chương 40/ 116

" Đúng, chính là bà ta. "

" Có phải là đã có gì nhầm lẫn rồi không ? Liệu có phải có ai đó cố tình vu oan ẫu hậu không ? Sao lại có thể như thế được. " Uyển Nghi lắp bắp, thanh âm rất nhỏ, cô sợ Nam Cung Việt sẽ giận cô.

Bàn tay Nam Cung Việt siết chặt khiến cho Uyển Nghi cảm thấy đau, hắn quay sang nhìn cô, cái nhìn như đến từ địa ngục. Nụ cười của hắn mang theo đau thương và sự thù hận.

" Nhầm lẫn ? Ngày đó ta cũng đã mong rằng đó chỉ là nhầm lẫn, ta không thể tin được đó là sự thật. Ha ha ha....." Nam Cung Việt cười gằn từng tiếng, nụ cười điên dại. " Khi ta bắt được đám hắc y nhân đó, chúng ta đã dùng mọi loại cực hình để tra khảo nhưng cũng không thể làm chúng hé răng. Bọn chúng là người của Song Long hội, dù có phải chết, bọn chúng cũng sẽ không khai nửa lời. "

" Vậy thì tại sao có thể nói việc đó là do mẫu hậu làm chứ ? "

" Tra khảo không có tác dụng, chúng ta đành nghĩ cách khác. Sử dụng Độc Tâm, chỉ cần uống loại độc đó vào, người bị trúng độc sẽ lập tức trả lời mọi câu hỏi của ta. Những người trúng Độc Tâm tuyệt đối không có khả năng nói dối. Bọn chúng đã khai rằng, chính bà ta đã đứng sau tất cả mọi việc, bà ta không muốn ta lấy một kĩ nữ nên muốn hủy đi trinh tiết của nàng, để nàng không còn mặt mũi để gặp ta. "

Một trận kí ức ùa về khiến tim Nam Cung Việt đau nhói, ngày đó tiếng hét của hắn vang vọng khắp đất trời, bi thương, phẫn uất, hận thù, bàng hoàng, day dứt....Ngày hôm đó, hắn không cứu được người hắn yêu. Ngày hôm đó, hắn tận mắt thấy nàng vì hắn mà chết. Cũng chính ngày hôm đó, hắn nếm được mùi vị của sự phản bội. Từ bé hắn đã luôn ốm yếu, chính mẫu hậu là người luôn luôn quan tâm chăm sóc cho hắn, hắn đã vì bà mà ra sức rèn luyện, trở thành một người mạnh mẽ, uy dũng. Đối với hắn, mẫu hậu chính là người mà hắn yêu thương nhất. Tại sao ? Tại sao bà ta có thể đối xử với hắn như thế? Hắn hận bà không chỉ vì bà đã hại chết Song nhi của hắn mà còn bởi vì hắn thấy ghê tởm, hắn không thể tin người mà hắn luôn yêu thương, kính trọng lại có thể làm ra chuyện đó.

Đôi mắt của Uyển Nghi giờ phút này đã tràn ngập nước, cô vòng đôi bàn tay ra sau cổ Nam Cung Việt, ôm hắn thật chặt, tim đau thắt. Nước mắt của cô lặng lẽ rơi xuống, ướt đẫm vai áo của hắn. Nam Cung Việt thở dài, mắt phượng nhắm chặt đầy đau khổ, mày kiếm nhíu lại, bàn tay cũng vòng qua ôm thật chặt lấy eo của Uyển Nghi như sợ rằng cô sẽ biến mất giống như Song nhi của hắn năm đó. Năm năm yêu thương một người, ngay cả một danh phận chính thức hắn cũng không thể cho nàng. Năm năm, hắn sống trong đau khổ, dằn vặt, hắn vẫn nhớ nụ cười của nàng, nhớ cái ôm ấm áp của nàng, hắn vẫn luôn yêu nàng suốt năm năm......

Ngày đó hắn mất nàng, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy, hắn thậm chí không còn được nhìn thấy nàng lần cuối. Nỗi đau của hắn cứ kéo dài, âm ỉ suốt năm năm. Từ lúc nào mà hắn đã trở thành con người khác, lãnh huyết, vô tình.....

