chương 91/ 116

Sau khi xác định rõ Nam Cung Nguyệt thực sự có ý tác thành ình và Hỷ nhi. Vài ngày sau đó, Tề Dương liền đem lễ vật tới cầu thân. Sự việc tướng quân của Di quốc yêu một a hoàn được lan truyền đi rất nhanh, gây nên chấn động lớn ọi người. Đặc biệt hơn cả, a hoàn đó lại là a hoàn thân cận của Dương Uyển Nghi_vị tiểu thiếp nổi danh của nhị vương gia, vì thế sự việc càng lúc càng được thổi phồng. Có người nói, tiểu thiếp của vương gia lợi dụng quyền hạn, ép buộc tướng quân phải lấy một a hoàn, tướng quân liều chết phản đối, nhưng vì lòng trung nghĩa quần thần, vẫn phải ngậm đắng nuốt cay rước một a hoàn về làm chính thất phu nhân. Nhưng cả Di quốc này ai mà chẳng biết công chúa có cảm tình với tướng quân? Vì vậy, những lời đồn đại độc địa khác lại càng có dịp được thêu dệt nên.

Nhiều người cho rằng, Dương Uyển Nghi chính là một con hồ ly tinh, quyến rũ vương gia, khiến cho người thần hồn điên đảo, vì vậy nên mới không nể tình huynh muội, ép người trong mộng của công chúa phải lấy một a hoàn theo lời xúi bẩy của Uyển Nghi. Lại có người nói, công chúa vì quá đau buồn mà nhốt mình trong phòng không ăn không uống suốt mấy ngày, đau lòng không thôi, mà vương gia vẫn là một mực vô tình. Aizz...thật là hồng nhan họa thủy. Không cần biết thực hư thế nào, nhưng vẫn gây xôn xao cho rất nhiều người, từ đầu đường đến cuối hẻm, đâu đâu cũng thấy những lời đồn địa không hay. Nam nhân thì tiếc thương ột người đầu đội trời, chân đạp đất, vậy mà vẫn phải cúi đầu trước cường quyền. Nữ nhân thì khóc than ột con người tài hoa anh dũng, vậy mà lại phải lấy một nương tử có thân phận thấp kém, khiến cho trái tim thiếu nữ mỏng manh của họ tan nát.

Chỉ đến thẳng một ngày, Uyển Nghi, Tề Dương, Hỷ nhi cùng Nam Cung Nguyệt ra ngoài sắm đồ cưới và của hồi môn cho Hỷ nhi. Bốn người đi cùng với nhau thực vui vẻ, Nam Cung Nguyệt và Uyển Nghi cười liên hồi, Tề Dương và Hỷ nhi thì nắm tay nhau, liên tục trao về nhau những ánh nhìn vô cùng tình cảm thì mọi lời đồn đại mới biến mất. Hơn nữa, tuy Hỷ nhi không phải là bậc quốc sắc thiên hương, nhưng lại có nét đẹp dịu dàng, trong trẻo, càng nhìn càng thấy cuốn hút, lại có vẻ được coi trọng nên không ai còn có thêm ý kiến gì nữa. Nhưng sự việc này vẫn là khiến cho các thiếu nữ trong kinh thành đau lòng không thôi, đối tượng thích hợp nhất để thành thân giờ cũng đã yên bề gia thất, bọn họ còn gì để mà mơ mộng nữa đây?

Sau khi Tề Dương đem sính lễ đến cầu thân Hỷ nhi, lúc ấy Nam Cung Việt mới biết chuyện, vì vậy trong lòng có phần khó chịu. Hóa ra đó chính là nguyên do mà Nam Cung Nguyệt mấy ngày nay trốn trong phòng không chịu ra, lúc nào cũng như người mất hồn. Thậm chí, hắn còn có ý định ngăn cản hôn lễ này. Nam Cung Nguyệt và Uyển Nghi phải khuyên can mãi, cơn giận của Nam Cung Việt mới nguôi đi. Thật ra thì hắn cũng đã sớm biết Tề Dương không yêu Nam Cung Nguyệt, chỉ là không ngờ rằng người mà Tề Dương yêu lại là Hỷ nhi. Hơn nữa, thân làm hoàng huynh như hắn, vậy mà lại không hề biết chuyện gì, bảo làm sao hắn có thể bình tâm?

