" Vương gia, thần thiếp quả thật không cố ý mà. Xin người hãy tin thần thiếp, vương gia, thần thiếp bị oan.." Huệ phi nước mắt lưng tròng, đối diện với cơn giận của Nam Cung Việt nàng chỉ còn biết cách khóc, hy vọng hắn sẽ mềm lòng. Nhưng nàng đã không biết rằng, trước giờ Nam Cung Việt ghét nhất chính là nhìn thấy nữ nhân khóc. " Hoàng huynh, nàng ta rõ ràng là cố ý, lúc đó ngoài muội ra còn mấy a hoàn nữa cũng nhìn thấy nàng ta đẩy tỉ tỉ xuống. Huynh cứ cho người gọi họ đến đây hỏi cho ra lẽ là sẽ biết thực hư. " " Đi tìm những người đó tới đây. " Nam Cung Việt nói vọng ra ngoài, bàn tay nắm lại nghe rắc rắc. Huệ phi, Mai phi và Lan phi khuôn mặt đã sớm trở nên trắng bệch vì sợ hãi. Huệ phi lại càng không thể ngờ được, muốn để cho những a hoàn đó làm chứng cho nàng, giờ lại thành ra bằng chứng buộc tội nàng. Chỉ một lát sau, bốn a hoàn bị đẩy vào, quỳ rạp trên mặt đất. " Tham kiến vương gia. " " Ngày hôm nay các ngươi đã nhìn thấy những gì? nói " " Việc này....." Bốn a hoàn quay sang nhìn nhau, sự việc ngày hôm nay bọn họ cũng không dám chắc lắm. Hơn nữa, họ cũng không dám nói, sợ đắc tội với Huệ phi, Mai phi, Lan phi nên cứ ậm ừ, không người nào dám nói. " Nói " Nam Cung Việt gầm lên, sắc mặt vô cùng đáng sợ khiến cho bốn nha hoàn giật nảy mình, mặt mày xanh mét. Họ thà đắc tội với ba người kia còn hơn là đắc tội với vương gia, hơn nữa, thường ngày Uyển Nghi đối xử với họ rất tốt, mỗi lần gặp họ đều cúi đầu chào, hoàn toàn không coi họ là kẻ dưới. Vì vậy một người lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, giọng nói run run. " Bẩm vương gia, việc này chúng nô tì cũng không dám chắc lắm. Hôm nay chúng nô tì đang đem đồ đi giặt thì nhìn thấy Mai chủ tử, Lan chủ tử, Huệ chủ tử, Dương chủ tử và công chúa đang đứng bên hồ. Chúng nô tì nghe thấy Huệ chủ tử nói rằng Dương chủ tử muốn làm khó Huệ chủ tử. Sau đó không hiểu sao Dương chủ tử nắm lấy tay Huệ chủ tử, rồi Huệ chủ tử hất tay một cái, Dương chủ tử đứng không vững liền ngã xuống hồ. " " Lời các ngươi nói là thật ? " " Bẩm, chúng nô tì không dám nói dối nửa lời. " " Được rồi, lui ra cả đi. " Nam Cung Việt phất tay áo, ngay sau đó bốn a hoàn kia đều vội vã rời đi. " Vương gia, thần thiếp thật sự không có, người không thể tin những gì họ nói được, Chính họ cũng bảo là không dám chắc. Vương gia, xin người hãy tin thần thiếp......" Huệ phi một khuôn mặt tràn đầy nước mắt, đôi mắt đỏ hoe. Lúc này trông nàng ta thực sự đáng thương. " Ngươi vẫn còn dám chối ? Ngươi muốn nói rằng cả họ và ta đều nói dối phải không ? " Nam Cung Nguyệt tức giận chỉ tay vào Huệ phi. " Đủ rồi Nguyệt nhi. " Uyển Nghi nặng nề mở mắt, yếu ớt dựa vào người Nam Cung Việt, giọng nói thì thào như có như không " Không có ai chứng kiến sự thật, ở đó cũng chỉ có muội. Muội thân thiết với ta như vậy, nói ra ai sẽ tin chứ ? Quên đi, không có chứng cứ nói gì cũng là vô dụng thôi. Ta cũng không muốn xảy ra bất hòa với họ, tha cho họ đi." Sau đó lại ngất lim đi. Huệ phi tức giận gào rống lên, khuôn mặt vặn vẹo vô cùng khó coi. " Dương Uyển Nghi, là ngươi, chính ngươi cố tình bày mưu hã.m hại ta. Không ngờ ngươi lại nham hiểm đến thế, còn bày ra bộ dạng mèo khóc chuột đó, ngươi muốn diễn cho ai xem ? " " Câm đi. " Nam Cung Việt gầm lên " Còn dám xảo biện ? Các ngươi biết rõ ta chính là ghét nhất việc nữ nhân tranh