" Sao rồi, vẫn còn giận hắn sao? " Liễu Ánh Hà chống cằm nhìn Uyển Nghi, mỉm cười. Khác với vẻ lãnh đạm thường thấy, khi đối diện với tri kỉ của mình, nàng trở nên hiền hòa, ấm áp hơn rất nhiều. Uyển Nghi nhìn Liễu Ánh Hà, nguýt dài một cái. " Cứ để hắn chờ đi. " " Ồ, vậy tớ quyến rũ hắn nhé? " " Tớ cấm cậu! " Uyển Nghi lườm Liễu Ánh Hà, còn Liễu Ánh Hà thì cười khúc khích, ra vẻ khoái chí lắm. " Đừng để hạnh phúc chờ đợi quá lâu. Nếu thế, nó sẽ rời bỏ cậu mà đi mất đấy. " Liễu Ánh Hà vỗ vỗ vai Uyển Nghi, thân mật nói. " Từ mai tớ sẽ vào trong cung sống, không thể cùng ở đây với cậu. Thế nên phải mau chóng đem thiệp hồng đến hoàng cung cho tớ đấy nhé. Để tớ chờ lâu thì đừng có trách. " " Vào cung? Sao tự dưng lại nhập cung? " " Hôm đưa thi thể của Huệ Phi nhập hoàng lăng, thái hậu đã nói chuyện với tớ rồi. Mọi hiểu lầm đã được hóa giải, người hy vọng tớ sẽ nhập cung để bầu bạn cùng người. Tớ nghĩ như vậy cũng tốt lắm. Năm năm, tớ xa rời gia đình, bạn bè, đến sống ở một nơi xa lạ. Cậu là cô nhi, có thể dễ dàng quen thuộc với nơi này, nhưng tớ...dù đã năm năm rồi, tớ vẫn rất nhớ gia đình mình. Tớ nghĩ...ở bên cạnh thái hậu, cũng như ở bên cạnh mẫu thân của mình, như vậy cũng tốt lắm chứ. " Uyển Nghi ôm lấy Liễu Ánh Hà, nhẹ giọng nói. " Sẽ có ngày, cậu sẽ tìm được hạnh phúc của mình, sẽ tìm được chân mệnh thiên tử của mình, nhất định đấy. " " Đã tìm được rồi. " Liễu Ánh Hà nhẹ đẩy Uyển Nghi ra, thản nhiên nói. " Đã tìm được? " Uyển Nghi trợn mắt kêu lên. Rốt cuộc là ai vậy chứ? Nhanh như vậy đã tìm được sao? Liễu Ánh Hà thích thú nhìn bộ dạng kinh ngạc của Uyển Nghi, tủm tỉm cười. " Người đó cậu cũng biết mà. " Biết? Cũng biết? Là ai? Là ai nhỉ? " A, chẳng lẽ... " " Đoán đúng rồi đấy, chính là người đó. " Liễu Ánh Hà hếch mặt, cười rạng rỡ. Nàng vỗ vỗ vai Uyển Nghi, xoay người muốn rời khỏi. " Rảnh rỗi nhớ tới hoàng cung thăm tớ. Thôi, tớ phải trở về thu dọn đồ đạc đây. Bye! " Liễu Ánh Hà rời đi, để lại tiếng cười giòn tan trong khoảng không. Ánh hoàng hôn rực rỡ huy hoàng bao phủ trên người nàng, tạo thành một khung cảnh diễm lệ, huyền ảo. Nửa đêm, khi đang chìm trong giấc ngủ, Uyển Nghi cảm nhận được có luồng gió nhẹ mơn man trên cơ thể mình, nàng biết có người vừa vào phòng, vì vậy liền lười nhác mở mắt. Nam Cung Việt thấy nàng tỉnh giấc, có chút giật mình, lúc sau liền bình ổn lại, cẩn thận đóng cửa, đến bên giường ngồi xuống. Bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt lên bụng của Uyển Nghi, ân cần. " Khỏe không? " " Nó rất khỏe, mẫu thân của nó còn khỏe hơn trâu, nó đương nhiên là khỏe. " Uyển Nghi đau lòng sờ sờ gương mặt của Nam Cung Việt, từ lúc nào mà nét mặt hắn lại đầy ôn nhu, ẩn giấu sự phiền muộn như vậy? Hắn của ngày hôm nay, và hắn của lần đầu tiên gặp mặt_ lạnh lùng, bá đạo, như thể hai người khác nhau. Là vì nàng sao? Nam Cung Việt bắt lấy bàn tay của Uyển Nghi, giữ nguyên tay nàng trên gương mặt mình, ánh mắt tha thiết nhìn nàng. Hai người cứ im lặng như thế... Nhưng cũng đủ để cảm nhận tình ý nồng đậm, nỗi lòng tha thiết... Yêu...