chương 130/ 140

"Bùng"

Trong động một cột lửa bốc lên trời, cỗ nhiệt khí hùng dũng khó miêu tả ập đến sau lưng Sở Dịch, thế bất khả đương.

-"Lý Tư Tư"

Sở Dịch vừa kinh ngạc vừa tức giận, lập tức tập trung chân khí, cố gắng xoay người đánh trả, hổ khẩu tê rần,bị khí lãng đẩy bay ra phía sau, đập vạch lên vách đá,"xoẹt" một tiếng, y phục rách toang bắt lửa.

Định thần nhìn lại, chỉ thấy bốn phía lửa cháy phừng phừng, Tô Mạn Như bị Lý Tư Tư chế trụ, không động đậy được.

Yêu nữ này cầm ngược Ngọc Hành Kiếm,nhẹ nhàng đứng bên cạnh nàng, mặt tươi rói, khanh khách cười nói:

-"Xú tiểu tử,ta còn lo lắng hỗn độn thú nuốt người rồi, không ngờ mạng ngươi lớn thật.Xem như ông trời giúp ta,đã định ngươi biến thành thất ca ta, có chạy cũng chạy không được."

Sở Dịch bị thủy hỏa thần binh của ả đánh lén, kinh mạch đau đớn, toàn thân tê rần,sém chút nữa đứng không được.

Sau khi uống máu hỗn độn thú,nguc hành chân khí trong cơ thể hắn toàn toàn hợp nhất, tu vi tăng nhiều,lại thêm Lý Tư Tư cố ý lưu lại nhục thể hắn, làm chỗ ký thể cho Lý Huyền, không dùng hết sức, nên kỳ kinh bát mạch đều không sao.

Liền đó hắn tụ hết chân phí,phiên thân nhảy lên, ha ha cười nói:

-"Sở mỗ được trời ban trọng nhiệm, phải từ diệt yêu ma các ngươi, tự nhiên gặp nạn hóa may, gặp hung hóa cát!"

Hai tay rung lên,hoa múa tay áo rộng như cuồng phong, lập tức dập hết hỏa diễm xung quanh

Lý Tư Tư lòng có chút giật mình, nhưng mặt vẫn như cũ, cười như hoa xuân hé nở:

-"Không ngờ mấy ngày không gặp, chân khí của ngươi lại tiến bộ lớn như vậy.Hay thật, hay thật, đến khi thất ca sống lại, sẽ đỡ tốn không ít công sức!"

Sở Dịch dương mày cười nói:

-"Đang lo tìm ngươi không được, ngươi lại tự mình đến, ngược lại làm cho ta đỡ tốn không ít công sức mới đúng.Hay thật, hay thật."

Chân bước lên phía trước, chân khí trong tay xoay tròn cổ vũ, như lập tức muốn cùng ả phân cao thấp.

Lý Tư Tư đẩy Tô Mạn Như lên phía trước, khanh khách cười nói:

-"Con vẹt học nói theo, chả thú vị gì.Ài, ta đã sớm theo sát các người rồi, ai bảo các ngươi bận tâm tình cười nói, ngay đến người sống sờ sờ lớn đùng như ta cũng nhìn không ra?Giờ tính mệnh người trong lòng rơi vào tay ta, trách được ai?

Hai người Sở Dịch mặt nóng lên, Tô Mạn Như vừa ngượng vừa xấu hổ, lạnh lùng đáp:

-"Yêu nữ, ngươi muốn giết cứ giết,không cần phải hồ ngôn loạn ngữ!"

-"tiểu nha đầu, bị ta nói trúng tâm tư, ngượng quá hóa giận à?"

Lý Tư Tư khằng khặc cười, dịu giọng nói:

-"Ngươi yên tâm, ngươi là người tên tiểu tử đó thích,hắn nếu còn nghe được nói được, ta đâu nỡ nhân tâm bẻ hoa chứ?"

Trong lúc nói chuyện, tay chuyển xuống đặt tại hậu tâm của Tô Mạn Như,chỉ cần dùng chút sức, hậu quả khó mà lường được.

Sở Dịch biết yêu nữ này nham hiểm độc ác, bị bức đến lòng khẩn trương,chỉ sợ làm tổn thương đến tính mệnh Tô Mạn Như, không dám tiến lên phía trước, đành đổi đề tài cười nói:

-"Không có việc gì chẳng đến Tam bảo điện, yêu nữ, ngươi đi một mạch đến đây, cuối cùng muốn làm gì?Vừa nãy ngươi nói với ta nữ tử ấy đang đợi ma môn thiên đế, là ý gì?" nguồn TruyenFull.vn

Lý Tư Tư cười nói:

-"Cái ta muốn tất nhiên là bắc đẩu thần binh,không lẽ vì muốn náo động phòng của các ngươi sao?"

