Đêm xuống, bóng tối phủ kín khắp vạn vật, tịch mịch và hiu hắt. Ánh nến trong những cột đèn đá leo lắt hắt xuống mặt hồ, những tia sáng yếu ớt len lỏi trên mặt đất, đem lại chút ánh sáng ít ỏi cho khoảng sân rộng lớn. Giữa đình thưởng nguyệt, một thân ảnh cao lớn ngồi cô độc trong bóng tối. Gió đêm phiêu lãng thổi tung mái tóc dài của hắn, mang đến phong vị lãng tử, trên mặt bàn bày la liệt những vò rượu nhỏ, dưới đất cũng có không ít vỏ không đã uống hết. Nam Cung Việt cứ ngửa cổ, dốc thẳng rượu vào miệng như uống nước lã. Loại chất lỏng cay nóng chảy trong cổ họng hắn, hơi men bốc lên cũng không đủ khiến hắn vơi đi nỗi sầu. Một vò rượu rỗng nữa lại lăn xuống đất, hắn gục mặt lên mặt bàn, chếnh choáng men say. Một lát sau, hắn lại ngật ngưỡng ngửa cổ lên, quơ lấy một vò rượu nữa, nhưng một bàn tay đã nhanh chóng cầm lấy vò rượu, ném mạnh xuống đất. " Choang ". Vò rượu rơi xuống đất vỡ tan, trong hơi men, Nam Cung Việt tưởng chừng như nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ. Những mảnh gốm văng tung tóe, rượu chảy tràn lênh láng trên mặt đất, hơi men nồng thơm bốc lên, khiến hắn cảm thấy thèm rượu hơn. Hắn ngẩng đầu nhìn nữ nhân đứng trước mặt, bóng đêm bao phủ lấy thân hình nhỏ nhắn của nàng, che đi gương mặt đang đỏ gay vì tức giận. " Giờ này huynh ngồi đây uống rượu thì có ích gì? có cứu vãn được gì hay không? Nếu không phải tại huynh thì tỷ ấy đã không vì một nam nhân khác mà vấn vương, nếu không phải tại huynh mọi sự không đã thành ra như thế này. Huynh đối xử với tỷ ấy tàn nhẫn như vậy, nhận được kết quả như vậy là đáng lắm. " Nam Cung Việt lặng im nghe Nam Cung Nguyệt mắng, đờ đẫn nhìn về phía xa, sau đó lại nhếch miệng cười nhạt tự giễu mình. Hắn cảm thấy đầu mình có chút váng vất, dường như hắn đã say. Tửu lượng của Nam Cung Việt vốn rất tốt, bình thường, dù uống nhiều rượu như vậy đối với hắn mà nói cũng chỉ giống như uống nước lã, vậy mà hôm nay hắn lại cảm thấy choáng váng đến thế. Dường như khi trong lòng có tâm sự thì cũng sẽ dễ say hơn. Tiếng la mắng của Nam Cung Nguyệt cứ ong ong bên tai hắn, rồi dần dần nhỏ đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất. Hắn chìm trong hơi men, đến mức không nghe thấy những gì mà Nam Cung Nguyệt nói nữa. Nhếch miệng cười nhạt, Nam Cung Việt tiếp tục với tay lấy một vò rượu nữa. " Choang ". Vò rượu trên tay hắn lại tiếp tục bị Nam Cung Nguyệt giật lấy, ném mạnh xuống đất. Như chưa hả cơn giận, nàng lại cầm lấy một vò rượu khác, tiếp tục đập vỡ. " Huynh là đồ con rùa rụt cổ, là đồ đáng ghét. Huynh cứ ở đây uống rượu đến say chết đi. " Năm sáu tiếng vỡ giòn tan vang lên trong đêm tối, khiến cho cành cây như giật mình lay động, tiếng gió luồn qua kẽ lá, xì xào như thì thầm to nhỏ với nhau điều gì. Nam Cung Nguyệt tức giận không thèm nói nữa, bỏ đi, để mặc Nam Cung Việt một mình. Không