chương 74/ 140

Sở Dịch thu hồi Hỗn Độn Vô Hình châu, cố ý huýt sáo dài một tiếng, từ trên đỉnh tầng Đại Nhạn tháp bay ra, xẹt qua trên bầu trời.

-"Ở phía trước! Thích khách ở phía trước!"

Chúng hòa thượng ngửa đầu nhìn lên, lập tức phi thân đuổi theo hướng của hắn.

Đợi cho đám hòa thượng truy đuổi hơn mười trượng, Sở Dịch lại rít lên một tiếng, đem Hỗn Độn Vô Hình châu ngậm trong miệng.

"A! Hắn chạy đâu rồi? Như thế nào lại đột nhiên biến mất?" Chúng hòa thượng vừa sợ vừa giận, lăng không tỏa ra khắp nơi tìm kiếm.

Sở Dịch cười thầm một tiếng, xoay người bay ra thật xa, sau đó thu hồi lại thần châu, cố ý rít lên một tiếng, làm cho chúng tăng nhân nổi giận, gầm lên đuổi theo một lần nữa.

Cứ như thế lúc ẩn lúc hiện, làm cho chúng tăng nhân mơ hồ chuyển hướng, mù mịt không biết như thế nào.

Sở Dịch cười ha ha một tiếng, như một tia chớp phi vào Bạch Y các, qua Đạn Sư điện, bỏ xa bọn người đang đuổi theo phía sau, bay về phía tây.

Phía trước bên cạnh bóng cây, núi đá chập chùng, Sở Dịch đột nhiên rùng mình, phía dưới bỗng nhiên có một thân ảnh lao ra.

Oanh một tiếng, lòng bàn tay người nọ xòe ra, khí lưu lưu chuyển, cuồng phong thét gào, giống như bầu trời bị bao trùm bởi một tấm áo màu xanh lục, trực tiếp chụp xuống.

Sở Dịch hô hấp cứng lại, hai tai đau nhức, trước mắt cơ hồ như không nhìn thấy gì, phảng phất như bị biển gầm sóng cuốn, trong lòng hoảng hốt.

Trong nháy mắt đó, hắn không kịp xuất ra thần binh pháp bảo gì, hét lớn một tiếng, vận khởi chân khí toàn thân, chưởng tâm bích quang tiến tới, hóa thành hơn mười ly hỏa khí đao, ầm ầm đánh lên màn hào quang bích ba.

"Oanh long!" khí lưu ngập trời, bốn phía cây cối, loạn thạch vỡ vụn bay tứ tung, bức tường của ngôi tự cũng bị sụp đổ.

Sở Dịch trong ngực kịch chấn, hơi thở hỗn loạn, nhất thời phun ra một ngụm máu tươi, tiên huyết bay đầy trời. Giữa không trung, trong đầu hắn hiện lên một ý niệm: "Thiên hạ lại có nhân vật bậc này!"

"Phanh!" hắn té xuống trên mặt đất, xương cốt như vỡ vụn, toàn bộ kinh mạch đau nhức, "Túc Thái Âm tỳ kinh" như bị hỏa thiêu, thống khổ vô cùng.

Bình tĩnh nhìn lại, bụi đất tràn ngập, cây cối gãy đổ, trên mặt đất xuất hiện một hố to sâu một trượng, không còn thấy bóng dáng người nọ.

Chỉ nhìn thấy ở phía xa, Đỗ Như Tấn hai mắt lồi ra ngoài, vẻ mặt kinh hãi nằm ở một bên, nửa người nám đen, khói xanh bay ra, nhìn tử trạng cũng biết tình cảnh thảm thiết.

Sở Dịch kinh hãi vô cùng, rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác "thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân".

Nguyên tưởng rằng mình hấp thu được nguyên thần của hai đại tán tiên, thoát thai hoán cốt, thiên hạ đã không còn bao nhiêu đối thủ, không nghĩ tới bị nhân vật thần bí đánh một chưởng, liền không còn lực phản kích.

Tuy nói hắn đánh lén, tự mình không kịp đề phòng, nhưng công bằng mà nói, người này chân khí thật là bá đạo mạnh mẽ, tuyệt đối tiến gần "Địa tiên cấp".