Hắn đã thề rằng sẽ không lấy bất cứ ai làm nương tử của hắn nhưng phụ hoàng lại năm lần bảy lượt ép hắn thành thân. Hắn không có cách nào chối từ, nhưng hắn tuyệt đối không để bất cứ ai là vương phi, chỉ có Song nhi là người duy nhất có thể trở thành vương phi của hắn.Đàn bà chỉ là nơi để hắn phát tiết dục vọng, hắn vốn không để ai trong mắt.

Ngày hắn lấy Uyển Nghi, trong lòng hắn chỉ có thù hận, hắn biết nàng không có lỗi nhưng trong sâu thẳm tim hắn, hắn lại đổ hết tất cả trách nhiệm lên đầu nàng. Hắn căm hận nàng, hắn nhìn thấy nàng là lại có cảm tưởng như chính nàng đã giết Song nhi, chỉ vì nàng là người mà mẫu hậu của hắn yêu thương. Nhưng không ngờ nàng lại vì bà ta mà dám tát hắn một bạt tai. Nàng chỉ vì một con gián mà ôm hắn. Ở bên cạnh nàng, dục vọng của hắn không cách nào kiềm chế. Hắn đã vì nàng mà biết cười thêm một lần nữa, nụ cười thật lòng. Hắn đã không nhận ra, từ khi nàng xuất hiện, hắn đã cười rất nhiều.

Khi hắn tình cờ nghe nàng nói nàng muốn hắn hưu nàng, tim hắn như bị ai bóp nghẹt, một nỗi đau vô hình len vào trái tim hắn. Lúc nàng bỏ đi, hắn tức giận, hắn chỉ muốn nàng ở bên cạnh hắn, hắn không chấp nhận được khi nghĩ rằng nàng đang ở bên cạnh nam nhân khác. Lúc Nguyệt nhi nói cho hắn biết, nàng rời xa hắn là vì nàng yêu hắn, vì nàng biết trong tim hắn có Song nhi. Hắn dường như không tin được. Nàng yêu hắn ? Nàng yêu hắn sao ? Hắn đã không biết rằng nàng đã phải chịu nhiều đau khổ như thế nào khi ở bên hắn. Hắn đã vì nàng mà điên cuồng tìm kiếm, suốt bốn ngày hắn không chợp mắt lấy một phút, hắn sợ rằng đó chỉ là một giấc mơ, sợ rằng nàng sẽ biến mất giống như Song nhi.......Nếu là người khác, hắn nhất định sẽ không để ý, sẽ để người đó ra đi, nhưng với nàng....hắn làm không được.

Nam Cung Việt nắm lấy hai bả vai của Uyển Nghi, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo vẫn còn vương nước mắt của cô.

" Uyển Nghi, cho đến lúc này ta vẫn còn yêu thương Song nhi, ta cũng không thể cho nàng danh phận vương phi. Nhưng, không hiểu sao khi nghe thấy Nguyệt nhi nói rằng nàng yêu ta, ta lại không muốn mất nàng. Ta muốn nàng luôn ở bên cạnh ta. Khi ở cạnh nàng, ta có những cảm giác rất lạ, ta cũng không hiểu tại sao, nhưng ta biết ta không muốn nàng rời xa ta. Uyển Nghi, liệu nàng có thể cho ta một cơ hội, để ta có thể quên đi Song nhi, để ta có thể làm lại một lần nữa. Để ta có thể yêu nàng. Chỉ cần nàng đừng rời xa ta, có được không ?"

Uyển Nghi ngước nhìn Nam Cung Việt, đôi mắt hắn chứa đựng sự thành khẩn, cô biết những lời hắn nói là sự thật. Bàn tay hắn giữ chặt lấy cô, như một đứa trẻ. Hắn thật sự có cảm giác với cô sao ? Hắn đã vì cô mà hao tâm tổn sức. Liệu cô có thể khiến hắn yêu cô không ? Uyển Nghi cụp mắt xuống, nhìn xuống hai bàn tay đang mân mê vạt áo của mình, nhẹ giọng nói.

" Không. "

Bình luận





Chi tiết truyện