chương 81/ 140

Lý Mộc Phủ mục quang thiểm động,hứng thú nhìn nàng, mỉm cười nói:

-" Yến cô nương, bổn toạ thường nghe Cửu vĩ hồ thiên biến vạn hoá, thần quỷ mạt trắc, vốn dĩ không tin.Hôm nay được gặp, quả là không sai, ngay đến bổn toạ cũng suýt bị ngươi lừa rồi." Text được lấy tại Truyện FULL

Yến Tiểu Tiên cảm thấy cơ thể lạnh đến tận xương, như rơi vào trong đầm băng vực lạnh, răng nhịn không được va vào nhau lập cập, không nói được gì.

Trương Huyền Chân vỗ tay cười nói:

-" Khéo thật, khéo thật! Đi mòn giầy sắt khắp nơi không được, lại đoạt được không tốn chút công phu.Có con hồ ly tinh này,muốn bắt tên tiểu tử họ Sở, sẽ dễ dàng hơn nhiều.

"bùng"

Bị băng hàn chân khí của Lý Mộc Phủ chấn, cái hộp ngọc thạch rơi ra khỏi ngực yến Tiểu Tiên, quang mang lấp lánh,Lý Đông Hầu theo tiếng "bùng" rơi ra ngoài.

-"Công tử!"

Nhìn thấy hắn cả người đầu kim châm, đầu như con lợn, miệng trào bọt trắng, Trương Phi Vũ hai người vừa kinh vừa nộ,lăng người đỡ hắn dậy.

Lý Mộc Phủ trong mắt lửa giận phừng phừng, cười nói:

-" Đa tạ Yến cô nương hạ thủ lưu tình,giữ cho khuyển tử một cái tiểu mệnh.Bổn toạ vay mận trả đào,tha cho ngươi không chết."

Thoại âm chưa dứt, hai tay khua lên, cùng một lúc vỗ vào hai vai Yến Tiểu Tiên.

Yến Tiểu tiên thấy trước mắt tối đen, kỳ kinh bát mạch, ngũ tạng lục phủ dường như đồng thời bị vỡ tan,họng thấy ngòn ngọt,ngã bay về phía sau, va mạnh vào vách tường, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Quanh thân phát ra những tiếng viu viu, vô số đạo chân khí màu lam nhạt xoáy tròn phi vũ, chỉ thoáng chốc đã ngưng kết nàng thành một cột băng.

Qua một lúc sau, Yến Tiểu Tiên dần dần tỉnh lại, chỉ thấy băng hàn thấy xương, không động đậy được,trong cái tê buốt lại mang theo cái nóng của lửa thiêu đố, đau như bị đao chém kiếm rạch.

Nàng thấy mắt đã bị băng hàn ngưng hết,không thể đóng mở,thấy Lý Mộc Phut vẫn ngồi xếp bằng trên đất, hai tay đặt trên bối tâm của Lý Đông Hầu,khói trắng bốc lên, từng tia uốn lượn.

Lý Đông Hầu thân mình run lên " oa" một tiêng phum ra một tia máu tím đen,đổ trên đất, thần sắc cũng dần chuyển hồng lại.

Ngân quang loạn thiểm, Băng phách châm tất cả đều bắn ra ngoài, viu viu rơi loạn xuống đất, mang theo rất nhiếu phong trùng (ấu trùng ong) màu hồng, chỉ một lúc sau, theo nhau thu nhỏ khô heo lại.

Nàng giật mình:" lão tặc này chân khí thật mạnh, có thể trong thời gian ngắn như vậy, ép hết tương tư phong trùng ra ngoài..."

Nghĩ đến đó thì nghe bên ngoài có người nói vọng vào:

-" Lão gia, hoàng thượng có chỉ, truyền người lập tức vào cung tấn kiến."

Lý Mộc Phủ cùng Trương Phi Vũ hai người nhìn nhau một cái, trên mặt thoáng qua sắc vui mừng.Hắn lập tức chống người đứng dậy, mỉm cười nói:

-" thật khéo quá, khéo quá, thắng thua thành bại, sẽ quyết định trong đêm nay! Chỉ cần trừ được Lý Huyền, thiên hạ quá nửa đã lọt vào tay chúng ta rồi!"