đôi khi chỉ đơn giản như thế thôi... " Uyển Nghi. " Nam Cung Việt thì thầm tên nàng, đôi mắt nhắm nghiền, bờ môi dụi vào lòng bàn tay nàng. Trái tim Uyển Nghi như run lên, một đợt sóng cảm xúc ào ạt đánh vào trái tim nàng khiến nàng thổn thức. Nàng không trả lời, chỉ tha thiết nhìn hắn, cái nhìn chứa đựng cả yêu thương cùng đau lòng. " Uyển Nghi. " Nam Cung Việt tiếp tục gọi tên nàng. "..." Nàng vẫn là im lặng không trả lời. " Uyển Nghi. " " Ta đây. " Uyển Nghi nhịn không được, đôi môi khẽ hé mở, đáp lại hắn. " Tha thứ cho ta, trở về lại bên ta. Có được không? " Nam Cung Việt mở mắt sóng mắt tha thiết nhìn nàng, trong đáy mắt ấy, là nhu tình, là van lơn, là bối rối cùng lo lắng. Nàng nhìn sâu vào đôi mắt hắn, do dự trả lời. " Ta..." * * * Mười ngày sau, phủ vương gia có hỷ sự. Tin đồn bát quái không ngừng lan ra khắp kinh thành. Ai có thể ngờ được, một nữ nhân đã bị hưu, nay lại có người rước về phủ? Mà người ấy lại chính là người đã từng bỏ rơi nàng? Thế gian này, mấy người có thể làm được? Nàng chính là chân chính trở thành truyền thuyết của Di quốc, là ví dụ điển hình của câu hồng nhan họa thủy, cũng là người chiếm trọn sự ngưỡng mộ của biết bao nữ nhân. Từ sáng sớm, Liễu Ánh Hà đã tới vương phủ, tíu tít giúp Uyển Nghi chuẩn bị y phục, trang sức. Nam Cung Nguyệt, Vũ Điệp và Tử Y cũng bận rộn chạy qua chạy lại, chạy qua chạy lại, chính là lo liệu đủ thứ cho hôn lễ, rồi giúp đỡ nàng trang điểm. Một hồi sau, chính là nàng bị bỏ lại một mình trong phòng. Bốn người kia náo loạn một hồi, cuối cùng nàng cũng được an tĩnh một chút rồi. Sờ sờ bụng minh một chút, nàng mỉm cười. Cảm giác ngọt ngào cùng hạnh phúc len lỏi trong tim. Khi nàng còn đang chìm trong thế giới riêng của mình, liền cảm thấy có tiếng mở cửa sổ thật khẽ, kèm theo đó là giọng nói trầm thấp quen thuộc đầy u uất. " Thành hôn mà không mời ta sao? " Uyển Nghi giật mình quay lại, nhìn thấy Mộ Dung Phong đang ngồi trên khung cửa sổ, ánh mắt u tối nhìn nàng. Uyển Nghi đứng dậy, tiến đến gần bên hắn, mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng thoáng chút ưu tư. " Nam nhân các huynh thật là kì lạ. Rõ ràng là có cửa chính, hà cớ gì lại không đi, lại cứ phải đi bằng lối cửa sổ? " Mộ Dung Phong cũng nhìn lại nàng, giọng nói như nghẹn