sủng, đấu đá lẫn nhau. Các ngươi không xem ta ra gì có phải không ? Người đâu, đưa Huệ phi, Lan phi và Mai phi tới Đạm Tình Cư, trong vòng một năm không cho phép rời khỏi nửa bước. " " Dạ " Ngay lập tức ba thị vệ xuất hiện, nắm lấy tay họ lôi đi. Mai phi và Lan phi thấy thế liền hốt hoảng kêu toáng lên. " Vương gia, vương gia, chúng thần thiếp đâu có làm gì đâu. Tất cả đều là do một mình Huệ phi gây ra, không có liên quan đến chúng thần thiếp. " Vì cớ gì Huệ phi đẩy Dương Uyển Nghi xuống hồ mà họ lại phải chịu tội chung chứ ? " Ba người các ngươi là hợp lực lại ức hiếp tỉ tỉ của ta, còn oan ức cái gì nữa ? Không nói nhiều, lôi đi. " Nam Cung Nguyệt nhìn Mai phi và Lan phi bằng ánh mắt trào phúng, lạnh lùng ra lệnh. Nàng sẽ không cho phép bất cứ ai tổn thương đến tỉ tỉ của cô. " Buông ra " Huệ phi mạnh mẽ hất tay thị vệ ra, nhìn Nam Cung Việt với vẻ ưu thương, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều. Khóe miệng nở ra nụ cười trào phúng. " Vương gia, sự thật như thế nào chính người hiểu rõ. Thực chất người trừng phạt thần thiếp không phải là vì thần thiếp đã làm sai mà là vì thần thiếp đã làm sai với ai. Vương gia, nếu ngày hôm nay không phải là nàng ta ngã xuống nước mà là thần thiếp thì người có trừng phạt nàng ta như vậy không ? Ha ha ha........" Huệ phi cười lên đầy điên cuồng, tiếng cười sắc lạnh vang vọng trong không gian, khuôn mặt đẫm nước mắt trở nên vặn vẹo khó coi. Trong mắt hàm chứa sự đau thương tột cùng, nàng nhìn hắn, nhìn người nam nhân mà nàng hết mực yêu thương. "....Người sẽ không, đúng không ? Câu trả lời sẽ là không đúng không ? Vương gia, sao người lại có thể đối xử tàn nhẫn với thần thiếp như thế ? Vì sao thần thiếp phải đối chọi với nàng ta, không phải là vì người sao? Người biết rõ tình cảm của thần thiếp dành cho người, năm năm qua dù ở bên cạnh người nhưng người vẫn chưa bao giờ đặt thần thiếp trong mắt. Thần thiếp cũng không oán giận nửa câu. Tại sao? Giờ người lại vì nàng ta mà đối xử với thần thiếp như thế? Tại sao ? " Huệ phi gào lên đầy bi thương, phẫn uất. Trong tim nàng, là đau, đau đớn đến nghẹt thở. Những lời nói của Huệ phi khiến cho căn phòng rơi vào một mảnh yên lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng khóc nức nở đầy đau đớn. Khuôn mặt Nam Cung Việt tái đen, trong lòng nổi lên một cảm xúc hỗn tạp. Hắn biết, hắn biết Huệ phi là thật lòng yêu hắn, hắn biết những lời nàng nói là thật. Hắn hiểu rõ suốt năm năm qua, Huệ phi đã vì hắn mà cố gắng rất nhiều. Tuy bản thân nàng có chút ích kỉ, kiêu căng, lại có chút thủ đoạn, nhưng nàng luôn đối xử với hắn rất tốt, mỗi khi gặp hắn, nàng đều e lệ như một con mèo nhỏ. Hắn biết đó là những cảm xúc thật của nàng, tuyệt nhiên không phải là diễn để cho hắn xem, chính vì vậy nên trong ba tiểu thiếp của hắn lúc đó, người mà hắn sủng hạnh nhiều nhất chính là nàng. Hắn vô tình, hắn lãnh khốc, hắn vì Song nhi mà không để bất cứ nữ nhân nào trong lòng, nhưng hắn lại vì thế mà phụ đi một tấm chân tình. Dù biếtnàng yêu hắn sâu đậm đến thế thì đối với nàng hắn cũng chỉ có tôn trọng, tuyệt nhiên không có suy nghĩ nào khác. Nhưng là hắn không thể chịu được khi nàng vì ghen tuông mà đánh mất chính mình như thế. Giống như mẫu hậu mà hắn luôn kính trọng đã phản bội lại lòng tin của hắn.
Bình luận
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1