chương 27/ 116

" Oa, Mỹ nhân, quả là mỹ nhân " Một giọng nói khả ố vang lên sau lưng họ. Kéo theo đó là một tràng cười hết sức thô tục của bọn hạ nhân theo hầu.

Một tên nam nhân thân vận một bộ y phục màu huyết dụ, trên tay cầm một cây quạt phe phẩy_giả danh tri thức. Đuôi mắt xếch như mắt cáo_gian, môi mỏng, ở mép còn có một nốt ruồi nhỏ_điêu. Ánh mắt chứa đầy dục vọng và thèm khát_dâm. Tổng kết lại, trong đầu Uyển Nghi hiện lên hai chữ : đê tiện, ba chữ : rất đê tiện ,bốn chữ : cực kì đê tiện, năm chữ :đê tiện không giới hạn.....

Hắn ta chính là Trần Di Dung, con trai độc tôn của Trần Ngạo, hắn và cha hắn ỷ quyền thế của mình mà ức hiếp bá tánh, chèn ép dân lành vô tội. Bắt con gái nhà người khác về làm vợ, có thể nói, không có việc xấu nào mà hắn không dám làm.

Hắn vốn đã có một chính thê, hai bình thê, mười bảy tiểu thiếp nhưng bản tính hắn háo sắc, vẫn luôn tìm cách rình bắt những cô gái đẹp về làm vợ. Hôm nay tình cờ nhìn thấy ba nữ nhân xinh đẹp ngồi chung một bàn, dòng máu dê pha cẩu trong người hắn nổi lên, muốn bắt bọn họ về làm tiểu thiếp của hắn.

Mọi người xung quanh nhìn thấy như vậy trong đầu đều hiện lên một suy nghĩ : Tên khốn Trần Di Dung này độc ác, khốn khiếp nhưng ngu dốt thì có thừa. Hắn chưa từng nghe qua danh tiếng của Tử Y sao mà dám cợt nhả với nàng ta ? Đừng nói là bách tính của Di quốc, ngay cả các nước lân bang mà nghe tới tên của nàng cũng phải rùng mình khiếp sợ.

Tuy có nhiều người chưa từng nhìn thấy Tử Y bao giờ nhưng chỉ cần gặp qua là có thể lập tức nhận ra vì Tử Y luôn vận một thân y phục màu trắng, trên tay cầm bạch ngọc kiếm, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén. Còn ba người kia tuy không ai biết rõ thân phận của họ ra sao nhưng có thể cùng Tử Y ngồi chung một bàn, nữ nhân kia lại gọi Tử Y là tỉ tỉ thì chăc chắn thân phận của họ cũng không tầm thường chút nào.

Cái đầu heo của hắn không có đủ máu lên não để có thể nhận ra nữ nhân nổi tiếng trên giang hồ này. Xem ra, hôm nay hắn chỉ có một kết cục : chết chắc. Tuy vậy, trong lòng bọn họ đều không có lấy một tia thương cảm, ở đây có ai chưa từng bị hắn ức hiếp qua ? Chưa ai bị hắn cướp tài sản, bắt con gái, khiến nhà cửa điêu đứng ? Thành ra bọn họ chỉ có tâm trạng háo hức chờ xem kịch hay. Lần này đã có người thay họ giải tỏa nỗi uất hận trong lòng.

" Mỹ nhân, các nàng quả thực rất đẹp, bổn đại gia đây rất thích. "

Trần Di Dung nở một nụ cười nham nhở, nhìn ba nữ nhân đang ngồi trước mặt mình với con mắt háu đói, tuy Uyển Nghi ngồi xoay lưng lại với hắn nên hắn vẫn chưa nhìn thấy mặt nhưng nhìn thân ảnh nhỏ nhắn, quyến rũ của cô từ sau lưng, hắn cũng có thể chắc chắn rằng cô là một mỹ nhân. Liền đưa cây quạt ra, định nâng mặt của Uyển Nghi lên. Nhưng cây quạt còn chưa chạm tới thì đã bị Uyển Nghi gạt ra, cô xoay người lại, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo.

" Nhân lúc bọn ta còn chưa nổi giận thì mau cụp cái đuôi chó của ngươi lại mà cút khỏi đây. Hôm nay bổn tiểu thư không có hứng đại khai sát giới. "

Trần Di Dung vừa nhìn thấy dung nhan của Uyển Nghi thì lập tức ngây ngẩn cả người. Hắn không ngờ rằng nữ nhân này so với hai nữ nhân bên cạnh còn xinh đẹp hơn gấp bội phần. Cô vận một bộ y phục màu hồng phấn, làm tôn lên làn da trắng nõn như ngọc, mịn màng không tì vết. Đôi lông mày thanh tú, đôi mắt to trong suốt, lông mi dài con vút, sống mũi cao, đôi môi chúm chím khẽ hé mở như cánh hoa anh đào, ngũ quan hoàn hảo. Mái tóc đen láy được búi một nửa, cài thêm một cây trâm ngọc, một nửa buông xo trên bờ vai làm nổi bật cái cổ thon nhỏ mê người. Nhan sắc tuyệt diệu đến nỗi chỉ cần gặp một lần là sẽ tương tư cả đời. Hắn nuốt nước bọt một cái, cười vang.

" Ha ha ha, khẩu khí lớn lắm. Nàng không biết ta là ai sao ? Để ta xem sau khi nàng về phủ làm tiểu thiếp thứ mười tám của ta thì nàng có còn lớn lối được nữa không ? Người đâu, đem nàng về phủ cho ta "

" Binh "

" Bốp "

" Bang "

" Hự "

" Rầm "

Một tràng âm thanh liên tiếp vang lên. Uyển Nghi một cước đá vào hạ thân của hắn, Tử Y một chưởng đánh vào ngực hắn. Mộ Dung Phong cũng góp vui, đá vào bụng hắn một cái. Cả ba khúc trên người hắn ta đều bị người ta đánh, văng ra xa, ngã vào quầy rượu, làm cho tất cả rượu đặt trên quầy đều rơi xuống đất vỡ tan, văng tung tóe, cả người hắn cũng bị rượu làm cho ướt đẫm. Trông như con chuột ngâm nước.

" Tỉ tỉ, có phải ra tay quá mạnh rồi không ? " Uyển Nghi quay sang nhìn Tử Y, giọng nói không có chút cảm xúc.

" Đúng là hơi mạnh, lẽ ra nên nhẹ tay một chút thì hắn đã không ngã vào quầy rượu, làm đổ nhiều rượu như thế " Tử Y cũng lạnh lùng đáp lại.

" Phải đó, chỉ vì tên khốn như hắn mà làm đổ biết bao rượu ngon như vậy, thật lãng phí. " Uyển Nghi gật gù ra vẻ tiếc rẻ.

Tất cả mọi người đều ngẩn cả người. Cái gì ? thì ra là như vậy sao ? Vừa nãy bọn họ còn nghĩ là 2 người họ có chút thương cảm hắn, thì ra là vì tiếc chỗ rượu đó à. Mộ Dung Phong cũng khẽ lắc đầu thở dài, tưởng rằng hai nàng có chút lòng lương thiện, trong phút chốc xót thương tên khốn như hắn, hóa ra là vậy. Bọn họ quả là tỉ muội tình thâm, cả suy nghĩ cũng giống nhau như vậy.

Bình luận





Chi tiết truyện