đặc ở cổ họng " Nữ nhân các người cũng rất kì lạ, rõ ràng là có thể ở bên cạnh một người luôn yêu thương, quan tâm tới mình. Hà cớ gì cứ phải cố chấp ở bên một người luôn làm mình tổn thương? " Uyển Nghi đau lòng cụp mắt, xoay người né tránh ánh nhìn của Mộ Dung Phong, đôi vai nhỏ nhắn gầy yếu không che giấu được sự run rẩy. " Xin lỗi, là ta có lỗi với huynh. " " Nàng cũng biết vậy sao? " Giọng nói u oán của Mộ Dung Phong vang lên sau lưng Uyển Nghi, khác hẳn với giọng điệu bông đùa bỡn cợt thường ngày của hắn. Mộ Dung Phong bắt lấy bả vai của nàng, buộc nàng xoay người lại đối diện với hắn " Nếu nàng không hạnh phúc, nếu còn vì hắn mà rơi nước mắt, như vậy chính là càng có lỗi với ta. Là do nàng ngu ngốc nên chọn lầm người. Nếu hắn làm cho nàng đau lòng thì cũng đừng mơ tưởng rằng ta sẽ giang hai tay chào đón nàng, thay vào đó, ta sẽ cười nhạo nàng đấy, nghe rõ không? " Uyển Nghi cắn môi dưới, khẽ gật đầu, nước mắt vòng quanh hốc mắt. Bất chợt Mộ Dung Phong nắm chặt lấy tay Uyển Nghi, mạnh mẽ dùng sức, đem Uyển Nghi ôm vào lòng thật chặt. Hôm nay nàng mặc giá y đỏ thẫm, má hồng hây hây, xinh đẹp tuyệt trần. Cách đây hơn một tháng, hắn đã từng mơ đến ngày này, đã từng tưởng tượng dáng vẻ xinh đẹp, ngọt ngào này của nàng. Cho đến ngày hôm nay, cuối cùng thì hắn cũng đã có thể nhìn thấy, nhưng người cùng nàng nắm tay tiến vào lễ đường, trở thành tân lang lại không phải là hắn. Bàn tay hắn siết thật chặt, giọng nói trầm thấp, buồn rầu khẽ thì thầm. " Để ta ôm nàng, một lần này thôi. " Sau cái ôm này, nàng sẽ mãi không quay trở về bên hắn, hắn cũng không có cơ hội hy vọng rằng một ngày nào đó cùng nàng nắm tay đi bên nhau đến trọn kiếp này. Vì vậy, hắn muốn giờ phút này được ôm nàng thật chặt, được lưu giữ những kỉ niệm đẹp nhất về nàng. Uyển Nghi yên lặng để Mộ Dung Phong ôm mình, sống mũi cay cay, cố gắng không để bản thân mình bật khóc. Toàn thân nàng cứ cứng đờ để Mộ Dung Phong ôm, lặng nghe tiếng tim đập rộn ràng cùng tiếng thở rất nhẹ của hắn. Mộ Dung Phong muốn giây phút này cứ kéo dài mãi mãi, để hắn có thể cứ ôm nàng như vậy, có thể mãi ôm trong lòng thân hình nhỏ nhắn ấm áp này. Để nàng thuộc về hắn, dù chỉ là phút giây này, như vậy hắn sẽ không phải nhìn thấy nàng bái thiên địa cùng người khác trong vài phút nữa. Tuy nhiên, mơ ước vẫn mãi chỉ là mơ ước mà thôi, vì cánh cửa phòng đã nhanh chóng mở ra, kèm theo giọng nói trầm thấp, quen thuộc. " Ta hiểu cảm giác của ngươi, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc ta chấp nhận hành động này đâu đấy. Ôm vậy là đủ rồi, buông ra mau đi. " Mộ Dung Phong buông Uyển Nghi ra, giơ chân muốn đạp Nam Cung Việt một cái. " Tên