chương 120/ 140

Sở Dịch thân mang trọng thương, không thể vận khí, đành trừng mắt đứng một bên quan chiến,bỗng nhiên nghe thấy từ vách núi phía xa xa truyền lại tiếng cười giòn tan của Lý Tư Tư:

-"Ngu phu nhân, Lôi tỷ tỷ,con nghiệt súc này chịu đói mấy ngàn năm, mấy a đầu đó chẳng bõ dính răng nó đâu.Các người đã thả nó ra, làm chuyện tốt làm đến cùng, nên học theo Bồ tát xẻ thịt nuôi hổ.Cô gia còn có việc trên mình, thứ lỗi không thể bồi tiếp."

Sở Dịch lạnh người quát lớn:

-"Con yêu nữ đó muốn đến Bắc Hải kiếm Bắc đẩu thần binh, mọi người vạn lần không thể ả thoát!"

Bọn người Ngu phu nhân, Lôi Minh Châu trong lòng lo lắng,giờ bọn họ người đông thế mạnh, Lý Tư Tư đang thụ trọng thượng, là cơ hội tốt để diệt trừ ả, một khi ả khỏe lại, thu đủ lục bảo, hậu quả thật khó lường.

Bọn họ không đắn đo được nhiều, theo nhau vòng qua hỗn độn thú, lăng mình theo hướng vách núi tây nam đuổi theo.

Hỗn độn thu đang rất đói,lại vừa mới nuốt được mấy thượng thanh tu chân, tính hung hãn của nó bị kích thích mạnh, hống to lên một tiếng, xúc tu tỏa ra tứ phía.Năm nữ tu chân chạy chậm, lập tức bị nó cuốn lấy người, kinh hoảng thét to, cuồng loạn khua kiếm chặt chém xúc xu của nó, xì xì mấy tiếng, dịch nhớt xanh đen lập tức bắn ra đầy thân, không thể thoát được.

Ngu phu nhân không biết làm sao, chỉ đành quay người hạ xuống, trầm hương kiếm tung hoành phi vũ, liên tục chém đoạn mấy sợi xúc tu, cứu được ba người, còn hai người bị hung thú cuốn vào trong bụng, cất tiếng thét thảm thiết chói tai,chắc không sống được.

Bọn người Tô Mạn Như cũng theo nhau quay lại tương cứu, duy chỉ có Lôi Minh Châu không dừng lại chút nào, ôm lấy Phiên Phiên, đuổi theo như bay.

Hỗn nguyên thú ô ô nộ hống, thu mình thóp lại, trương cái mồm lớn đỏ như máu ra, phun cuồng phong cuồn cuộn, tương dịch mang mùi máu tanh nồng phả vào mũi.

Mọi người hô hấp nghẹn lại, bị gió tanh phả đến khiến khí huyết nhộn nhạo,khó chịu vô cùng, trong lòng lạnh toát, biết trong đó có độc, liền nhịn thở cố sức chống cự.

Mắt thấy thân thể hỗn độn thú hồng quang lấp loáng, không ngừng co lại, rồi đột nhiên phồng lên, Sở Dịch cảm thấy không hay,vội quát:

-"Mọi người cần thận, nó muốn hút chúng ta vào trong."

Thoại âm chưa dứt, thân hình hỗn độn thú đột nhiên phình to, miệng chúm lại, xúc tu cuộn tỏa, một xoáy khí cường mãnh xoanh tròn lập tức hình thành, hút mọi thứ xung quanh vào trong bụng.

Bọn nữ chân không kịp phong bị, cả người cả kiếm bị hút vào trong, kinh hô bất tuyệt, khoảnh khắc có mười mấy người bị cuốn vào trong bụng nó.

Yến Tiểu Tiên cùng Tiêu Vãn Tình cũng không trụ được, một trái một phải nắm lấy Sở Dịch,bị lốc xoáy hút xoay vòng vòng,lao vào giữa cái miệng đỏ ngầu đầy xúc tu của quái thú.

Tiêu Vãn Tình trong lúc nguy cấp nảy ra một ý,thét lớn:

-"Sở lang bám lấy, vạn lần không được thả tay ra"

Lúc bị hút đến cửa miệng hỗn hộn thú, tay phải nàng rút ra Ngọc thước "phỉ lãnh thúy",mặc niệm "thiên tỏa địa khấu quyết" đâm vào phần thịt mềm của nó.

Cũng đồng thời, Yến Tiểu Tiên dùng hết toàn lực, cắm vào đó thanh Thanh Ly hỏa.

Bích quang đại thịnh, hợp nhất thành một,cắm vào khóe miệng quái thú.