Thu ba lưu chuyển, khẽ liếc bức tượng đá một cái, yêu kiêu nói:

-"nếu ta đoán không sai, nữ nhân trong bức tượng đá này chính là vợ của Thần môn thiên đế trong truyền thuyết.Hiên Viên lục bảo một khi thu về đủ, Thiên đế có thể chuyển thế hồi sinh.Nàng ta khổ sở ở đây chờ đợi bốn nghìn năm, là vì đợi giây phút này, ngươi đã đồng tình với nàng ta như thế, sao nhẫn tâm làm nàng ta thất vọng?"

Sở Dịch chợt hiểu ra, ha ha cười nói:

-"Thanh long khiếu, Bạch hổ hống, Chu Tước Huyền Vũ chấn cửu châu.Thiên Hoa lạc, Thiên đế Tô,tam thập tam thiên biến sắc, thì ra ngươi không những muốn thu đủ lục bảo, mượn thân thể ta cho Lý Huyền sống lại, còn muốn hắn hợp nhất làm một với nguyên thần ma đế,chiếm được tiện nghi!"

Lý Tư Tư nhếch mép cười nói:

-"Coi như ngươi không quá ngu dốt."

Trong đôi mắt đẹp của ả quang mang lấp loáng, giọng chuyển nhu thuận nói:

-"Sở lang,ngươi vốn dung hợp được nguyên thần Sở Thiên đế, tại từ Tiêu Thái Chân kế thừa ngôi vị chưởng môn Tiên Thiên,cũng kể như người trong Thần môn.Thần môn mấy nghìn năm nay như nắm cát rời, nội đấu không ngừng,hoàn toàn không có Thiên đế,Thần hậu chính thức.Hôm nay nếu như ta có thể trùng hưng, thống nhất tam giới, đó không phải là chuyện tốt hay sao?"

Ả hôm đó bị hỗn độn thú cùng bọn người Mao sơn thượng thanh vây công, trọng thương chưa khỏi, vừa rồi đánh lén Sở Dịch không có kết quả, biết tu vi hắn không giảm, ngược lại còn tăng,nên cũng tăng thêm vài phần úy kị,tuy ả có pháp bảo thần binh, nhưng vị tất đã dễ dàng hàng phục hắn.

Thời gian khẩn bách, đạo phật ma tam giáo không biết bao giờ tới nơi,nếu như đấu đến lưỡng bại câu thương,thành công sắp tới nơi bi hủy, chi bằng lấy tình cảm uy hiếp, lấy lợi dụ dỗ, để Sở Dịch cùng ả kết đồng minh, tránh đi việc không hay.

Sở Dịch mỉm cười nói:

-"Nếu như ta không đáp ứng thì sao?"

Lý Tư Tư khẽ híp mắt lại, sát cơ đạo tác, thở dài một hơi nói:

-"Thế thì ta đành nhẫn tâm giết người trong lòng ngươi, rồi thả Chu tước ta, đốt ngươi thành tro.Tuy cũng thấy tiếc, nhưng chỉ cần thu đủ lục bảo, có được "Hiên viên tiên kinh", thế nào chẳng tìm được phép thế thân, để cho đại ca sống lại,ngươi nói có đúng không?"

Sở Dịch cố ý trầm ngâm một lúc, lẩm bẩm nói:

-"Ta nếu như tiếp tay với ngươi, có thể thu được lục bảo, có được tiên kinh, tiêu diêu thành tiên,xưng bá tam giới; nếu đối địch với ngươi, không những không cứu được Tô tiên tử, tính mạng mình cũng nguy hiểm. nói như vậy, lợi hại được mất, há không phải rõ ràng quá rồi sao"

Lý Tư Tư nghĩ hắn đã động lòng, thầm vui mừng, thản nhiên nói tiếp:

-"Không sai! Kẻ thức thời là tuấn kiệt, Sở lang là người thông minh,để tu đạo cầu tiên,trước mắt là cơ duyên ngàn năm khó gặp, sao có thể bỏ qua phí phạm như vậy?"

Tô Mạn Như hoảng hốt nhíu mày nói:

-"Quân tử mộ đạo, là cầu theo đường chính.Sở vương gia nhất định không được nghe lời dụ hoặc của yêu nữ, lạc vào tà ma ngoại đạo."

Cổ họng tê cứng, bị Lý Tư Tư chế trụ huyệt đạo, lập tức không thể nói tiếp được.Trong lúc khẩn cấp, đôi mắt đẹp vừa lo lắng khẩn trương vừa quan tâm nhìn chằm chằm Sở Dịch,đôi má đỏ hồng, mỹ lệ động nhân.