khốn, nàng sắp trở thành nương tử của ngươi rồi, có cần hẹp hòi đến vậy không? " Nam Cung Việt nhích người né qua một bên, lại giơ chân đá vào mông Mộ Dung Phong. " Hẹp hòi cái mông, đổi lại là ta ôm nương tử của ngươi thì ngươi nghĩ sao hả? " Tử Y, Nam Cung Nguyệt cùng Vũ Điệp vốn là một bộ dạng đứng ngoài xem kịch vui không nín nổi cười. Hai người bọn họ lúc này thật giống như hảo bằng hữu đang cãi lộn, không có lấy nửa điểm gay gắt, ngược lại rất thân thiết. Tử Y nhìn sắc trời, hai tay vỗ vỗ vào nhau, lớn tiếng nói. " Được rồi, được rồi, giờ lành đã đến, tân lang, tân nương mau chuẩn bị, kẻo qua giờ lành sẽ không tốt. " Nam Cung Nguyệt và Vũ Điệp nghe nói xong, nhanh nhẹn đến bên cạnh trùm khăn hỷ cho Uyển Nghi. Nam Cung Việt cũng phất tay áo rời khỏi phòng, đi tới lễ đường trước, chuẩn bị hành lễ. Ngày nắng, trời trong, khí hậu ôn hòa, sắc hoa ngập mặt đất, trên trời hoa giấy tung bay, rực rỡ diễm lệ. Uyển Nghi một thân giá y đỏ thẫm, từng bước yêu kiều tiến vào lễ đường, nơi có Nam Cung Việt đứng chờ với một nụ cười hạnh phúc. Lần này, nàng chân chính trở thành vương phi của hắn, chỉ một mình nàng mà thôi. Lần này, nàng cùng hắn đến với nhau chính là vì một chữ " tình " chứ không còn là ép buộc như lúc trước. Đặt bàn tay nhỏ nhắn thon dài vào bàn tay to lớn thô ráp của hắn, cũng là đặt cả cuộc đời mình vào tay hắn, nàng mỉm cười dưới tấm khăn trùm đầu, hai má cũng bất giác ửng đỏ. Mộ Dung Phong đứng một bên khoanh tay nhìn hai người bái thiên địa, mỉm cười chua xót. Vốn cứ nghĩ hắn sẽ có thể trụ vững cho đến phút cuối cùng, nhưng là tâm can của hắn rất đau. Hắn cười nhạt, lê bước, lén trốn ra bên ngoài. Ngồi bên bờ hồ, một đống vò rượu rỗng nằm lăn lóc, Mộ Dung Phong vừa ngửa cổ uống rượu, vừa tiện tay ném xuống hồ một ít thức ăn cho cá. Thì ra, quên một người chẳng hề dễ như hắn đã tưởng. " Rõ ràng là không đành lòng, tại sao lại dễ dàng từ bỏ như vậy? " Thanh âm mềm mỏng vang lên sau lưng, Mộ Dung Phong còn chưa kịp xoay người lại đã thấy Tử Y ngồi xuống bên cạnh hắn, nét mặt vẫn lạnh lùng không đổi. " Vậy ngươi đành lòng nhìn thấy ta tranh giành muội muội tốt của ngươi với vương gia tôn kính của ngươi sao? " Mộ Dung Phong lơ đãng đáp. Tử Y im lặng, không nói thêm gì nữa. Nàng đương nhiên không đành lòng, nhưng cũng không đành lòng nhìn thấy hắn phải đau khổ. Dù rằng, khi hắn có được hạnh phúc của mình, cũng sẽ khiến nàng đau lòng. " Tử Y. " " Hửm? " " Ngươi rốt cuộc là ai? " Câu hỏi của Mộ Dung Phong khiến Tử Y thoáng giật mình, toàn thân cứng ngắc, vò rượu cầm trên tay suýt chút nữa thì rơi xuống đất. Nàng không trả lời, lại trầm tĩnh uống rượu, xem như không nghe thấy