chương 12/ 257

Cô gái mười bảy tuổi nên đi học bình thường như những cô bé, cậu bé cùng lứa tuổi, học xong trung học thì thi đại học, không cần phải đi làm, thế không phải tốt hơn sao?

“Em muốn đi làm”! Tiểu Ốc cười cười nhìn anh, cô chỉ biết cô phải là người thừa kế phố Tâm Hoàng, bởi vì nếu như cô không làm thì ba mẹ sẽ bắt Mộc Trạch Khải làm, anh không thích những việc mờ ám, không thích phố Tam Hoàng. Cho nên mặc kệ anh phản đối! Chỉ cần anh vui vẻ, cô làm cái gì cũng đáng giá.

“Em muốn làm gì thì làm, tôi không ngăn cản nữa. Nếu một ngày nào đó em về nhà mà bị gãy tay gãy chân thì tôi sẽ cho người ném em ra ngoài cửa, nhà chúng ta không cần tàn phế”! Mộc Trạch Khải nói, Mộc Trạch Khải nghĩ cô cũng quý trọng sinh mạng mình, anh nói ra hậu quả nghiêm trọng thế thì cô sẽ không dám nhận làm nữa.

Mộc mẹ không nhịn được nữa: "Trạch Khải, sao con lại nói chuyện kiểu đó với em gái con"?

Tiểu Ốc tuyệt không để ý, vẫn như thường, tươi cười như hoa mà nói: "Kiều Kiều, anh yên tâm đi, nếu em bị tàn phế thật, không cần anh ném, em tự cút. Sau đó em sẽ đứng bên lề đường lừa gạt tình thương của người già và trẻ nhỏ, không cần làm gì cũng có cơm ăn".

Mộc Trạch Khải không thích cô em gái này một tí nào, thật cô chính là đứa trẻ quái đản, có ai lại hi vọng mất tay mất chân để không phải làm gì cũng có cơm ăn, anh cười lạnh: “Tùy em, không liên quan đến tôi”.

Anh không liên quan thật là tốt, Tiểu Ốc cúi đầu tiếp tục sửa móng tay, mẹ nói phụ nữ có hai mặt, mặt thứ nhất cô đã không hấp dẫn được Mộc Trạch Khải, co hi vọng mặt thứ hai có thể dùng được…

Mộc ba lên tiếng: "Cứ như vậy, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày Tiểu Ốc đi theo ba xử lí các việc của phố Tam Hoàng, bắt đầu học từ bây giờ, phải nhìn nhiều học nhiều”.

"Dạ, ba."

"Đi thay quần áo đi, ba đợi con trong xe".

Tiểu Ốc đi lên phòng nhanh chóng thay một bộ quần áo, áo lam đậm, quần lỡ đen, tóc buộc cao hai bên, lộ ra hoa tai to đùng, nhìn rất trẻ con, cô không trang điểm vẫn rất xinh xắn.

Ngồi vào trong xe, Mộc ba nhìn cô ăn mặc rất hài lòng, móc túi quần ra một con dao găm màu bạc đưa cho cô: "Con cất đi, con còn nhỏ không hợp với súng ống, cướp cò không phải chuyện đùa. Mang dao găm phòng thân tốt hơn".

“Không cần, nếu như con ở phố Tam Hoàng không mang vũ khí mà gặp chuyện không may, vậy con quá thẹn với sự huấn luyện của ba”. Tiểu Ốc cho là mình không cần mang theo vũ khí vẫn có thể an toàn ở phố Tam Hoàng.

Bình luận





Chi tiết truyện