Ba người nhờ đó mà không bị hút vào trong, treo lủng lẳng bên mép quái vật. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Hỗn độn thú đau đớn cuồng hú,thịt trong cổ họng rung lên,dịch vị hôi tanh nóng bỏng lập tức như bão tố phun ra ngoài.

Những tu chân bị hút theo đằng sau bọn họ, bị gió tanh phả trúng mặt đẩy bắn ra,hét lên kinh hoàng, người ngã đập vào vách đá,trọng thương hôn mê, kẻ bị rơi xuống vực sâu, được Ngu phu nhân cùng Tô Mạn Như đỡ lấy.

Đường Mộng Yểu lòng hoảng loạn thét lớn:

-"Sư tôn,mau cứu Sở công tử!"

Tình thế cấp bách, nàng không màng an nguy của bản thân, lục y phất phơ, khua Xuân Thủy kiếm xông về phía Hỗn độn thú.

Ngu phu nhân mặt hơi trầm xuống, thét lên một tiếng thanh tao, hai tay áo cuộn xoay, trầm hương kiếm bích quang bạo phát, biến hóa thành một con ly long,uốn lượn bay lên, cuốn chặt lấy hỗn độn thú, cuồng hống cắn nào lưng nó.

Hỗn độn thú bị cắn đau,xông lên trời đánh tới.

Khí lãng xông lên tứ phía, đá núi đổ sụp, băng tuyết lông lung lả tả rơi xuống, hóa thành màn vân vụ lờ mờ.

Tô Mạn Như cùng Đường Mộng Yểu một trái một phải cùng xông tới, muốn cứu ba người từ miệng yêu thú, nhưng mỗi lần đều bị sóng khí đẩy ra, không thể tiến lại gần.

Lôi Minh Châu vốn đã xông đến đỉnh núi, nghe thấy tiếng kinh hô của Đường Mộng Yểu, nhịn không được quay đầu lại.

Từ xa nhìn lại, Hỗn độn thú cùng thanh ly long đang cuốn lấy nhau, bay lượn gào rú trong tuyết vụ, mõm lớn há ra, lờ mờ có thể thấy ba người Sở Dịch treo trên đó, đung đưa chực rơi xuống, nguy hiểm vạn phần.

Lòng nàng chợt trầm xuống, trước mắt hiện ra khuôn mặt cao quý mà cuồng bá ngạo mạn của Sở Cuồng Ca, nhớ lúc hắn đứng trong ánh hoàng hôn rực rỡ, nụ cười sán lạn vô tà, nhớ tới lúc hắn ha ha ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, thần tình vừa thương tâm vừa tuyệt vọng, nhớ tới lúc hắn lòng như sắt thép, thần sắc lạnh lùng tuyệt tình, nhớ đến vững chuyện cũ nàng đã cố gắng quên đi mà không lúc nào quên được.

Thân hình nàng thoáng chao đảo, như bị vật gì đánh phải, đau đớn trong lòng, tưởng như không thở nổi.

Phiên Phiên nhíu mày nói:

-"Úi, bà không phải muốn đuổi sao, Lý Tư Tư ôm theo Hiên Viên lục bảo chạy mất rồi kìa!"

Lôi Minh Châu giật mình, quay đầu nhìn lại, bóng lưng Lý Tư Tư càng lúc càng nhỏ, dần biến mất trong gió tuyết mênh mông.

Nàng thoáng do dự, muốn nhấc chân đuổi theo, nhưng không bước được một bước, lòng đau như bị ai cắn xé, nước mắt long lanh che mờ mi mắt.

Lúc này nàng mới phát hiện, thì ra mình từ đầu tới cuối đều không thể quên được tên nam nhân bạc tình đó.Tình cảm lắng lại theo thời gian, canh cánh bên lòng nàng, không phải chỉ là cừu hận,chẳng qua là nàng không dám đối diện với sự thật mà thôi.

"ầm ầm ầm"

Từ xa truyền lại tiếng cự chấn, trời long đất lở, khí lãng bạch sắc như mây tầng tầng xông lên, lờ mờ nghe thấy tiếng nữ đệ tử của Thượng Thanh đệ phái vừa thét vừa khóc:

-"Sư tôn! Sư tôn!"

Lôi Minh Châu mím môi,đặt Phiên Phiên xuống trên hòn đá lớn bên núi nói:

-"Con ngoan,mẹ đi một chút rồi về, con phải đợi mẹ ở đây, không được đi đâu đấy nhé.

Nói rồi không đợi nàng trả lời, nhảy lên như điện kích xông xuống phía hiệp cốc.

Khí lãng cuồn cuộn, tuyết vụ mênh mông.