câu hỏi của Mộ Dung Phong. Nhưng Mộ Dung Phong lại không chịu bỏ qua, giật lấy vò rượu của Tử Y đặt xuống đất, túm lấy bả vai của Tử Y, xoay người nàng đối diện với mình. " Nói! " Tử Y cụp mi mắt, buồn rầu nói. " Huynh không nhận ra ta sao? " Mộ Dung Phong thoáng run rẩy, đáy mắt lộ rõ vẻ hoang mang. Thực sự là...thực sự là...hắn thật sự không nhớ ra nàng. Tử Y thở dài, lấy từ trong thắt lưng một khối bạch ngọc, đưa cho Mộ Dung Phong. Mộ Dung Phong tiếp nhận lấy khối ngọc, nheo mắt nhìn cho rõ. Khối bạch ngọc hình hồ điệp như tỏa ánh sáng nhạt dưới ánh mặt trời rực rỡ. Hình dáng của khối ngọc này, cùng với chất ngọc, khối bạch ngọc này...hắn nhớ...không lẽ... Ngón tay hắn run run lấy từ trong ngực áo ra một khối bạch ngọc, một khối bạch ngọc hồ điệp, cùng với khối ngọc của Tử Y giống y như đúc. Hắn xúc động nhìn sâu vào mắt Tử Y. " Nàng...chẳng lẽ...Tiểu Lam? " Tử Y rưng rưng nước mắt, nhu thuận gật đầu. Đôi tay đưa lên bưng miệng, đè nén tiếng khóc. Bao nhiêu năm lăn lộn trên giang hồ, nàng vốn đã quên mất khóc là như thế nào, ngày hôm nay, người có thể khiến nàng rơi nước mắt chỉ có thể là hắn. Tên thật của nàng là Mị Tiểu Lam, là người Nguyệt quốc. Không những vậy còn là ái nữ của đại tể tướng đương triều. Ngay từ khi còn nhỏ, nàng đã vô cùng thân thiết với Mộ Dung Phong, chính là một đôi thanh mai trúc mã. Hai người vốn dĩ được hoàng thượng chỉ phúc vi hôn, hai khối ngọc bội này chính là tín vật đính ước của bọn họ. Nào ngờ đâu một ngày kia, gặp họa diệt môn, cha nàng bị người ta vu cho tội phản nghịch, mà người làm việc đó không ai khác chính là hoàng thúc của Mộ Dung Phong _ Mộ Dung Khiêm. Hoàng thượng tuy là coi trọng cha nàng, nhưng lại bị xảo ngôn của Mộ Dung Phong bịt tai che mắt, hơn nữa người ngoài vốn không bằng cốt nhục tình thân, hồ đồ tin rằng cha nàng thật sự làm phản, liền ra một đạo thánh chỉ, chu di cửu tộc. Ngày ấy, nàng chính là may mắn thoát chết, trốn khỏi Nguyệt quốc, lưu lạc đến Di quốc, may mắn gặp được Nam Cung Việt nên mới không bị lừa bán vào thanh lâu. Sau này lại may mắn được môn chủ của Dị Độc môn thu nhận làm đệ tử, mới có được ngày hôm nay. Chính vì vậy khi Mộ Dung Khiêm muốn nàng ám hại Mộ Dung Phong, nàng mới nói tất cả cho Mộ Dung Phong biết. Thứ nhất là vì hắn là người nàng yêu, thứ hai là vì nàng cùng với Mộ Dung Khiêm có thâm thù cừu hận, hắn không nhận ra người đứng trước mặt hắn chính là nữ nhi năm xưa, nhưng là nàng thì suốt đời không quên. Tử Y nghẹn ngào lau nước mắt, nói với Mộ Dung Phong. " Huynh có biết tại sao ta lại được gọi là Tử Y nhưng lại luôn vận bạch y không? " Mộ Dung Phong đờ đẫn lắc đầu, dường như vẫn chưa thể quen với cảnh