chương 17/ 257

“Một nhà hàng sang trọng nào đó”. Lúc lên lầu bà nghe thấy Mộc Trạch Khải nói chuyện điện thoại.

“Nhất định là nhà hàng sang trọng nhất, mẹ, con cũng không ăn cơm nhà nhé”! Tiểu Ốc nói xong đi vào nhà lấy một ít đồ rồi chạy ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng của Tiểu Ốc, Mộc mẹ tươi cười dịu dàng: “Con bé này, lớn rồi mà còn dính anh trai như sam”.

Thực ra bà rất vui nếu như Tiểu Ốc kết hôn với Mộc Trạch Khải, như vậy phố Tam Hoàng giao cho Tiểu Ốc sẽ không có gì phải lăn tăn cả. Còn nếu Tiểu Ốc không thể gả vào Mộc gia thì không thể biết được tương lai sẽ thế nào, con gái mà gả ra ngoài giống như tát nước đổ đi.

Mộc Trạch Khải cùng một mĩ nữ ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, anh đắm đuối nhìn mĩ nữ như ăn thay cơm: “Đã có ai nói với em rằng em rất xinh đẹp, giống như Lâm Chí Linh vậy. Đặc biệt là đôi mắt to có hồn, sao trên thế giới lại có cô gái xinh đẹp dường này chứ”?

Cô gái xấu hổ đỏ mặt: "Trạch Khải, anh nói vậy làm em rất xấu hổ".

"Em thật đáng yêu". Mộc Trạch Khải cười cười.

Tiểu Ốc đứng ở phía xa nhìn thấy anh nở nụ cười trong sáng, mà anh từ trước tới giờ chưa bao giờ cười với cô, anh có thể tao nhã, dịu dàng, ngọt ngào rót mật vào tai bất cứ cô gái nào trừ cô ra. Đối với cô, anh lúc nào cũng chỉ trưng ra bộ mặt thối.

Cô thích nụ cười của anh, nhưng không thích anh cười vì người khác.

Vì thế, để dập tắt nụ cười này của anh, Tiểu Ốc đi vào nhà vệ sinh, lấy trong túi xách ra áo ngủ, nhanh chóng mặc vào, cuộn tròn bộ quần áo vừa mặc lại buộc quanh bụng, thả tóc. Bộ dạng này không tệ. Tiểu Ốc đỡ lưng ưỡn bụng đi ra khỏi nhà vệ sinh, hiệu quả không phải là tốt bình thường mà là rất tốt, tất cả mọi người trong nhà hàng, từ nhân viên cho đến khách đang đi đều tự động tránh đường nhường lối cho cô, ai cũng sợ đụng vào phụ nữ có thai!

Tiểu Ốc cười híp mắt đi tới cạnh bàn có đôi tình nhân đang nói chuyện phiếm: “Cô à, thật ngại quá, người cô đang nắm tay chính là chồng tôi”.

Một giây sau, Mộc Trạch Khải cười không nổi, anh oán hận nhìn Tiểu Ốc: “Em làm gì vậy”?

“Đến xem chồng em cưa gái”! Tiểu Ốc đoạt lấy nĩa trong tay anh xiên miếng thịt bò bít tết trong đĩa lên ăn, mặt mày giãn ra: “Mùi vị không tệ, thịt bò bít tết chín bảy phần, vẫn ngon như ba năm trước”.

Bình luận





Chi tiết truyện