Lôi Minh Châu ngưng thần nhìn tứ phía,chỉ thấy Ngu phu nhân tựa vào vách đá, nửa người thân khảm lên vách núi lõm, mặt trắng bệch, khóe miệng rỉ máu tươi, rõ ràng đã bị hỗn độn thú đánh trọng thương, hơi thở yếu ớt.

Đường Mộng Yểu, Yến Ca Trần cùng bảy tám Thượng Thanh nữ đệ tử vây lấy xung quay, khóc lóc thảm thiết,

Bên ngoài mấy trượng, Tô Mạn Như y phục phất phơ,bay vòng vòng xung quanh hỗn độn thú, du đấu không ngừng.

Hỗn độn thú gầm rú,giương đôi cánh lớn, đẩy nàng không ngừng thoái lui về phía sau.Muôn vạn xúc tu vươn ra khua loạn,cuốn lấy ba người Sở Dịch đang bị treo bên mép, quấn chặt như trăn, chỉ chực bóp chết bọn họ.

Sở Dịch ba người mặt mày tím tái, đầu lưỡi dần thè ra, bị nó quấn đến khó hô hấp, y phục rách bươm, cả người tím bầm, đầy những vết máu hồng đen, đung đưa lên cao cực kỳ nguy hiểm, nhưng từ đầu tới cuối vẫn bám lấy thần binh không chịu buông.

Lôi Minh Châu thấy thế,tim như bị ong chích, lửa hận xông lên đầu quát lớn:

-"Súc sinh mau chịu chết!"

Phong Lôi điện quang luân giao thoa bạo phát, âm ầm đánh lên da bụng của hỗn độn thú,khiến nó lật bốn cẳng lên trời, hống lên giận dữ.

Nhìn thấy nàng quay lại, Sở Dịch hơi ngạc nhiên, vui mừng đến nỗi muốn há miệng cười to,nhưng lại biến thành ho khan liên tục, mặt tím tái, mồ hôi to như hạt đậu cuồn cuộn toát ra.

Yến Tiểu Tiên hai người trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng cổ quái.

Lôi Minh Châu mặt hơi đỏ, hứ lên một tiếng nói:

-"Họ Sở kia,ngươi nghĩ bổn cung cứu ngươi ư? Ngươi hại mẹ con ta phân ly bảy mươi sáu năm, giết đại ca ca, thù sâu như biển, bổn cung phải tự tay giết ngươi trả hận!"

Nói xong, nàng bay lên không trung,lướt qua xúc tu cùng cánh của hỗn độn thú, thầm biện pháp quyết, thét lớn:

-"Thiên cao địa quảng, như ý tùy hình, nhanh!"

Một thanh loa toàn thanh đồng côn đánh vào miệng của nó.

"bùng"

Loa toàn thanh đồng côn vừa bay vừa biến thành lớn,đến lúc chống vào miệng đang há của quái thú, lại càng biến lớn hơn.

Miệng lớn của hỗn độn thú biến dạng, ngậm lại không được, họng kêu ô ô tức giận, muôn vạn xúc tu tất cả đều cuốn lấy thanh đông côn, cuồng bạo lắc nó, nhưng đồng côn như mọc rễ bám vào da thịt, không hề động đậy chút nào.

Bọn Sở Dịch được xúc tu thả ra, a lên một tiếng, hít từng hơi lớn.Không khí xung quanh lúc này cho dù có mùi tanh của con thú cũng trở nên rất ngọt ngạo.

Chưa kịp hoàn hồn, đã nghe Lôi Minh Châu quát lớn:

-"Còn không mau lăn ra đây"

Ba người toàn thân bị Tư Hà Tiêu cùng Bất nhiễm phất của Tô Mạn Như cuốn lấy, đẩy ra ngoài.

Yến Tiểu Tiên, Tiêu Vãn Tình không chậm chễ, thầm niệm pháp quyết, cố gắng rút thần khí ra, thuận thế nắm lấy Sở Dịch xông ra ngoài.

Hỗn độn thú tức giận, quanh thân hồng quang bạo vũ, chỉ nghe mấy tiếng lách cách, loa toàn thanh đồng côn bị nó bẻ thành hai đoạn.

Yến Tiêu hai người lăng mình nhảy ra kịp,còn Sở Dịch chỉ chậm một chút,đã thấy trước mắt tối đen, cái miệng khổng lồ của yêu thú ngậm lại, nhốt hắn bên trong, cách cách mấy tiếng nhẹ, phất trần cùng tử hà tiêu cùng bị gãy đoạn.

"Đại ca"

Trong tiếng kinh hô của Yến Tiểu Tiên,ngàn vạn xúc tu của yêu thú thế như thiên quân, tầng lớp quấn lên thân thể hắn.