gian lại được trả về sự yên lặng vốn có. Nam Cung Việt mơ màng nhìn theo bóng dáng khuất dần trong màn đêm, mắt hơi hoa lên. Hắn cúi đầu im lặng một lúc rồi lại ngẩng đầu lên, nhẹ vỗ tay một cách ngớ ngẩn. " Nguyệt nhi, mắng hay lắm, rất hay...rất hay... " Phải, hắn là con rùa rụt cổ, là kẻ đáng chết, là kẻ không ra gì, hắn không xứng đáng với Uyển Nghi...không xứng đáng. Nam Cung Việt tự cười giễu mình, túm lấy một vò rượu, lắc lắc, rồi ngửa cổ dốc rượu vào miệng. Đã lâu lắm rồi, hắn không uống nhiều rượu đến thế, từ cái ngày định mệnh cách đây năm năm. Hắn hoang mang hồi tưởng lại cái ngày đầu tiên mình gặp Liễu Song Song, lúc ấy hắn đơn thuần chỉ là đang đi dạo trên đường, vô tình ngước lên nhìn thấy nàng, mà nàng cũng là vô tình nhìn xuống. Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, hắn tưởng chừng như toàn thân mình tê dại. Dần tiếp cận với nàng, hắn càng cảm nhận được vẻ đẹp ẩn sâu trong tâm hồn nàng, từ sự rung động ban đầu, từ lúc nào đã biến thành yêu. Nhưng sự đời vốn chẳng bằng phẳng, vì hai chữ thân phận mà phụ hoàng ngăn cản hôn sự giữa nàng và hắn, tuổi trẻ xốc nổi khiến hắn chẳng mảy may để tâm đến bất cứ điều gì. Hắn không màng đến việc sẽ làm phụ hoàng nổi giận, một mực muốn cưới nàng làm thê tử. Sau bao khó khăn, cái ngày mà hắn tưởng chừng nắm trong tay niềm hạnh phúc lớn lao nhất lại là ngày hắn tận mắt nhìn thấy người mình yêu thương nhất trầm mình tự vẫn, mà người đứng sau sự việc này, lại là người hắn luôn tôn kính gọi là mẫu thân. Nàng chẳng chút do dự nhảy xuống dòng sông nước xiết, trước khi tiếng thét của hắn kịp vẳng đến tai nàng. một thân hỷ phục đỏ thẫm trôi trên dòng sông nước chảy đục ngầu. Cảnh tượng ấy như một vết dao găm vào tim hắn, khiến hắn nhức nhối không thôi. Mỗi đêm, cơn ác mộng cứ tìm về, khiến hắn không cách nào yên giấc. Hắn hận chính bản thân mình không bảo vệ được người mình yêu, hắn che giấu nỗi đau của bản thân bằng sự lạnh lùng, tàn bạo. Từ một thiếu niên hay cười, hắn trở thành một người tàn độc và nhẫn tâm, người đời gọi hắn là lãnh huyết chi vương, hắn cũng chẳng mảy may để ý, tâm hắn đã chết từ ngày ấy rồi. Nỗi đau trong lòng còn chưa nguôi, phụ hoàng lại liên tiếp bắt hắn thành thân, hắn không có quyền tự quyết định cuộc đời của mình, có cố chấp vùng vẫy thế nào thì hắn cũng mãi chỉ là một quân cờ tùy người khác định đoạt. Năm năm, hắn chấp nhất ôm lấy một bóng hình, tình cảm của hắn chẳng dám trao cho bất cứ ai, hắn vẫn nuôi một hy vọng, vẫn mong chờ đến một ngày có thể tái ngộ cùng người hắn yêu. Nhưng rồi.. Uyển Nghi xuất hiện trong cuộc đời của hắn. Nàng ngang ngược, bướng bỉnh, nghịch ngợm, rồi lại vì yêu hắn mà rời xa hắn. Nàng giống như một cơn mưa nhẹ, từ từ thấm nhuần vào trái tim hắn, mang đến cho hắn cảm giác ấm áp vui tươi mà đã lâu hắn không cảm nhận được. Từng nụ cười của