Sau khi Tiểu Ốc nhìn anh ăn hết đậu phộng mới thở dài một hơi. Qua mấy phút, cô hỏi anh: “Ông xã, anh có thấy đỡ hơn không?"“Ừ."“Vậy thì tốt, về sau nhớ ngày ngày ăn cơm, không được uống rượu và cà phê. Em sẽ giám sát anh."“Trước kia là do anh chán chường, giờ có em bên cạnh anh thì anh cũng không hành hạ bản thân mình nữa, yên tâm đi!" Trước kia anh luôn bận rộn, nhưng như vậy mới khiến anh quên thời gian. Mà cũng rất khó khi anh muốn thức đêm để làm thêm giờ, nên anh luôn uống một chút cà phê để hưng phấn tinh thần, thoát khỏi cơn buồn ngủ. Nhưng cũng vì vậy mà dần dần làm hư dạ dày.“Vậy có đi khám bác sĩ không?" Không trách được anh bị đau bao tử, cứ như vậy mà không đau mới kỳ quái!“Có" Nhưng hình như không hiệu quả gì.“Vậy tại sao còn bị nặng hơn?"“Anh có uống thuốc giảm đau."“Uống thuốc giảm đau làm sao tốt hơn được! Đi xem khám đông y đi! Anh đợi em được không, đợi em tìm một bác sỹ đông y tốt rồi sẽ cùng anh đi khám, sau đó điều dưỡng thân thể cho thật tốt, nếu không về sau sẽ càng tệ hơn." Tiểu Ốc thở dài một cái, xem ra cô gặp được một công việc mệt mỏi rồi.“Uh, anh nghe em" Lữ Trị cau mày, anh ghét nhất cái mùi vị kỳ quái của thuốc bắc, trong lòng anh vẫn luôn thấy ngại về nó.“Vậy chúng ta phải đi ăn cơm, đi phòng ăn của công ty ăn thử một chút.”“Ở bên ngoài ăn không ngon hơn sao?" Ở phòng ăn sẽ có nhiều người, mà anh lại thường được đăng lên báo, rất dễ bị người khác nhận ra, đến lúc đó chỉ sợ hai người bọn họ không có cách nào ăn xong cơm, cứ như vậy bị lôi kéo ký tên chụp hình. Tuy anh không phải minh tinh nhưng so với rất nhiều minh tinh càng nổi danh hơn.“Phòng ăn vẫn được mà, lúc này không có ai dùng cơm nữa đâu, chúng ta sẽ ăn rất tự tại."“Vậy cũng tốt!" Lữ Trị cúi đầu, đi theo cô vào phòng ăn.Đã hơn một giờ nên trong phòng ăn khá là an tĩnh, các nhân viên đã dùng xong bữa ăn và rời đi. Khi nhân viên phòng ăn đang dọn dẹp ở phía sau, Tiểu Ốc đi tới kêu:"Chú ơi, bên này, chúng tôi còn chưa có ăn cơm."Ông chủ ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ một cái, rất tốt bụng mà nói: “Món ăn cũng đã lạnh, chờ một chút, tôi đi hâm lại, hai người muốn ăn gì?"“Cám ơn ông chủ." Tiểu Ốc chỉ mấy món ăn mình thích rồi quay đầu lại nhìn anh: “Còn anh?"Lữ Trị rất ít khi tới phòng ăn, ăn cơm như vậy vẫn là lần đầu tiên: “Cũng như em."Lúc thức ăn được bưng lên, Tiểu Ốc nhìn cái mâm của anh thấy có bánh pút-đing dâu tây, trong lòng cảm thấy buồn cười. Đây là hậu quả của việc ăn giống cô, nhìn anh, một người đàn ông như vậy mà ăn bánh pút-đing dâu tây, Tiểu Ốc có càm giác như bị sét đánh.
Bình luận
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1