chương 170/ 257

Trong sòng bạc ai chả biết Cơ Mã là cô gái biết múa kiếm, thân thủ cũng có thể coi là không kém, một tên đàn ông cô căn bản là không thể thua thiệt, quả nhiên Tiểu Ốc nắm được cổ tay tên đàn ông kia, không để cho bàn tay của anh ta rơi xuống, nói với người bảo vệ an ninh:

“ Phiền các anh đưa vị khách này ra ngoài.”

Tên đàn ông vẫn không chịu thuận theo vừa bị bảo vệ lôi kéo ra ngoài vừa mắng Tiểu Ốc:

“ Kỹ nữ thối! Gỉả bộ thuần khiết, tao muốn ngủ với mày là phúc ày lắm rồi.”

Đậu Diệc Phồn vừa lúc đi xuống lầu chứng kiến cảnh này, hỏi quản lý xảy ra chuyện gì, quản lý nói xong Đậu Diệc Phồn cũng nói: “ Mấy người buông anh ta ra, vị khách này hôm nay vận may không tốt, trở về được rồi, cần gì nóng tính như vậy, là chúng tôi tiếp đãi không chu đáo, nếu tiền không đủ có thể mượn.”

Đậu Diệc Phồn rộng lượng nói, vị khách kia cũng không tiện đánh tiếp, có vẻ như quá mất mặt, chẳng qua là tiền cũng dùng hết rồi, liền mượn hai mươi vạn đô la, mới vừa rồi người kia đã rời khỏi bàn chơi, không ai cùng anh ta đánh tiếp, Đậu Diệc Phồn đi tới nói: “ Tôi đánh cùng với anh.”

Nói xong anh chỉ Tiểu Ốc nói: “ Cô đến bên cạnh tôi.”

Tiểu Ốc đi tới, cau mày nhìn anh, Đậu Diệc Phồn lại không để ý đến cô, vén tay áo lên ngồi xuống trước bàn bắt đầu chia bài.

Đậu Diệc Phồn tự mình tham gia đánh bài, rất nhiều vị khách khác cũng vây tới xem, Đậu Diệc Phồn đánh bài hết sức tuyệt diệu, anh cố ý thua vị khách kia mấy ván, khiến anh ta vừa ý, sau đó Đậu Diệc Phồn liền lấy lại ngay cả gốc lẫn lời trở lại.

Vị khách kia lại thua mất hai mươi vạn đô la, Đậu Diệc Phồn rất đễ dàng đem thẻ đánh bạc thu hết nói: “ Anh thua, nhớ quay lại đem tiền trả.”

“ Đợi một chút, chúng ta trở lại đánh tiếp.”

“ Anh không có tiền.” Đậu Diệc Phồn lạnh lùng nhắc nhở.

“ Tôi đây chỉ có đồng hồ kim cương cùng chiếc nhẫn giá trị năm mươi vạn thế chấp cho anh, Trương Đại tôi thắng là có tiền, tiệm của tôi là tiệm Nghiễm Châu sang trọng nhất khu vực, thiếu tôi nhất định sẽ trả, chúng ta tiếp tục đánh.” Vị khách kia gần như đánh đến đỏ cả mất rồi.

Đậu Diệc Phồn chậm rãi ung dung ý bảo chia bài, đánh tiếp một ván, vị khách nọ lại thua, Đậu Diệc Phồn ưu nhã đứng dậy, chuẩn bị rời đi, vị khách nọ lại lần nữa gọi: “ Chờ một chút, anh không thể đi, tôi thua nhiều như vậy, anh đi tôi làm sao bây giờ?”

Đậu Diệc Phồn lạnh lùng nhìn một cái: “ Không thắng nổi thì cũng không cần đánh tôi không có ép anh. Vận khí không tốt, chớ trách người của sòng bạc, hôm nay tới đây thôi, tôi sẽ không đánh cùng anh nữa, bảo vệ tiễn khách.”

Bình luận





Chi tiết truyện