Người này rốt cuộc là ai? Trong thiên hạ có mấy người cấp bậc như vậy?

-"Thích khách ở chỗ này! Nhanh bắt hắn!"

Không để cho hắn có thời gian ngẫm nghĩ, chúng tăng đã truy đuổi đến.

Sở Dịch không dám lưu lại, thu liễm tâm thần, hướng bầu trời bay lên, phóng ra xa.

Vừa mới chạy được hơn mười trượng, bỗng hắn a một tiếng, đột nhiên như bị lôi điện đánh trúng, hắn dừng lại, vừa mừng vừa sợ, kêu lên:

-"Là cô! Sao cô vẫn còn không chạy?"

Ánh trăng sáng ngời, chỉ thấy bạch y nữ tử đứng trên góc mái Thiên Vương điện, y phục tung bay, đôi chân trần trắng như tuyết, không phải là nàng thì là ai?

Bạch y nữ tử chăm chú nhìn, vừa có chút mê hoặc vừa có chút kỳ lạ, hỏi:

- "Ngươi là ai? Vì sao lại làm những chuyện này?"

Sở Dịch trong lòng đột nhiên ngẩn ra:

-"Nguyên lai nàng đã biết ta vì nàng mà giả mạo thích khách! Nàng ở chỗ này chờ ta, chẳng lẽ…chẳng lẽ là muốn cùng ta đào tẩu sao?"

Hắn vừa mừng vừa vui, nhiệt huyết sôi trào, như có ma xui quỷ khiến bật thốt lên nói:

-"Vì cô nương, ta cho dù lên núi đao xuống biển lửa cũng cam tâm tình nguyện, huống chi cái kế này chỉ là chuyện nhỏ!"

Bạch y nữ tử đôi mày nghiêm lại, vẻ mặt ửng đỏ như uống rượu, có một chút kinh nộ, lạnh lùng nói:

- "Ngươi nói cái gì?"

Sở Dịch thấy nàng khẽ giận, càng làm tăng thêm vẻ đẹp mềm mại của người con gái, làm cho thần hồn hắn điên đảo, khó có thể tự khống chế chính mình. Vì vậy mới đem câu kia nói lớn tiếng lại một lần.

Lúc này quần tăng đều đã truy đuổi đến, tiền điện hậu điện, phía trên phía dưới đều đã bao vây kín, một giọt nước cũng không lọt ra được.

Nghe thấy những lời Sở Dịch nói, các hòa thượng đều trợn mắt há mồm, mặt đỏ tới mang tai, kinh ngạc nhìn bạch y nữ tử, nhất thời không nói được tiếng nào, cũng không biết nên làm như thế nào cho tốt.

Sở Dịch hốt nhiên vẫn chưa phát giác ra, vẫn như người trong mộng nói:

- "Cô nương, mặc kệ nàng tin hay không tin, khi mới thấy nàng, trái tim như đã không còn thuộc về ta nữa, như phát cuồng, đập lúc nhanh lúc chậm…"

-"Nói càn!"

sắc mặt bạch y nữ tử đỏ hồng, vừa tức vừa giận. Nhưng cho dù là nổi giận nhưng thanh âm như trước vẫn nhu mì, uyển chuyển, làm động lòng ngưới.

Sở Dịch kinh ngạc, trong lòng chợt thắt lại, đau đớn, thở dài nói:

-"Cô nương muốn ta câm mồm, ta sẽ không nói nữa. Nhưng những lời này phát ra từ tâm can phế phủ tuyệt không có một lời giả dối. Cô nương nếu không tin, ta tình nguyện đem trái tim ra cho cô xem..."

-"Cuồng đồ, ngươi dám!"

bạch y nữ tử tức giận, quát lên một tiếng, đột nhiên phiên phiên bay lên, ngón tay như hoa lan phóng ra những sợi tơ nhỏ.

-"Đinh linh linh."

một đóa hoa Úc Kim Hương màu bạc nhanh như linh điện xạ xuất ra, ngân quang lóe sáng, đột nhiên biến thành lớn gấp mấy chục lần, khí lưu xoay tròn, nhất thời vây lấy Sở Dịch.