nàng, từng cái nhíu mày, từng cử chỉ dần dần khắc sâu vào tâm trí hắn, khiến hắn rung động. Mới đầu chỉ là sự hứng thú với nhục dục, là mê luyến thân thể của nàng, nhưng chẳng biết từ lúc nào đã là thích, rồi dần dần là yêu. Tình yêu đến với hắn nhẹ nhàng mà tự nhiên, lặng lẽ đến mức hắn không cảm nhận được. Chỉ biết rằng, đến khi giật mình nhận ra, thì việc có nàng ở bên cạnh hắn đã trở thành một lẽ đương nhiên. Ở bên nàng, hắn cảm thấy tâm mình thanh thản, bình yên. Ở bên nàng, hắn cảm nhận được niềm vui và niềm hạnh phúc. Ở bên nàng, hắn mới có thể lại lần nữa cảm nhận được cảm giác yêu thương. Cũng chỉ có nàng, mới có thể đem lại cho hắn cảm giác yêu luyến chấp niệm đến thế. Chỉ là...con tim hắn quá cố chấp, ở bên nàng lâu như vậy, chấp nhận tình cảm lâu như vậy, nhưng hắn lại chưa từng một lần nói hắn yêu nàng, bởi vì chính hắn cũng không biết được tình cảm của mình dành cho nàng có phải là yêu hay không. Nếu nói tình cảm hắn dành cho Liễu Song Song là đợt sóng xô bờ mạnh mẽ và mãnh liệt, thì tình cảm của hắn với nàng giống đợt sóng ngầm dưới mặt hồ phẳng lặng, đủ si, đủ luyến, nhưng lại không đủ để hắn nhận ra. Mọi người mắng chửi hắn, nhiếc móc hắn, nhưng đã có ai từng nghĩ cho lòng hắn chưa? Hắn chờ một người suốt năm năm, suốt năm năm chấp nhất một bóng hình, hắn đâu dám nghĩ tới có một ngày mình sẽ yêu một ai khác. Đối với nàng tàn nhẫn, lòng hắn cũng đau khổ, nhưng là hắn quá cố chấp, quá ngu ngốc đi. Hắn với Liễu Song Song hiện giờ giống như là chút ân tình còn sót lại, tình cảm trong hắn có lẽ chỉ còn là hoài niệm về một tình yêu của năm năm về trước. Tình cảm đã từng sâu đậm như vây, đâu thể nói buông bỏ một cách dễ dàng. Nhìn lại quá khứ, năm năm nhung nhớ, năm năm tưởng niệm, yêu thương chờ mong...tất cả hóa thành hư ảo...Có lẽ hắn đã để quá khứ can thiệp quá sâu vào đời sống hiện tại, nên hắn mới không thể nhận ra và nắm bắt những gì mình đang có. Qúa khứ...luôn là những gì tươi đẹp nhất, hoài niệm nhất, chính vì vậy mà hắn mới để quá khứ che mắt, huống hồ, hắn đã từng có một tình yêu sâu đậm như thế. Thế gian này, có thể khiến hắn đau, có chăng chỉ là một chữ " tình". Cơn gió lạnh thổi qua khiến hắn thanh tỉnh vài phần, một giọt nước lớn, nóng hổi từ khóe mắt hắn lăn xuống, hắn đưa tay gạt đi, nhưng nước mắt lại cứ thế tuôn xuống không ngừng. Lần đầu tiên trong đời hắn khóc, lại là khóc vì một nữ nhân. Trước đây dù đau khổ đến mấy, hắn cũng ẩn nhẫn chịu đựng, nhưng giờ...Lúc này, nếu nói đau đến tê tâm liệt phế cũng không đúng, chỉ là trong tim hắn cảm thấy một thoáng trống rỗng, một thoáng tịch liêu, nhẹ nhàng mà âm ỉ, càng nghĩ tới lại càng sầu, càng nghĩ lại càng đau, khiến người ta buồn tới chết đi được. Thế gian này, người khiến hắn khóc, chỉ có mình nàng...Biết đau, biết buồn, biết vui tươi, hạnh phúc, biết mệt mỏi, biết than, biết