Yến Tiểu Tiên lạnh người, trong lúc mơ hồ nghĩ:" Lão tặc này canh khuya nửa đêm tấn kiến Hoàng thương, tất có âm mưu hiểm ác gì với đại ca, ta phải báo lại với đại ca, bảo huynh ấy cẩn thận đề phòng..."

Trong lòng gấp gáp, khí huyết nhộn nhào, trước mắt là một phiến tối đen, rơi vào hôn mê một lần nữa.

Mê mê hồ hồ không biết bao lâu, nàng đột nhiên thấy cổ lạnh lạnh, dường như có một ngón tay vuôt vào.Lòng nàng vừa kinh vừa hỉ, buột miệng kêu:

-" Đại ca"

Nhưng khi mở mắt ra, nàng chỉ thấy một gương mặt mắt híp mũi khoằm,chỉ cách nàng tầm 1 xích,đang nanh ác cười nhìn nàng,chính là Trương Huyền Chân.

Yến Tiểu Tiên lòng trầm lại, cúi đầu nhìn xuống,"a" một tiếng thất thanh.

Nàng nằm trên mặt sàn,y phục bên ngoài đã bị rạch ra, trên người chỉ còn một mảnh vải bó ngực cùng áo lót mào xanh lục, trong lúc kinh nộ, muốn cố gắng ngồi dậy, nhưng cảm thấy xương cốt không hề có lực,đau đớn khổ sở, không thể động đậy được.

Trương Huyền Chân ngón tay móc lên, ấn vào cằm nàng, nanh ác cười:

-" Tiểu hồ ly tinh, kỳ kinh bát mạch của ngươi đều đã bị thiên sư chấn đoạn, cố gắng cũng vô ích..."

Hắn tròng mắt đảo tròn, mục quang sáng rực nhìn vào bờ ngực đang phập phồng của nàng, miệng nhếch lên nụ cười dâm đãng:

-"Đạo gia nghe nói Hồ ly tinh hút tinh hoa của nhật nguyệt, hấp thụ luyện đan,chân nguyên rất bổ,hôm nay phải ấn chứng mới được."

Yến Tiểu Tiên đỏ mặt, vừa ngượng vừa tức,nghiến răng ken két cười to nói:

-" Được đấy, trong người bổn cô nương trùng độc có ba trăm bảy mươi tám loại, kịch độc có hai ngàn bốn trăm tám mươi chín loại, ngươi nếu có gan thì cứ thử..."

Trương Huyền Chân không vì thế mà lay động, cười nham hiểm:

-" Hà đồn có độc, hoa hồng có gai, đã dám hái hoa, tự nhiên không sợ mấy cái gai nho nhỏ."

Bàn bày liền mò vào vùng ngực nàng.

Yến Tiểu Tiên nộ khí công tâm, mặt đỏ như ráng chiều,trong lúc cuồng loạn, đầu lướt qua khuôn mặt cười sán lạn của Sở Dịch, nước mắt tuôn trào,lòng lại trở nên bình tĩnh.

Nàng nhắm mắt lại, vừa bi thương,thống khổ, lại vừa thấy ngọt ngào chua xót, trầm mặc nghĩ:" Đại ca, hẹn đến kiếp sau!" Định cắn lưỡi tự tận.

Chính lúc này, đột nhiên nghe thấy có tiếng người cao giọng hét dài:

-" Mang nước đến! mang nước đến"

Âm thanh ồn ào vang lên, tình thế như nước sôi.

Trương Huyền Chân ngạc nhiên nhìn ra, chỉ thấy bên ngoài song cửa hoả quang xung thiên, bóng người nhốn nháo, tình thế rất loạn.Nhìn về hướng ấy, mới biết chuồng ngựa đã bị cháy.

"Không lẽ..." hắn lạnh người,đầu loáng qua dự cảm không tốt, đứng lên quát:

-" Trương Chân Lương, Vương Đồng, may thông báo các phương..."

Thoại âm chưa dứt, đã nghe một âm thanh như sấm nổ, ha ha cuồng tiếu nói:

-" Nhị vị, sư tôn các vị có lệnh, còn không mau đi phục lệnh đi?"

"Bùng"

Song cửa bị phá vỡ,có tiếng hai người hô thảm, rồi như quả cầu lửa bay vào,không hề sai lệch, rơi trúng vào người hắn.

Hai tên này đầu bị cháy xém, tròng mắt lồi ra, kinh hoàng trừng trừng nhìn vào hắn,chính là Vương, Trương hai đệ tử mà hắn quý nhất.