Sở Dịch kinh di kêu lên một tiếng:

-"Cô nương, cô làm gì vậy?"

Kinh mạch đang bị thương, chân khí vốn không hoàn toàn thông, lúc này hắn bị thần khí của nàng bao lại, nhất thời không thể động đậy, bị hút về phía đồng chung.

Nhìn thấy chúng tăng mở to mắt, kinh ngạc đứng nhìn, liếc nhìn Sở Dịch, vẻ mặt cực kỳ cổ quái, bạch y nữ tử nổi giận hét lên:

-"Các ngươi còn đứng nhìn cái gì? Còn không mau bắt hắn?"

Chúng tăng như ở trong mộng mới tỉnh, cùng nhau khoa đao múa bổng hướng Sở Dịch chạy tới.

Sở Dịch linh quang chợt lóe, nhớ tới cảnh mình ứng chiến với thần bí nhân, thất thanh kêu lên:

-"Không xong, thì ra cô không phải là thích khách, là người đó!"

Thất vọng, kinh ngạc, giận dữ... nhiều cảm giác trong nháy mắt trào lên trong lòng, đột nhiên hắn nghĩ việc tức cười trong thiên hạ, không còn việc nào hơn chuyện này, nhịn không được ha ha cười to.

Bạch y nữ tử cau mày nói:

- "Sắp chết đến nơi, ngươi cười cái gì?"

Sở Dịch cười to nói:

-"Ta cười ông trời trêu người, thế sự vô tình, rõ ràng phải là thần tiên quyến rũ thế nhưng lại trở thành yêu ma cừu địch. Bất quá, nhân sinh không tránh khỏi cái chết, nhưng chết kiểu này thật trăm lần kỳ quái, chết ở trong lòng, trong tay nàng cũng là một niềm vui vẻ, may mắn hỷ sự..."

-"Câm mồm!"

bạch y nữ tử đầu vai khẽ run, nộ khí tràn đầy, lạnh lùng nói:

-"Nghe ngươi nói những lời khinh bỉ, cuồng vọng, đúng là một tên tiểu tặc. Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi."

-""Đại tiểu như ý, hóa ma vô hình", nhanh!"

vừa dứt lời, Hộ Hoa Linh âm thanh đinh đương, quang mang chói sáng, theo ngón tay của nàng biến ảo, nhanh chóng thu nhỏ lại. ép Sở Dịch lại từng chút từng chút.

Xương cốt Sở Dịch một trận đau đớn, đau không thể tả, phảng phất như bị ngàn vạn ngọn núi lớn đè ép, tùy thời đều có thể hóa thành nhục tương.

Chúng tăng đều kêu lên:

- "Tô cô nương, vạn vạn lần không thể! Người này đâm chết thái tử điện hạ, tội ác cùng cực, chi bằng hãy bắt hắn giao cho hoàng thượng xử trí."

-"Hắn đối với Từ Ân tự rõ như lòng bàn tay, sau hắn nhất định còn có chủ mưu, bây giờ nếu giết chết hắn, chúng ta sẽ rất khó điều tra."

-"Cái gì? Đâm chết thái tử điện hạ?"

Sở Dịch trong đầu "ông" một tiếng, không dám tin tưởng vào lỗ tai mình.

Chẳng lẽ thái tử điện hạ đã chết trong tay thần bí nhân? Mình tối nay tự chuốc khổ vào thân rồi, thật vất vả để bảo toàn cho thái tử, nghĩ không ra tối nay... cuối cùng cũng như cành trúc đập xuống nước, vô ích!

Ngay lúc này, từ Đại Hùng Bảo điện phát ra một tiếng nổ rung trời, mái ngói tung bay, hỏa quang khắp bầu trời, chỉ nghe một thanh âm sắc nhọn vang lên:

-"Không xong rồi, tù nhân trong lao đã bỏ trốn!"

Chúng tăng hốt nhiên kinh ngạc, thất sắc kêu lên:

-"Tô cô nương, thích khách này giao cho cô, chúng ta phải đi bảo vệ cho lao môn!"

nói rồi hướng Đại Hùng Bảo điện ùn ùn kéo đi. Trong khoảnh khắc, trước sân rộng bằng đá chỉ còn Sở Dịch và bạch y nữ tử.