Chỉ vài ngày sau đó, hôn lễ của Hỷ nhi lập tức được tiến hành. Tuy chỉ là một a hoàn, nhưng hôn lễ của Hỷ nhi và Tề Dương vẫn vô cùng long trọng. Khắp vương phủ treo đèn kết hoa rực rỡ, ngập trong sắc đỏ, gia nhân trong phủ bận rộn đi lại tấp nập, khách khứa đến chúc mừng nhiều vô kể. Hỷ nhi nhìn Nam Cung Nguyệt đang trang điểm ình, còn Uyển Nghi thì đang bận rộn sắp xếp của hồi môn thì không khỏi cảm động, rơm rớm nước mắt.

" Ơ kìa, hôm nay là ngày vui, phải cười lên chứ, sao lại khóc nhè thế kia? "

Uyển Nghi đang bận rộn, đột nhiên ngẩng đầu lên thì bắt gặp vẻ mặt của Hỷ nhi, liền mỉm cười dịu dàng. Hỷ nhi nghẹn ngào không biết nói gì, cứ nức nở nhìn Uyển Nghi và Nam Cung Nguyệt.

" Thôi nào, thôi nào. " Uyển Nghi dịu dàng ôm lấy Hỷ nhi, vỗ vỗ lên lưng nàng. " Muội đã mười tám tuổi rồi, đâu còn là trẻ con nữa. Ngày hôm nay muội lập gia thất rồi, đừng mít ướt như vậy nữa. Hỷ nhi, muội là muội muội tốt của ta, muội nhất định phải cùng Tề Dương sống thật hạnh phúc đấy nhé. "

Aizz...cũng phải nói một điều rằng, Uyển Nghi không ngờ là ở cái thời đại này, Hỷ nhi còn lớn tuổi hơn cả nàng, nhưng sự thực thì nàng cũng đã 25 tuổi rồi, gọi một câu muội muội cũng không có gì là quá đáng. Nếu Hỷ nhi mà nhỏ tuổi hơn cả nàng, bảo đảm rằng nàng nhất định sẽ phản đối hôn sự này.

Nam Cung Nguyệt nhìn Uyển Nghi ôm lấy Hỷ nhi, cũng mỉm cười dang tay ôm chầm lấy hai người.

" Phải đó Hỷ nhi tỷ tỷ, tỷ nhất định phải sống thật hạnh phúc, đừng làm uổng phí công mai mối của muội. Lát nữa còn phải nhớ uội một hồng bao lì xì thật to đó nha, không nhờ muội thì không có mối lương duyên tốt như vậy đâu. "

" Cái con nha đầu này. " Uyển Nghi dí dí tay lên trán của Nam Cung Nguyệt, trách yêu " Muội còn chưa đưa hồng bao mừng người ta, còn bắt người ta phải đưa hồng bao ngược lại nữa sao? "

" Ui, sao chứ? Tỷ ấy thành thân thì phải đưa hồng bao uội mới đúng chứ. " Nam Cung Nguyệt ôm trán, bất mãn bĩu môi.

Hỷ nhi nhìn Nam Cung Nguyệt vs Uyển Nghi, phì cười. Vòng tay qua ôm hai người họ thật chặt.

" Quãng thời gian ở bên cạnh tiểu thư và công chúa, Hỷ nhi sẽ không bao giờ quên, ngày hôm nay Hỷ nhi xuất giá, nhưng tình cảm chúng ta sẽ không phai nhạt. Hỷ nhi sẽ thường xuyên về thăm mọi người. "

" Ê này, thường xuyên về thăm có được không ta? "

Uyển Nghi chụm đầu nói nhỏ với Nam Cung Nguyệt.

" Hình như không được nha, vậy chẳng phải là Tề Dương ca ca sẽ bất mãn sao? "

Nam Cung Nguyệt cũng thì thầm.

" Chậc, thành thân rồi mà còn chạy về đây, không chừng là sẽ khiến cho Tề Dương dục cầu bất mãn nha. "

" Nói chí phải, huynh ấy mạnh mẽ tráng kiện như vậy cơ mà. "

" Công chúa, tiểu thư. "

Hỷ nhi đỏ mặt kêu lên, hai cái người này, rõ ràng là cố tình nói chuyện để nàng nghe được.

" Hê hê hê hê......"

Uyển Nghi và Nam Cung Nguyệt cùng quay đầu lại, cười gian, rồi lại ôm chặt lấy Hỷ nhi lần nữa. Ba người cứ tình thương mến thương như vậy mà ôm nhau, cho đến khi kiệu hoa của Tề Dương dừng lại trước cổng mới chịu buông nhau ra. Hỷ nhi bước chân lên kiệu, kiệu hoa lắc lư theo từng nhịp đập của con tim. Kể từ ngày hôm nay, Tề Dương chính là phu quân của nàng.

Bình luận





Chi tiết truyện