" Ngươi....ngươi......" Ngón tay trỏ của Uyển Nghi run run, khóe miệng giật liên hồi, lắp bắp mãi cũng không nói nổi một câu. " Ngạc nhiên lắm sao ? Hay cảm thấy mất hứng vì ta xuất hiện sớm quá, làm mất cơ hội tốt của hai ngươi. " Nam Cung Việt vẫn ngồi yên không nhúc nhích, khóe môi mang theo một nụ cười lạnh. Vừa nãy nhìn thấy một màn trong phòng, hắn dường như muốn nổi điên, suýt chút nữa thì không kiềm chế được mà xông vào phòng ( Anh ấy nấp trên mái nhà đấy ạ ). Sau khi nhìn thấy Uyển Nghi một mực cự tuyệt Mộ Dung Phong, tâm trạng của hắn mới đột nhiên tốt hơn rất nhiều. Nhưng hắn lại lần nữa muốn nổi điên khi nhìn thấy nàng ôm chặt Mộ Dung Phong. Hắn biết rõ ràng sợ gián, việc nàng ôm Mộ Dung Phong cũng chỉ là thân bất do kỉ, nhưng không hiểu sao hắn cảm thấy trong lòng thập phần khó chịu, hắn không muốn nhìn thấy nàng ôm Mộ Dung Phong, hắn muốn người nàng ôm duy nhất chỉ có hắn mà thôi. " Ngươi....ngươi thế nào có thể tìm được ta ? " Uyển Nghi không hiểu nổi. Lần này đến Nguyệt quốc vốn không phải là chủ ý của cô, hắn sao có thể đoán ra được mà đến đây tìm cô chứ ? Nam Cung Việt không thèm trả lời câu hỏi của cô, chỉ gắt gao nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lại gần bên mình, hơi thở ái muội của hắn xẹt qua gương mặt cô, nóng bỏng. " Ngươi giỏi thật. Để đề phòng ngươi chạy trốn, ta đã phải phái rất nhiều thị vệ canh giữ, còn cẩn thận bịt hết tất cả các lỗ chó trong vương phủ, vậy mà ngươi đang đêm lại cùng nam nhân khác hồng hạnh xuất tường. Ngươi hình như đã quên mất bản thân là nữ nhân của ai. " Nam Cung Việt nở một nụ cười lãnh khốc, bàn tay lại siết chặt hơn một chút. " Vương gia, cái này là thân bất do kỉ, ta là bị người ta bắt đi " Uyển Nghi nói dối không chớp mắt. Đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu Mộ Dung Phong. " Thật vậy ? " Ánh mắt Nam Cung Việt lạnh băng, toàn thân phát ra hàn khí. Hừ, đến lúc này mà nàng còn dám nói dối hắn. " Ân, đúng vậy " " Bắt ngươi đi rồi còn rảnh rỗi bắt theo cả a hoàn của ngươi. Xem ra a hoàn của ngươi rất đáng giá. " Nam Cung Việt nheo mắt lại, lí do này thật chẳng hợp lí chút nào. Ách, quả thật như vậy, chẳng có lí do gì để Mộ Dung Phong bắt Hỷ nhi đi cả, Uyển Nghi ơi là Uyển Nghi, sao có những lúc ngươi lại ngu ngốc một cách đáng sợ như vậy ? Cô nuốt nước bọt, cảm thấy trong lồng ngực khô khan. " Cái.....cái này.....ta..." Nam Cung Việt hừ mũi, không muốn tiếp tục lật tẩy Uyển Nghi nữa. Ngón tay thon dài của hắn miết nhẹ trên đôi môi mềm mại của Uyển Nghi khiến Uyển Nghi thoáng rùng mình. Đôi môi này, mới vừa nãy còn hôn người nam nhân khác, nghĩ đến đây trong lòng hắn liền phun trào lửa giận. Đôi môi điên cuồng hôn lên môi cô đầy bá đạo. Toàn thân Uyển Nghi xụi lơ, không một chút phản kháng. Nụ hôn của hắn bá đạo và mạnh mẽ, khiến cho bản thân cô rất muốn cùng hắn rơi vào nhu tình. Đôi môi của Nam Cung Việt dần trượt xuống cổ của cô, khẽ cắn vào xương quai xanh gợi cảm. Bàn tay lần tìm đến y phục của cô, vội vã. Uyển Nghi ngậm lấy vành tai Nam Cung Việt khẽ cắn một cái. Hơi thở ấm nóng đầy mị hoặc phả vào tai hắn, giọng nói nhỏ đến mức mơ hồ. " Vương gia, để thiếp. " Thân hình Nam Cung Việt thoáng trở nên cứng ngắc. Ngẩng đầu lên nhìn Uyển Nghi, đôi mắt dò xét. Uyển Nghi chỉ dịu dàng mỉm cười, sóng mắt long lanh đầy mê hoặc, sâu thẳm, tựa hồ như muốn chôn vùi hắn trong đôi mắt đó. Lúc này trên người nàng tỏa ra một thứ mị lực rất quyến rũ. Toàn thân Nam Cung Việt lập tức thả lỏng, đôi bàn tay chống ở hai bên hông của cô. Uyển Nghi khẽ mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng tháo thắt lưng của Nam Cung Việt xuống, cởi bỏ từng lớp áo trên người hắn. Thân hình vạm vỡ của Nam Cung Việt hoàn toàn phơi bày trước mắt cô khiến cô không tự chủ được mà nuốt nước miếng. Aiiii.....cơ bắp tinh tráng này, sáu múi khỏe khoắn này, thật khiến cho người ta thèm muốn, thật sự rất muốn phạm tội a. Cánh tay trắng nõn của cô vòng qua cổ Nam Cung Việt, dùng hết sức đè chặt đầu hắn vào ngực của mình. Hừ, cho ngươi chết ngạt luôn. Nam Cung Việt cố sức vùng vẫy nhưng lại bị Uyển Nghi cố gắng đè xuống, cơ bản là không thể ngóc đầu lên được. Uyển Nghi hít một hơi dài. Hét ầm ĩ. " Cứu ta với, có ai không..........mau đến đây......cứu ta với ! " Uyển Nghi nhất quyết không thể quên lí do cô rời bỏ hắn, cô tuyệt đối không thể để tình cảm lấn át lí trí. Nếu lúc này mà bị hắn bắt về, bảo đảm cả đời cô cũng không thể thoát khỏi bàn tay hắn. " Rầm " Mộ Dung Phong lập tức đạp cửa xông vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, khuôn mặt liền lập tức tái đen. Những người trong khách điếm cũng vì tiếng hét kinh thiên động địa của Uyển Nghi mà tỉnh giấc, thoáng chốc đã kéo đến đứng đầy ở cửa phòng của cô. Vừa nhìn thấy có người khác kéo đến, Uyển Nghi liền giả vờ như cố sức đẩy Nam Cung Việt ra, vội chạy đến nấp sau lưng Mộ Dung Phong. Cả người khuỵu xuống như không còn sức sống, toàn thân run rẩy. Cô chỉ về Nam Cung Việt đang ngồi bình thản trên giường, nước mắt rơi lã chã, giọng điệu nghẹn ngào, nức nở. " Hắn...nửa đêm....hắn lẻn vào phòng ta....muốn giở trò...hắn...oa... oa.. " Bộ dạng của Uyển Nghi hết sức thương tâm, khiến ọi người đều ném về phía Nam Cung Việt cái nhìn oán giận. Nửa đêm dám ngang nhiên xông vào phòng nữ nhân giở trò, lại còn là người đã giúp đỡ họ sáng nay nữa. Có vài tiếng xì xào vang lên : " Thật là không ra thể thống gì cả, hắn ta thật vô liêm sỉ " " Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta phải đòi lại công bằng cho vị tiểu thư này " Hỷ nhi lúc đầu nghe thấy tiếng hét của Uyển Nghi, trong lòng hết sức lo lắng, đến khi nhìn thấy Nam Cung Việt thì suýt ngất xỉu . Sao vương gia lại ở đây ? Lại còn....sao tiểu thư lại vu oan cho vương gia chứ ? Nam Cung Việt nheo mắt nhìn Uyển Nghi, trên mặt không bộc lộ một chút cảm xúc. Giỏi lắm ! Lúc đầu là bỏ trốn, sau đó là nói dối, đến bây giờ thì lại đổ oan cho hắn. Dương Uyển Nghi, nàng được lắm. Mộ Dung Phong cũng cười lạnh một cái. Hắn biết Uyển Nghi là đang diễn kịch. Nàng vốn là tiểu thiếp của Nam Cung Việt, hơn nữa hắn biết Nam Cung Việt không phải là hạng người nửa đêm mò vào phòng nữ nhân giở trò. Nhưng...nhìn thấy tình cảnh vừa rồi, trong lòng hắn bỗng bừng bừng lửa giận, không cách nào kiềm chế nổi. Bàn tay nắm chặt nghe răng rắc.. " Ta....dù hắn chưa làm gì ta...híc...nhưng...híc...thanh danh của ta đã bị hắn hủy hoại rồi...híc....ô.. ô...ta không muốn sống nữa. " Uyển Nghi lại càng khóc lóc thảm thiết hơn, làm bộ dạng như muốn đập đầu vào tường tự vẫn. Mọi người nhìn thế vội vàng kéo cô lại, không để cho cô làm việc dại dột.
Bình luận
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1