chương 47/ 116

" Ngươi....ngươi...." Huệ phi xoa xoa hai má in năm dấu tay, tức giận chỉ về phía Uyển Nghi, miệng ú ớ không nói lên lời. Chợt nhìn thấy mấy người a hoàn đang đi tới gần, trong đáy mắt liền hiện lên vẻ giảo hoạt. Nàng ta nở ra một nụ cười oán độc. Sau đó nước mắt liền chảy như mưa, làm ra vẻ vô cùng ủy khuất.

" Dương Uyển Nghi, ngươi đừng cậy có vương gia che chở mà quá đáng.Cả ngươi và ta đều là những người hầu hạ cho vương gia, giờ người vương gia sủng hạnh nhất chính là ngươi, tại sao ngươi vẫn còn muốn làm khó ta ? "

Ngay sau đó thân ảnh bé nhỏ liền nhằm hướng hồ nước nhảy tới. Hừ, Dương Uyển Nghi, nhìn ở góc độ này, chắc chắn những a hoàn kia sẽ nghĩ là nàng đẩy Huệ phi xuống. Đến lúc ấy, dù có sủng hạnh Uyển Nghi bao nhiêu thì vương gia cũng không thể dung túng cho nàng. Chỉ là....kế hoạch đã sớm phá sản vì Uyển Nghi đã nhanh tay nắm lấy tay Huệ phi, không cho nàng ta nhảy xuống.

" Muốn vu oan giá họa cho ta ? Còn non tay lắm, lần sau đừng sử dụng thủ đoạn trẻ con này, không có tác dụng đâu. " Uyển Nghi cười lạnh. Ngay lúc Huệ phi giả bộ khóc lóc, nàng đã đoán được Huệ phi muốn làm gì.

" Ngươi....buông ra ! " Huệ phi thấy mục đích không đạt được, tức giận hất tay của Uyển Nghi ra.

" Á " Uyển Nghi trợn to hai mắt, không đề phòng kịp, thân hình loạng choạng ngã xuống nước.

" Ùm " Cả người nàng ngã xuống hồ nước lạnh lẽo, nước dưới hồ bắn lên, văng tung tóe.

" Tỉ tỉ, Huệ phi, ngươi làm cái trò gì vậy hả ? Gian kế không thực hiện được nên đẩy tỉ tỉ của ta xuống nước. Ngươi thật là thâm độc. " Nam Cung Nguyệt chỉ vào mặt Huệ phi, hét ầm lên.

" Ta....ta không có..." Huệ phi tái xanh mặt, nàng ta chỉ là lỡ tay thôi, không ngờ Uyển Nghi lại rơi xuống nước, trong lòng vạn phần lo lắng. Chỉ có điều không phải là lo lắng cho Uyển Nghi mà là lo lắng cho bản thân sẽ bị vương gia xử phạt.

Nam Cung Nguyệt nhìn thấy Uyển Nghi rơi xuống nước thì vô cùng bất an, chợt nhớ rằng Uyển Nghi biết bơi nên đã có chút an tâm. Nhưng....đợi một lúc lâu vẫn không thấy Uyển Nghi trồi lên, trong lòng liền cảm thấy hốt hoảng.

" Buổi sáng chưa ăn gì, thể lực không tốt, sẽ dễ bị ngất xỉu lắm ." Lời nói của Uyển Nghi xẹt qua đầu Nam Cung Nguyệt. Không xong rồi, tỉ tỉ của cô vừa mới bệnh dậy, lại rơi xuống hồ nước lạnh như thế, có phải đã bị ngất xỉu rồi không ? Nam Cung Nguyệt nghĩ đến đây, mặt tái xanh tại.

" Người đâu, cứu....mau tới đây.......cứu mạng. " Nam Cung Nguyệt kinh hô, nước mắt lã chã rơi xuống, vô cùng bất an. Tỉ tỉ, tỉ nhất định không được xảy ra chuyện gì đâu đấy, nhất định.....

~

Uyển Nghi sắc mặt tái nhợt nằm dựa nửa người vào lồng ngực của Nam Cung Việt, dù đã thay y phục bị ướt ra nhưng mái tóc vẫn chưa kịp khô, bết dính, vài sợi lòe xòe dính ở trên má. Nam Cung Việt vén mấy sợi tóc mai của Uyển Nghi ra sau tai, sau đó ném một cái nhìn tàn khốc về phía ba người đang quỳ dưới sàn nhà.

" Các ngươi giỏi lắm, thừa lúc bổn vương không có nhà thì giở trò, các ngươi không coi bổn vương ra gì có phải không ? "

Giọng nói lạnh lùng, âm lãnh nhưng mang theo sự tức giận không che giấu nổi. Đôi mắt vằn những tia máu, trong con ngươi đen bừng bừng lửa giận.

" Vương gia, thần thiếp không phải cố ý, thần thiếp quả thực không cố ý..." Huệ phi nức nở, trên gương mặt tràn đầy nước mắt, bộ dạng run rấy mềm yếu khiến người khác muốn che chở. Nhưng khi lọt vào mắt Nam Cung Việt thì chỉ có sự chán ghét cùng coi thường.

" Không cố ý ? Ngươi nói ngươi không cố ý ? Ai ai cũng nhìn thấy, lúc đó ngươi chính là cố ý. Muốn tự nhảy xuống hồ vu oan giá họa cho tỉ tỉ của ta, ai dè bị tỉ ấy đoán ra được giữ tay ngươi lại. Ngươi tức giận đẩy tỉ ấy xuống hồ. " Nam Cung Nguyệt tức giận gầm lên, bàn tay trắng nõn nắm chặt lại nổi lên gân xanh. Nếu không phải vì có Nam Cung Việt đang ở đây, chắc chắn nàng sẽ xông vào, đánh, đánh, đánh, đánh.....Đánh cho đến khi họ không thể lết đi được nữa thì thôi, lúc đó sẽ chuyển sang đá.

Bình luận





Chi tiết truyện