khóc...chỉ là vì nàng.... Một tiếng sấm ầm ầm vang lên, tia chớp rạch ngang trời, những hạt mưa lớn lộp độp rơi xuống từ trên cao, len vào mọi ngóc ngách, vỡ tung khi chạm xuống mái ngói cong cong cổ kính. Tiếng mưa ầm ì át đi mọi âm thanh của những con côn trùng bé nhỏ; gió xào xạc thổi qua những tán cây, tiếng sấm đì đùng chớp giật, sự yên tĩnh của đêm khuya bị phá vỡ. Nam Cung Việt giương mắt nhìn màn mưa mịt mùng, lòng trùng xuống, tâm đau như cắt. Lúc sắp mất đi nàng, hắn mới nhận ra...hắn yêu nàng...yêu hơn bất cứ ai...Hắn sẽ lại vì nàng, lại vì nàng mà trở về với con người của năm năm về trước. Yêu một đời, chờ một đời, hắn vẫn sẽ chờ nàng...chờ nàng...dù sau này...vòng tay của nàng sẽ không còn dành cho hắn nữa... Ở cách đó không xa, một nữ tử đứng trong màn mưa, những giọt mưa lạnh giá vẫn vô tình táp vào cơ thể gầy yếu mỏng manh của nàng. Mưa như reo hò hả hê khi thấy thân hình nàng chao đảo, tưởng chừng sắp bị quật ngã tới nơi, nhưng nàng vẫn kiên cường trụ vững, yên lặng dõi theo nam nhân mà nàng yêu. Mưa xối xả tuôn rơi, làm toàn thân nàng ướt sũng, khiến cơ thể nàng run rẩy vì lạnh. Đôi môi và gương mặt của nàng dần tái nhợt đi, chẳng còn chút sức sống, những giọt nước lớn chảy dọc từ gò má của nàng xuống cằm, rồi rớt xuống, không rõ là nước mưa hay nước mắt... Mưa suốt một đêm, có một người cũng đứng trong mưa suốt một đêm... Sáng hôm sau, mưa mới ngừng rơi. Bầu trời quang đãng, trong vắt không một gợn mây. Tiếng chim ríu rít chuyền cành đầy tươi vui, hoa nở khoe sắc, trên cánh hoa còn lấp lánh những giọt nước lớn đọng lại. Vạn vật như được thay mới, tươi mát và trong trẻo. Uyển Nghi ngẩn người ngắm cảnh vật xung quanh, thẫn thờ. Nàng cứ nhìn đăm đăm về phía trước, nhưng dường như cảnh vật chẳng hề lọt vào mắt nàng, tâm trí nàng đang nghĩ điều gì, không ai biết được. Thỉnh thoảng có một vài nô bộc hay a hoàn đi qua, chào nàng một tiếng " Dương cô nương ", nàng cũng chỉ mỉm cười đáp lại chứ không nói bất cứ điều gì. Ngày đưa Mộ Dung Phong bị thương nặng trở về lại nơi này, những lúc thấy hạ nhân gọi mình là Dương cô nương, nàng có chút ngẩn người, trong lòng trào dâng một cỗ chua xót. Nàng chẳng còn là chủ tử của họ nữa, không còn là nương tử của Nam Cung Việt, chỉ là một nữ nhân bị hưu, là một kẻ bị phu quân ruồng bỏ. Đến giờ, cảm giác chua xót ấy dường như vẫn vấn vít trong tâm trí nàng. Nàng...đối với hắn...rốt cuộc tại sao lại không vứt bỏ được? Phải chăng ông trời trêu ngươi, đã trói buộc họ vào hai chữ duyên phận, để giờ đây nàng yêu hắn hơn cả sinh mệnh? Cũng chính vì lí do đó mà nàng mới xuyên không tới đây sao? Số phận sao lại nghiệt ngã đến thế? Vì sao nàng cố gắng đến mấy, trong tâm trí vẫn tràn ngập hình bóng hắn? Dù nàng đành lòng buông bỏ hắn, nhưng trái tim vẫn không cách nào chối bỏ hình bóng của hắn? Tại sao cho đến giờ...nàng