Bạch y nữ tử lạnh lùng nhìn Sở Dịch đứng yên, tựa hồ như đang tìm cách xử trí hắn.

Sở Dịch trong lòng nghi hoặc: "Thái tử ngộ nạn...tù phạm đào thoát... Lúc này cũng không biết cuối cùng sẽ phát sinh chuyện gì. Nếu ta không chạy thoát, đợi bị lột trần thân phận, lại gánh thêm tội này, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội."

Linh cơ vừa động, hắn ha ha cười lớn:

-"Hỏi gió xuân tương tư là sao hỡi,

Chân trời góc bể, vạn mối ngàn tơ,

Ai ai sao cũng rối bời đảo điên..."

Hắn đang ở ngay giữa cái chuông đồng, tiếng ca vang vọng, rõ ràng.

Bạch y nữ tử biến sắc, trợn to mắt, thất thanh nói:

-"Ngươi...ngươi là Sở Cuồng Ca!"

Ngay lúc nàng kinh ngạc, niệm lực nhất thời có chút ba động, Sở Dịch không chần chừ, ra sức tập trung chân khí, mở miệng cười to nói:

-"Như thế nào?" song chưởng mạnh mẽ đánh lên cái chuông đồng.

"Đinh" quang ba kịch chấn, hộ hoa linh bị bật ngược về, cánh hoa đầy trời.

Sở Dịch lăng không đứng lên, nhanh như một lưu tinh, vung tay chụp lấy cái chuông đồng, xoay người cười to nói: "Tô tiên tử, lần đầu gặp mặt, cái này sẽ đưa cho ta làm vật đính ước."

Bạch y nữ tử hai gò má đỏ hồng như áng mây chiều, cả giận nói:

-"Trả lại cho ta!"

Tay áo khẽ phất, một cái phất trần bạch sắc hướng hắn đánh tới, ngân ti* dài ra, như sao băng đầy trời, từ bốn phương tám hướng đánh xuống.

Sở Dịch thấy nàng nổi giận thì thần thái càng đáng yêu, nhịn không được cười nói: Truyện được copy tại Truyện FULL

" Hỏi gió xuân tương tư là sao hỡi. Chân trời góc bể, vạn mối ngàn tơ.

Ai ai sao cũng rối bời đảo điên...Tô tiên tử, nghĩ không ra cô đối với ta cũng có tình ý sâu đậm."

Bạch y nữ tử chưa bao giờ gặp người khinh bạc, cuồng vọng như vậy, vừa tức vừa giận, cắn răng nói: "Vô lại!"

Phất trần bay lượn, ngân quang phóng ra, trong sát na quấn chặt lấy chân phải Sở Dịch, máu tươi bắn ra.

Sở Dịch kêu to một tiếng, chỉ cảm thấy như có vô số rắn rít ăn mòn lấy tâm can, nhiều không thể tính, trong tim phát lạnh, biết nàng đã động nộ thực sự, nếu không thoát thân chỉ sợ cái chân này sẽ bị phế.

Lập tức ha ha cười to:

- "Tô tiên tử, ta vô đức vô năng, được nàng coi trọng, dây dưa không dứt. Xem ra chỉ có thể dùng kiếm chặt đứt tơ tình."

Ngoài miệng tuy hồ ngôn loạn ngữ nhưng hắn cũng không dám chủ quan, rút ra Thiên Xu kiếm, ra sức chặt đứt tơ phất trần, nhẹ nhàng bay ngược ra sau.

"Bắc đẩu thần binh!" bạch y nữ tử chấn động, trong thiên hạ có thể chặt đứt phất trần của nàng cũng chỉ có đạo môn đệ nhất lợi khí.

Sở Dịch đang muốn trả lời, lại nghe thấy từ phía Đại Hùng Bảo điện truyền đến tiếng người ồn ào, rất nhiều hòa thượng xuất hiện, lại nghe thấy phía nam điện truyền đến một tiếng chuông âm vang, đồng thời bên tai hắn vang lên một tiếng truyền âm lo lắng:

-"Ca! Sao còn không đi mau!"

Bình luận





Chi tiết truyện