" Ta không đồng ý chuyện này " Nam Cung Việt hét lên đầy giận dữ. " Chàng ồn ào quá đấy, không đồng ý cũng không được, chúng ta cần mồi nhử cho kế hoạch lần này. Ta đã đồng ý rồi, chàng muốn phản đối cũng vô dụng thôi. " " Nàng tự coi mình là cái gì thế hả? Ta đã nói không đồng ý là không đồng ý, nhất quyết không. " Nam Cung Việt hét lên, vô cùng tức giận. " Chậc, chàng đừng như vậy nữa được không? Cứ kích động như vậy hoài sao ta trang điểm được? Chúng ta là đang làm việc có ích cho quốc gia, cứu rỗi cho những cô gái đáng thương, chàng đừng có ích kỷ như vậy có được không? " Uyển Nghi thở dài một tiếng, bàn tay vẫn tiếp tục thoa một lớp phấn mỏng. " Nhưng tại sao? Tại sao cứ nhất thiết phải là ta mới được hả? " Nam Cung Việt tức giận đập bàn đứng dậy, khiến cho những thứ trên mặt bàn rơi xuống đất loảng xoảng. Uyển Nghi thấy thế chỉ cười hì hì. " Ầy, đừng tức giận vậy chứ, chàng là bậc nam nhi đại trượng phu, thiết nghĩ đừng nên để bụng quá, suy đi tính lại vẫn chỉ có mình chàng là thích hợp nhất thôi. Ta tuy cũng có chút võ công, nhưng cũng chỉ là loại mèo cào, Nam Cung Nguyệt lại là muội muội của chàng, cũng không thể để muội ấy gặp nguy hiểm chứ. " Uyển Nghi vỗ vỗ vai Nam Cung Việt, ra vẻ cảm thông. " Vậy cũng đâu nhất thiết phải là ta hả? Cho dù nhất thiết phải giả làm nữ nhân đi chăng nữa thì vẫn còn có ba người kia cơ mà " Nam Cung Việt chỉ tay về phía Nam Cung Thiên, Doãn Tắc và Tề Dương đang đứng bụm miệng cười ở một góc. Nam Cung Thiên vừa thấy Nam Cung Việt chỉ tay về phía mình thì lập tức vừa cười vừa xua tay từ chối. " Không được đâu hoàng huynh, đệ là hoàng thượng, không thể làm việc này được. " " Doãn Tắc là kĩ nam nổi tiếng trong kinh thành, sẽ dễ bị phát hiện ra lắm, không được đâu. " Doãn Tắc còn chưa kịp từ chối thì Nam Cung Nguyệt đã mở lời thay. Nam Cung Việt vừa hướng ánh mắt tới người cuối cùng thì Tề Dương đã kịp lùi ra xa, trên mặt vẫn là một nụ cười điềm tĩnh. " Thần không đủ sắc đẹp để thực hiện nhiệm vụ " cao cả " này đâu, vương gia, xin hãy lấy đại cục làm trọng. " Nam Cung Việt vừa nhìn về phía Hỷ nhi lập tức đã nhận được cái lườm cháy mặt của Uyển Nghi, ý nói là " chàng dám thử bảo để tỷ muội tốt của ta đi xem? " " Aizz....hết cách rồi, tuy chàng rất có phong thái nam nhi nhưng bình thường chàng quá đáng sợ, không ai dám nhìn thẳng vào chàng cả, có lẽ sẽ không dễ bị phát hiện, vai u thịt bắp thì mặc quần áo kín đáo chút che đi, tốt nhất là có nhiều ren một chút. Chịu khó chút đi, mọi người nhất định sẽ rất cảm tạ chàng. " Uyển Nghi vỗ vỗ vai Nam Cung Việt làm ra vẻ cảm thông, nhưng khóe môi thì lại giật giật liên hồi vì cố nín cười. " Các người...các người rõ ràng là cố tình lợi dụng cơ hội chơi ta. Ta không cần biết, các người muốn làm gì thì làm, ta không làm, nhất quyết không làm. " Nam Cung Việt tức giận đến mức mặt mũi đỏ gay, hắc tuyến chạy đầy mặt, trong không khí như có tia sét đánh ngang qua. Rốt cuộc, Uyển Nghi cũng đành bỏ cuộc, thở dài. " Đành vậy, để ta đi cũng được, Nguyệt nhi, mau lại đây trang điểm phụ tỷ. " Nam Cung Việt vừa nghe vậy, mày kiếm khẽ nhíu lại, trong lòng như có tảng đá đè nặng, rất bất an, rất khó chịu. Khi Uyển Nghi đang định ngồi xuống bàn trang điểm thì đã bị ai đó chiếm mất ghế. Nam Cung Việt ngồi khoanh tay trước bàn trang điểm, vẻ mặt vô cùng bất mãn. Ánh mắt trợn tròn của mọi người xoáy về phía hắn khiến hắn khó chịu. Hắn bực mình gắt lên. " Nhìn cái gì? Không mau trang điểm nốt đi? Để cái gương mặt như thế này làm sao dụ thủ phạm vào bẫy được. " Mọi người bị phát ngôn của Nam Cung Việt làm cho bị sốc, ngơ ngẩn mất một hồi thì mới hiểu ra, cứ tủm tỉm cười. Tề Dương còn không sợ chết mà buông một câu mát mẻ. " Quả nhiên là anh hùng không thể qua ải mỹ nhân. " Sau một hồi vật lộn, cuối cùng Nam Cung Nguyệt và Uyển Nghi đã hoàn thành một tác phẩm suất sắc. Môi đỏ, má hồng, da trắng mịn màng, ngũ quan thanh tú, áo ren tím kín cổ để che giấu cơ bắp và thân hình vạm vỡ. Nam Cung Việt hoàn toàn biến thành một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành, lấy tên giả là Như Hoa. Ai cũng hỉ hả, và cũng âm thầm cười một cách rất gian tà. Chỉ có duy nhất một người là khó chịu và đáng tội nghiệp. Suốt bao nhiêu năm, lần đầu tiên khuôn mặt anh tuấn của hắn phải đắp lên một lớp phấn dày như vậy, vô cùng khó chịu, y phục của nữ nhân thì lại vô cùng rườm rà, diêm dúa, lông mày bị tỉa mỏng để có gương mặt thanh tú. Nhưng, điểm tệ hại nhất là, cả hai tay và hai chân của hắn đều bị Nam Cung Nguyệt và Uyển Nghi đè ra....cạo sạch lông. Được rồi, hắn thừa nhận, giờ hắn chẳng khác gì một con heo bị làm thịt chuẩn bị được đem ra chợ bán. Nếu để ai đó biết được chuyện này, mặt mũi hắn biết để vào đâu chứ? Ông trời ơi, thật là bi thảm a~
Bình luận
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1