tương phùng này. " Ta chính là rất thích màu tím, rất thích mặc tử y, trước đây, khi hành tẩu giang hồ ta chính là luôn mặc tử y, chính vì vậy nên người giang hồ mới gọi ta là Tử Y. Nhưng...sau này ta liền đổi sang yêu thích bạch y, lúc nào cũng vận một thân bạch y. Bởi vì ta biết có một người vô cùng yêu thích màu trắng, cũng thường xuyên vận bạch y. " Mộ Dung Phong nhìn Tử Y, ánh mắt thâm trầm, bàn tay to lớn vươn tới, nhẹ nắm lấy tay Tử Y. " Ta xin lỗi. " Tử Y mím môi, khẽ lắc đầu. " Cho ta thời gian, chờ ta, chờ ta quên đi Uyển Nghi, chờ đến khi trái tim ta bình lặng, được không? " Sau đó, sẽ cùng với nàng tiếp tục mối lương duyên còn dang dở. Tử Y lại im lặng gật đầu. Nàng hiểu, để có thể quên đi một người mình đã từng yêu không phải dễ, nhất là khi tình cảm sâu nặng. Bởi chính bản thân nàng cũng như vậy. Gió nhẹ thổi qua mặt hồ mang theo hương sen dịu nhẹ, ánh nắng chiếu xuống mặt hồ lấp lánh, bên cạnh hồ, có hai người lặng ngắm thế gian xoay chuyển. Mà ở tại một nơi khác trong vương phủ, cũng có hai người đang cùng nhau chén tạc chén thù. Liễu Song Song ngật ngưỡng vỗ vỗ vai Nam Cung Thiên, lè nhè nói. " Thấy không? Ta nói, ngươi chính là một tên ngốc a~ Bỏ cuộc dễ dàng như vậy. " Nam Cung Thiên gương mặt đỏ bừng vì say, mơ mơ màng màng nói. " Ngươi mới là đồ ngốc, cả nhà ngươi đều ngốc. " Liễu Song Song ngây ngốc gật đầu. " Phải a, ta cũng là một kẻ ngốc a, thế nên mới đi yêu một tên ngốc. " Vậy nên, ở tại nơi đó, có hai kẻ không ngừng bàn luận xem ai ngốc hơn ai, cuối cùng đều đi tới một kết luận: cả hai người họ đều là ngốc tử. * * * Bên trong tân phòng, một màu đỏ rực như lửa, biểu trưng cho sự nồng nhiệt và hạnh phúc. Nam Cung Việt vươn tay, nhẹ vén khăn hỉ, dưới lớp khăn là khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Uyển Nghi, ngập tràn hạnh phúc. Nam Cung Việt mỉm cười, dịu dàng đưa đến cho Uyển Nghi, cùng nàng uống rượu giao bôi. Sau khi cùng uống ly rượu hợp cẩn, Nam Cung Việt nhẹ nhàng đến bên cạnh Uyển Nghi ngồi xuống, trìu mến nhìn nàng. Uyển Nghi hai má ửng đỏ, ngượng ngùng cúi đầu, đôi môi không ngừng tủm tỉm cười. Nam Cung Việt trìu mến nhìn nàng, bàn tay nâng gương mặt của nàng lên, nhẹ nhàng hôn lên trán, lên chóp mũi, lên đôi môi anh đào của nàng, từng chút, từng chút một, đầy ôn nhu cùng âu yếm. Chính là...