vẫn yêu hắn? Cứ mãi như vậy, khiến cho trái tim nàng mệt mỏi, cũng khiến nàng tổn thương ngày càng nhiều. Quên đi tất cả, vui sống bên cạnh Mộ Dung Phong không phải tốt lắm sao? Nhưng...tình yêu chính là như vậy, khiến cho con người trở nên khờ dại, khiến những người lòng dạ sắt đá nhất cũng phải mê luyến trầm luân. " Tỷ tỷ, tỷ đang nghĩ gì? " Thanh âm êm nhẹ thoáng buồn vang lên bên tai, Uyển Nghi quay đầu nhìn Nam Cung Nguyệt, phát hiện gương mặt mình đã một mảnh ướt đẫm. Mỗi lần nghĩ về hắn, nàng đều không tự chủ bật khóc, giống như một loại thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức. Nàng nhẹ lau nước mắt, khẽ cười. " Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới Hỷ nhi, không biết giờ này muội ấy sao rồi? " Nam Cung Nguyệt lặng nhìn Uyển Nghi, nàng biết rõ Uyển Nghi đang nói dối nhưng cũng không buồn lật tẩy, chỉ ngồi xuống bên cạnh Uyển Nghi, khẽ nói. " Hẳn là rất tốt đi. " " Ân. " Uyển Nghi khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm. Sau khi thành thân không lâu, ở biên cương xảy ra biến loạn, Tề Dương phải rời khỏi kinh thành tới trấn giữ biên ải. Hỷ nhi cũng nhất quyết đòi đi theo, không chấp nhận ở lại kinh thành một mình. Đôi phu thê tình cảm mặn nồng quyết đồng sinh cộng tử, Tề Dương cũng không có cách nào chối từ nương tử yêu dấu, đành chấp nhận đưa Hỷ nhi đi theo. Vốn dĩ khi ra trận, không được gần gũi nữ nhân, huống hồ nàng lại còn là nương tử của hắn, cũng thật may mắn khi Nam Cung Thiên phê duyệt cho bọn họ được cùng đi, tạo thành một tiền lệ trước nay chưa từng xảy ra. Mà chúng binh sĩ thì được bao phen tủm tỉm cười khi thấy vị tướng quân dũng mãnh nơi sa trường của mình, lại có lúc ôn nhu, chăm sóc cho tướng quân phu nhân đến vậy. Khi hay tin Uyển Nghi bị vương gia hưu, trong lòng Hỷ nhi lo lắng xen lẫn buồn bã, nhưng lại không có cách nào trở về, nàng chỉ có thể gửi tới cho Uyển Nghi một phong thư, dùng lời lẽ khuyên giải. Hằng đêm, nàng vẫn luôn cầu nguyện với trời cao, hy vọng tiểu thư nhà nàng sẽ được hạnh phúc. Dẫu vương gia không còn cần tiểu thư nhà nàng, thì nàng vẫn nhớ tới có một người yêu tiểu thư nhiều không kém vương gia. Lúc nãy, tuy Uyển Nghi là vì Nam Cung Việt mà khóc, nhưng quả thật mấy ngày nay nàng cũng có chút nhớ Hỷ nhi, không biết giờ này Hỷ nhi đang làm gì, có khỏe hay không? Tiếp tục ngồi ngẩn người bên cạnh Nam Cung Nguyệt, một lúc sau, Uyển Nghi mới quay sang, nhàn nhạt hỏi. " Nhã Cầm tỷ tỷ đâu? Không đi cùng muội sao? " Từ sau khi trở nên thân thiết hơn, Uyển Nghi cùng Nam Cung Nguyệt không gọi Huệ Phi như trước nữa, mà gọi tên thật của nàng. Vì Uyển Nghi cảm thấy gọi là Huệ Phi không hay cho lắm, Nam Cung Việt chết tiệt này, đặt tên cho người ta cũng tùy tiện đến vậy. " Nghe hạ nhân nói tỷ ấy đang bị bệnh, giờ đang nghỉ ngơi trong phòng. " Nam Cung Nguyệt nhẹ giọng đáp