghi liền bị trượt xuống, nàng suýt chút nữa thì ngã. Khuôn mặt bỗng dưng đỏ bừng một cách vô cùng đáng nghi. Uyển Nghi không trả lời Nam Cung Nguyệt, đột nhiên đứng dậy chạy mất dạng, để mặc Hỷ nhi và Nam Cung Nguyệt ngơ ngác nhìn nhau. " Tỷ tỷ đột nhiên làm sao vậy ? " Nam Cung Nguyệt khó hiểu hỏi Hỷ nhi. " Hỷ nhi cũng không biết nữa. " Hỷ nhi cũng mờ mịt lắc đầu. " Có khi nào là vì bị hoàng huynh ta đánh ột trận, đến tối lại không có cách nào đuổi hoàng huynh của ta xuống đất nên hổ thẹn mà chạy mất chăng ? " Nam Cung Nguyệt chống cằm cười. Lời vừa nói ra, lập tức đã có người trả lời suy đoán của nàng. " Đêm qua, ta thực sự đã nằm ngủ dưới đất. "
Bình luận
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1