Trương Huyền chân sợ hãi, chỉ quyết phi vũ, huyền băng kiếm phá không xuất ra khỏi vỏ,quát:

-" Yêu ma nào, lại dám làm loạn trước mặt đạo gia..."

"oàng"

một tiếng nổ vang,gỗ đá bắn ra, cả mặt tường đột nhiên nổ tung.

Người đó cuồng tiếu ngắt lời hắn:

-"Cầm thú yêu đạo nào, lại dám trước mặt quả nhân làm loạn!"

Bóng người lấp loáng, sóng khí hùng dũng, một đạo đao quang đỏ hồng thế như liệt diễm cuồng phiếu, thiên hà đổ xuống,vỗ xuống.

Trương Huyền Chân hơi thở nghẹn lại, gan phổi lạnh lẽo, biết đã gặp phải kình địch siêu cấp chưa từng gặp qua.Nhưng hắn bản tính kiêu ngạo,vẫn không tránh, mà hống lên một tiếng tập trung chân khí toàn thân, ngự kiếm phi vũ, toàn lực nghênh tiếp.

"Bùng"

Khí lãng bạo phát, Huyền băng kiếm tưởng như bị tan chảy, khoảnh khắc vỡ tung thành những mảnh sắt nhỏ nóng rẫy, như mưa bắn lên thân Trương Huyền Vũ, khói xanh nghi ngút bốn bề.

Trương Huyền Vũ cất tiếng kêu thảm, ngã bay về phía sau,thân còn lơ lửng trên không đã bị một đạo hoả diễm khí đao cuồng liệt quét trúng lưng, lập tức máu tươi cuồng phún, kinh mạch đứt đoạn.

Tai vẫn nghe người nọ lạnh lùng nói:

-"Cẩu nhãn của các hạ nhìn cái không nên nhìn!đáng khoét!"

Thoại âm chưa dứt, hai mắt Trương Huyền Chân đã thấy đau đớn,nhãn châu bị vật gì khoét ra ngoài.

Hắn vừa sợ vừa đau đớn, hống lên rất to, lại nghe thấy âm thanh nọ bên tai:

-" Đầu lưỡi các hạ đã nói những câu không nên nói! đáng cắt!"

đột nhiên đầu lưỡi thấy nóng, vị ngọt đầu miệng, răng cắn phải đầu lưỡi của mình đã bị đứt.

Trương Huyền Chân như bị bóng đè, không dám tin, bình sinh đây là lần đầu tiên hắn thấy sợ hãi đến tận tâm khảm, a a quái hống, muốn vươn tay sờ xung quanh,thì lại nghe người nọ nói:

-" Ngón tay ngươi đã sờ vào cái không nên sờ,đáng chặt."

lập tức bàn tay thấy lạnh, máu tươi phun ra, hai tay đã rời khỏi thân thể.

Đến đó lại nghe tiếng người nọ nói:" tim gan độc ác của cuacs hạ đến cầm thú cũng không bằng, đáng móc!"

Trương Huyền Chân lạnh sống lưng, tim gan kich thống, thấy thân thể giống như đột nhiên trống tỗng, mắt tối đen, toàn ý thức bùng nổ, hoá thành hư vô.

"bùng"

Trương Huyền Chân rơi ngã trên đất, sau lưng có một cái lỗ máu, ruột phòi ra ngoài, không còn động đậy nữa.

Yến tiểu Tiên tim đập thình thình, ngưng thần nhìn ngóng, chỉ thấy một nam tử cầm nghiêm một thanh xà hình trường kiếm, anh tuấn đĩnh bạt, đứng ngạo nghễ, khoé miệng nở ra một nụ cười cuồng ngạo bất bá, không phải là huynh ấy thì la ai.

"Đại ca!"

Yến Tiểu Tiên vừa kinh vừa hỉ, nước mắt tuôn khỏi bờ mi. ngay đến tiếng gọi cũng biến thành tiếng nấc nghẹn trong cổ họng.

"a...u..."Từ bên ngoài mảnh tường vang lên một tiếng lừa kêu,dường như là trả lời nàng.

Dưới ánh lửa đầy trời. Tiêu Vãn Tình miệng cười như hoa, một bên là con lừa lắc đầu dậm chân,kêu lên vui mừng không ngừng

Bình luận





Chi tiết truyện