chương 244/ 257

“Anh đã kết hôn, thì không thể ích kỷ như vậy nữa, muốn đem em ở lại bên cạnh mình. Đối với anh, chỉ cần em vui vẻ, anh cũng vui vẻ. Nếu như không phải là đã biết rất nhiều chuyện hồi đó của em, nếu như không phải là anh lén nhìn em trước khi kết hôn, thì anh cũng không ở nơi này, nhưng thật may là anh tới đây." Thật may là cứu được cô một lần. Trước đây thật lâu, khi biết được cô bị người tính kế, bị mất đi trinh tiết, anh có một loại cảm giác vô lực cùng khổ sở. Nhưng hôm nay anh may mắn cứu đươc cô, anh cảm thấy rất vui vẻ. Thật tốt, anh còn có thể vì cô làm chút gì đó.

“Vậy lần trước hai người kia bị đánh, cũng là anh làm hay sao?"

Đậu Diệc Phồn gật đầu: “Anh không cho bất cứ kẻ nào tổn thương em, bao gồm bản thân anh."

“Cám ơn anh, nhưng như vậy thật không đáng giá, ngay cả bộ dáng của anh em đều không nhớ, thật không đáng để anh đối xử tốt với em như vậy. Nghe nói anh đã kết hôn, vậy anh cũng nên đối xử với vợ cùng đứa bé một chút đi! Bọn họ mới là người quan trọng nhất trong cuộc sống của anh." Tiểu Ốc nói, cho dù anh có ưu tú như thế nào, lại làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng cô vẫn sẽ không xúc động đến nỗi đi làm Tiểu Tam. Chẳng biết tại sao khi nói những lời này, cô nhớ lại tới Lữ Trị. Cô là dạng người thích mạo hiểm, nếu vậy trước kia khi cô và anh ở cùng nhau, có phải hay không anh cũng thường như vậy, vì cô mà lo lắng đề phòng?

“Em yên tâm, anh vẫn rất quan tâm bọn họ, bây giờ anh đối với em chỉ có một lòng bảo vệ. Mặc dù anh vẫn thích em, nhưng đã không nghĩ đến chuyện đó nữa, anh chỉ hi vọng em hạnh phúc. Anh cũng đã thành thục hơn, vợ anh đối với anh rất tốt, đứa bé cũng rất ngoan, cho nên anh cũng cho phép bản thân có một ngày sẽ quên em đi, chỉ cần đến lúc đó em đừng trách anh là tốt rồi." Hiện tại anh đã lớn tuổi hơn một chút, cũng thành thục hơn rồi, mới phát hiện gia đình cũng rất quan trọng, gia đình có thể cho anh cảm giác thật ấm áp. Hình như anh càng ngày càng không thể rời bỏ cái cảm giác khi có vợ cùng đứa bé bên cạnh.

“Sẽ không, lúc em kết hôn anh sẽ đến chứ? Em đang định gởi thiệp mời cho anh."

“Anh nhất định sẽ tới." Anh đã không thể cho cô một cuộc hôn nhân, thì nhìn người khác cho cô anh cũng thấy hạnh phúc. Bây giờ đối với anh mà nói cũng không tính là hành động tự làm khổ mình, bởi vì tâm tính anh đã thay đổi. Nói đến đây thật cảm thấy châm chọc, anh và Mộc Trạch Khải đấu đi đấu lại , kết quả lại khiến Lữ Trị giành được, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Nói tới cái này, Đậu Diệc Phồn nhớ tới một chuyện: “Lữ Trị đối với em tốt như vậy, xem ra anh ta là thật lòng không quan tâm quá khứ của em, em đúng là tìm được một người đàn ông tốt."

“Quá khứ gì?" Cô cau mày.

“Không phải em đã biết? Bọn họ không nói với em? Cũng đúng, bọn họ có thể cũng không biết, Mộc Trạch Khải cũng sẽ không nói, thôi, coi như anh không nói gì đi!"

Bình luận





Chi tiết truyện