lại. " Bệnh? Sao lại bệnh? " Uyển Nghi nhướn mi. " Cũng không rõ nữa, nghe bảo là do tiết trời thay đổi. " Nam Cung Nguyệt nhè nhẹ lắc đầu. Uyển Nghi nghe thấy vậy khẽ gật, chống tay lên bàn đứng lên. " Đi, chúng ta tới thăm tỷ ấy. " " Không cần đâu. " Nam Cung Nguyệt lắc lắc, níu tay áo Uyển Nghi lại " Muội vừa tới đó rồi, tỷ ấy nói không cần quá lo lắng, hiện giờ cũng đang ngủ rồi, chúng ta không nên làm phiền tỷ ấy thì hơn. " Nhắc tới Huệ Phi, Nam Cung Nguyệt lại có chút băn khoăn, không biết có nên kể luôn chuyện hoàng huynh của nàng uống rượu đến say khướt, hiện giờ vẫn còn đang nằm vật trên giường hay không? Uyển Nghi nghe Nam Cung Nguyệt nói Huệ Phi đang nghỉ ngơi, nàng suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu, tiếp tục ngồi xuống uống trà, ngắm cảnh. Thời gian cứ trôi qua yên bình như thế. Đêm đến, Uyển Nghi nằm dài trên giường, một chiếc chăn mỏng đắp ngang qua bụng, nàng xoa xoa bụng, cảm thấy cơ thể có chút suy yếu. Cửa phòng khẽ mở, Vũ Điệp tiếng vào, mang theo một cái túi bằng da dê, cùng một chén trà gừng. Uyển Nghi ngạc nhiên nhìn chiếc túi da đựng nước ấm bên trong cùng chén trà gừng đang bốc khói nghi ngút, nhíu nhíu mi. " Cái này...? " " Là vương gia bảo em đem đến cho tiểu thư. " Vũ Điệp vừa nói, vừa lật chăn, đem chiếc túi da kia chườm lên bụng Uyển Nghi, rồi lại cẩn thận đắp chăn vào cho nàng " Vương gia nói, tiểu thư không được khỏe, bảo em đem túi nước nóng tới chườm cho tiểu thư. " Vũ Điệp cầm chén trà, thổi thổi cho nguội bớt, trong lòng có chút băn khoăn, sao vương gia lại biết tiểu thư không khỏe? Nhưng là chuyện đó cũng không liên quan đến nàng, dẫu sao bọn họ cũng đã từng là phu thê, biết được một hai điều cũng không phải chuyện lạ. Uyển Nghi thừ người, thẫn thờ nhìn vào chén trà, bàn tay vô thức đặt lên túi chườm ấm trên bụng. Mùi trà thơm vương vấn bên chóp mũi, khiến nàng thấy sống mũi cay cay. Hắn...vẫn còn nhớ... Mỗi tháng, khi tới kì nguyệt sự, nàng thường cảm thấy uể oải, mệt mỏi, cũng không hẳn là đau, chỉ là bụng cứ có cảm giác đau âm ỉ khó chịu, vì vậy cứ tới ngày này là nàng lại chán ghét ra mặt. Mỗi lần như vậy, Nam Cung Việt đều đem túi chườm tới cho nàng, pha trà gừng cho nàng uống, đến đêm sẽ ôn nhu xoa bụng cho nàng. Có những đêm hắn không dám ngủ say, chỉ cần hơi mơ màng một chút là hắn sẽ giật mình tỉnh dậy, tiếp tục xoa bụng cho nàng, sợ nàng khó chịu. Đến giờ...hắn vẫn như trước nhớ tới chuyện này. Nàng muốn khóc, trong lòng trào dâng một cỗ xúc động, chút hoài niệm về những ngày hạnh phúc khiến tim nàng như run rẩy. Van cầu ngươi...đừng tiếp tục quan tâm tới ta...cũng đừng khiến ta có thêm ảo tưởng...Hãy để ta sớm được quên ngươi đi, không si không oán, cứ thế như hai người dưng xa lạ đi lướt qua cuộc đời nhau...không được sao?
Bình luận
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1