Sở Dịch lòng như mọc cánh, đành đóng kịch thành thật, than thở:

-"Tô tiên tử, cô nói không sai, nhưng cô gia đối với cô trước nay một lòng thâm tình,làm sao nỡ nhẫn tâm để cô bị tổn thương một cọng lông nào? Huống chi nếu có thể sớm thu đủ lục bảo, thống nhất tam giới, cũng có thể giúp chúng sinh tranh khỏi bị đồ thán, công đức vô hượng.So sánh lợi hại, Sở mỗ đành phải thuận theo ý trời thôi.

Thần sắc nghiêm chỉnh, cao giọng nói:

-"Tiên nghi công chúa, nếu ngươi bảo đảm không làm tổn thương một cọng tóc Tô tiên tử, Sở mỗ nguyện cùng ngươi thu trọn lục bảo, nhất thống thần môn, nếu như nuốt lời, ngũ lôi oanh đỉnh, vạn thế không được siêu sinh."

Tô Mạn Như thần sắc trở nên trắng bệch, hận thù trừng mắt nhìn Sở Dịch một cái, rồi quay đầu đi, nước mắt lưng tròng, vừa thất vọng lại vừa thương tâm.

Lý Tư Tư đại hỉ,khanh khách cười nói:

-"một lời đã định, tứ mã nan truy.Nếu như ngươi khẳng khái giúp ta một tay, ta thề sẽ cùng ngươi cộng hưởng "Hiên viên tiên kinh", cùng đăng tiên giới!"

Sở Dịch lòng nghĩ:

-"Yêu nữ, ta nói là Sở mỗ, thiên hạ người họ Sở rất nhiều, chưa chắc là Sở Dịch ta,ngươi đừng có tin là thiệt.Mà giả thuyết, cho dù là ta, ta chỉ đáp ứng thu đủ lục bảo, nhất thống ma môn, đến lúc đó, ta không giết ngươi, giúp ngươi thoát xác thành tiên,sao giải được hận."

Lý Tư Tư nào biết trong lòng hắn nghĩ gì, chỉ cười nói:

-"Sở lang,ta và ngươi liên thủ,đáng lẽ ta nên lập tức thả người trong mộng của ngươi mới phải, nhưng trước mắt tình thế khẩn cấp, vì tránh phát sinh những chuyện không đáng, đành phải để nàng chịu ủy khuất, ở trong phạm vi bảo hộ của ta vậy.

Nói đến đó, ả lấy Tử Vi tinh bàn ra, dò xét tứ phía.

Qua một lúc, thiên tuyền, thiên quyền, diêu quang ba vì sao trên tinh bàn đột nhiên quang mang lấp lánh, viu một tiếng hợp lại thành một bó ánh sáng,chỉ thẳng đến hòn đá sau lưng Sở Dịch.

Ba người lòng đều khẩn trương, Sở Dịch không chút chậm trễ, tập trung toàn lực, vỗ mạnh lên tường đá.

"Bùng", khối đá bị đẩy bay, bùn đất như mưa,lập tức nứt ra một khe nứt lớn.

Từ khe nứt đó quang mang lấp lánh,quả nhiên có ba thanh huyền thiết cổ kiếm đen xì khó nhận ra, bị cắm vào đến tận chuôi.

Trên chuôi kiếm có khắc hai hàng cổ triện nhỏ, bích quang lờ mờ, chiếu rõ lên mặt tường đá mấy chữ "Thiên tuyền", "Thiên quyển","diêu quang!"

Lý Tư Tư vừa kinh ngạc vừa vui mừng, chính lúc định tiến lên, Sở Dịch đã nhanh nhẹn nắm lấy ba thanh kiếm, từng cái một rút ra, cười nói:

-"Công chúa, ta và ngươi đã liên thủ, giúp đỡ lẫn nhau, ba thanh thần binh này phải do bổn vương bảo quản mới đúng chứ.Đợi từ tay Kim mẫu đoạt được thanh Khai dương kiếm còn lại, là thu đủ lục bảo, xem được "Hiên viên tiên kinh rồi".

Thoại âm chưa dứt, "ầm" một tiếng, cả một mặt tường đổ nhiên đổ sụp xuống, đất đá mù mịt,lộ xuất một động quật ẩn dấu đằng sau.

Trong động hào quang tỏa tứ phía, chiếu đến ba người không mở to mắt được, lờ mờ có thể nhìn thấy trên vách động có khắc một hàng chữ cổ lớn:

"Người vào bên trong, chính là Xi Vưu môn hạ.Thiên địa luân hồi, xuân thu thay đổi, hoàn toàn phục thuộc vào một suy nghĩ của người.Nước đổ đi khó thu lại,xin hãy suy nghĩ kỹ hẵng vào."

Bình luận





Chi tiết truyện