Sở Dịch thấy miệng tanh ngọt, máu tươi cuồng phún,không tự chủ được ngã ngửa ra sau, trôi tuột xuống theo cổ họng của nó,nhiệt khí tanh hôi lập tức như sóng lớn phả vào mặt.

Trong lúc cuồng loạn, Sở Dịch vô thức quờ quạng, nắm được nửa thanh thanh đồng côn, cố ý dùng lại chiêu cũ, hét to một tiếng, nắm lấy thanh đồng côn đâm mạnh môt cái.

Trong gianh giới sinh tử, không biết từ đâu trong người hắn xuất hiện khí lực kinh người,phập một tiếng, cắm sâu phải bốn xích có dư,khiến hắn dừng lại không rơi xuống nữa.

Hỗn độn thú cuồng hống, lắc lư kịch liệt,thanh đồng côn đó vốn là thượng cổ thần binh, tuy nó đã bị gãy, nhưng vẫn sắc nhọn cứng rắn phi thường, Sở Dịch treo trong cổ họng quái thú, lắc lư đung đưa,khiến hắn kinh hoàng nhưng không hề nguy hiểm.

Chỉ là những vết thương trong người không ngừng thiêu đốt, bị nhiễm độc phong từ dạ dày hỗn độn thú phun ra, như ngạn vạn con kiến cắn xé, đau đớn khó chịu.

Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, lúc này chỉ cần thả lỏng một chút, lập tức vạn kiếp bất phục, đành cắn răng chịu đựng,mặc kệ cho hỗn độn thú lắc lư thế nào, cũng thà chết không chịu buông tay khỏi đoạn thanh đồng côn, không hề ngơi nghỉ, khổ sở nghĩ kế thoát thân.

Mắt đảo nhìn tứ phía,hắn phát hiện dưới chỗ hắn treo một chút,trên vách thịt màu hồng tươi có một động đạo rộng chừng nửa trượng,không ngừng co bóp chuyển động, nghĩ chắc là đường hướng tới tâm phế của yêu thú.Lập tức, hắn nghĩ đến một kế hoạch mạo hiểm.

Lúc này hắn vọng động chân khí, phá đi thế quân bình yếu ớt trong thể nội, ngũ hành chân khí tụ tập trong khí hải bắt đầu muốn chuyển động, một khi nó bộc phát ra, dù có trăm ngàn hỗn thiên nhất khí châu cũng chẳng cứu được hắn nữa.

Sở Dịch nghiến răng, lòng nghĩ:

-"mặc kệ, đằng nào cũng chết, không bằng cho con súc sinh này chết chung.

Nghĩ rồi hắn không chần chờ, cố gắng leo xuống phía dưới, thuận tay rút nửa đoạn thanh đồng côn ra, xoay người lướt vào thông động đến tim của hỗn độn thú.

Vừa nhảy trong trụ vững được thân mình, đan điền hắn như phiên giang đảo hải, kim, mộc, thủy, hỏa,thổ ngũ hành chân khí cùng lúc xông ra, càng lúc càng mãnh liệt, giằng xé ngũ tạng lục phủ hắn như muốn vỡ vụn ra.

Sở Dịch sắc mặt trắng bệch, mô hôi to như hạt đậu toát đầy người,hắn tay ôm bụng, cố nhịn cơn đau, dọc theo huyết quản đỏ hồng bò lên phía trước.

Rẽ ngoặt một lúc, trước mắt sáng lên, chỉ thấy một quả tim khổng lồ đang thình thịch, thình thịch co bóp,hồng quang chói lóa.Mấy sợi huyết quản giống những cánh tay không lồ cuộn vào nhau, tựa dây leo cuốn xung quanh quả tim, khung cảnh này hắn chưa từng thấy qua, giống như một cơn ác mộng.

Sở Dịch hét to một tiếng, dùng hết sức lực,đâm mạnh thanh đồng côn vào quả tim này.

Bích quang lóe lên, oang một tiếng, quả tim trướng phồng, bung ra một khối khí lãng chói mắt.

Hỗn độn thú gầm lên dữ dội, tiếng như kinh lôi.

Sở Dịch nghe đầu mình ù lên, ngã ra phía sau, ngũ hành chân khí trong đan điền như thiên lôi địa hỏa,hùng dũng xông ra, xương cốt, kinh mạch, phủ tạng, ý thức của hắn như bị xé thành ngàn mảnh.

Hắn đau đớn hống lên, cuồng loạn quơ cào xung quanh, tình cờ quờ được một sợi huyết quản, vô ý thức cắn chặt lấy nó nhịn cơn đau.

"Phập!"

Huyết tương xông vào cổ họng hắn nóng bỏng, máu tươi tanh đắng như nước lũ trôi vào trong bụng mang theo liệt hỏa phừng phừng vào cơ thể.

Bình luận





Chi tiết truyện