“Cám ơn ông xã."Ngày cứ như vậy trôi qua. Ngày thứ hai Tiểu Ốc đi đến đài truyền hình báo danh. Đó là đài truyền hình tốt nhất, đúng là một nơi làm việc không tệ. Tiểu Ốc vốn thông minh nên chỉ cần hai ngày đi theo đồng nghiệp là cô đã biết hết.Kỷ xảo hỏi tin tức ngầm của cô hết sức inh, làm những lão đồng nghiệp, người đã làm ở nơi này hơn mười năm cũng phải bội phục. Mọi người đều cho rằng loại con gái xinh đẹp đi cửa sau như thế này sẽ rất lười biếng, hoặc chỉ là bình hoa. Vì nghĩ như vậy nên mọi người quyết định nếu thấy cô ngạo mạn, lười biếng, không làm việc thì cả tập thể sẽ chèn ép cô rồi đuổi cô đi .Kết quả là Tiểu Ốc chẳng những rất nhẹ nhàng, năng lực làm việc rất tốt, tâm tư cũng kín đáo, mà thái độ một chút cũng không ngạo mạn, nên các đồng nghiệp đều rất ưa thích cô.Trước kia cô đã từng làm nội gián trong một thời gian dài, nên công việc bây giờ đối với cô cũng giống như là một bàn thức ăn.Chỉ là có lúc Tiểu Ốc quá bận rộn nên khó tránh khỏi việc ít chăm sóc đến người nhà.Cô vẫn chỉ nghe nói Lữ Trị có bệnh bao tử, nhưng cũng không có quá để ý, chỉ nghĩ là một loại bệnh bao tử thỉnh thoảng phát tác thôi.Hôm nay Lữ Trị tới tòa soạn tìm cô nên cả hai cùng ra quán café ngồi nói chuyện. Khi bọn họ vừa uống xong hai ly cà phê, đột nhiên Lữ Trị lấy tay đè dạ dày của mình, nhìn có vẻ như rất đau, sắc mặt cũng bắt đầu trắng bệch.“Anh làm sao vậy?" Đang nói chuyện, Tiểu Ốc nhìn anh như vậy, liền đi đến bên cạnh vịn anh.“Hơi đau một chút, không có chuyện gì đâu." Anh chỉ dạ dày của mình, nói nhẹ nhàng. Nhưng nhìn anh có vẻ như rất rất đau, cả trán cũng đổ mồ hôi. Loại đau bụng này là bệnh cũ, lâu lâu sẽ đau một lần, riết rồi thành thói quen.“Đau lắm hả?" Tiểu Ốc ngồi xuống bên cạnh anh, để cho anh tựa đầu vào vai mình.Lữ Trị không nói gì, chỉ nhìn cô đặt tay ở trên vai mình. Thật ra thì anh vẫn luôn thích sạch sẽ, không quá thích khi người khác đụng vào mình, nhưng không biết vì sao, khi tay cô đặt lên, anh lại không có ý nghĩ hất ra, mà lại nghĩ nắm thật chặt.Bất quá anh sợ dựa hoài sẽ làm cô đau, Lữ Trị như cậy mạnh ngẩng đầu lên, tựa lưng vào ghế sa lon.Tiểu Ốc lại lại kéo anh dựa trở lại trên vai mình, hỏi: “Anh đau bao tử bao lâu rồi hả? Không phải là đã lâu chứ?"Lữ Trị gật đầu một cái, chính xác là đã rất lâu, vừa mới bắt đầu chỉ đau một chút, về sau lại càng ngày càng nặng hơn.“Vậy nhất định là anh không có ăn đúng bữa, anh có biết uống rượu có hại lắm không, thế nào lại thành ra như vậy rồi hả ?" Khi còn bé cô cũng từng trải qua bệnh bao tử này, vì vậy về sau vẫn luôn rất chú ý ăn uống. Do đó cô biết chỉ có người không chú ý gì mới bị nặng như vậy
Bình luận
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1