đôi môi của hắn ôn nhu, dịu dàng như thế, nhưng bàn tay lại vô cùng càn rỡ, bắt đầu luồn vào trong vạt áo của nàng. Uyển Nghi giật mình, vội vàng đẩy Nam Cung Việt ra, giận dữ nhìn hắn. " Chàng đang làm gì vậy? " " Đương nhiên là động phòng. " Nam Cung Việt không chút xấu hổ, thản nhiên nói. " Chàng có phải là bị điên hay không? Chẳng phải chàng còn phải ra tiếp rượu cho khách sao? " Uyển Nghi trừng mắt mắng, lần trước là hắn ở ngoài tiếp rượu đến tận đêm khuya, chính là hại nàng ngồi cứng đơ trong phòng cả ngày a. Còn lần này, sau khi bái thiên địa xong, hắn chính là nhanh chóng vào phòng vén khăn hỷ, chỉ như vậy thôi thì thôi đi, đằng này hắn còn muốn động phòng. Muốn tất cả khách khứa tới tham dự đều biết " chuyện tốt " của bọn họ sao? " Cứ mặc cho họ chờ. " Nam Cung Việt tay vẫn làm loạn, lưu manh nói. " Biến, trong bụng ta còn có hài tử nữa đó. " Uyển Nghi vô cùng bực tức, giơ chân lên muốn đá, càng cố sức đẩy Nam Cung Việt ra. " Yên tâm, ta tự biết có chừng mực, sẽ không làm tổn hại đến hài tử. " Chính vì vậy mà ngày hôm đó, toàn bộ khách khứa trong vương phủ đều nghe được tiếng la hét chấn động vương phủ. " Nam Cung Việt, tên xú nam nhân lưu manh, đồi bại, khốn khiếp này. Mau cút cho ta!!! " * * * Triều đại Di quốc năm thứ tám, Nguyệt quốc cùng Di quốc sát nhập thành một. Hoàng đế Nguyệt quốc là Mộ Dung Phong, niên hiệu Thiên Long thoái vị ở tuổi hai mươi bảy, trở thành thừa tướng của Di quốc, cùng với hoàng đế Di quốc là Nam Cung Thiên và nhị vương gia Nam Cung Việt điều hành đất nước. Di quốc cùng Nguyệt quốc sát nhập, lại có mối giao hảo tốt đẹp với Kim quốc, vì Liễu Song Song cùng hoàng hậu của Kim quốc vốn là tỷ muội tốt, nhờ vậy mà Di quốc trở thành một cường quốc hùng mạnh nhất thời bấy giờ. Trong một thời gian dài, Di quốc không còn cảnh chiến tranh, nhân dân được hưởng thái bình. Sau khi sát nhập hai đế quốc, liền lấy tên của hai nước hợp lại, đổi thành Nghi quốc. Có người nói, Nghi quốc, chính là kết hợp giữa Nguyệt và Di mà tạo nên. Nhưng trong dân gian còn có lời đồn đại khác rằng cái tên Nghi quốc còn là tên của nhị vương phi _ thê tử của nhị vương gia Nam Cung Việt, là người mà hoàng đế Nam Cung Thiên và thừa tướng Mộ Dung Phong yêu thương, đồng thời cũng là nữ nhân mĩ miều khuynh thành, xứng danh với câu " hồng nhan họa thủy ", được người người ngưỡng mộ. Nhưng lời đồn đại này, cho đến cuối cùng, thực hư ra sao cũng không ai rõ. Triều đại Nghi quốc dưới sự cai quản của hoàng đế Nam Cung Thiên, trải qua thời kì thái bình thịnh trị, hùng mạnh, phồn vinh, là một cường quốc không quốc gia nào sánh được, nhân dân được hưởng sự ấm no, sung túc. Khoảng hơn một nghìn năm sau, Nghi quốc trải qua một trận hỏa hoạn lớn, toàn đế quốc bị ngọn lửa lớn thiêu rụi, không còn lại bất cứ vết tích nào. Vì vậy, Nghi quốc trở thành một quốc gia chưa từng xuất hiện trong lịch sử. Nhưng đương nhiên, đó là chuyện của rất lâu...rất lâu sau này... The end.
Bình luận
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1