chương 116/ 140

Bích quang điện vũ,Bích Tiêu như cầu vồng,hai đạo nhân ảnh xanh nhạt lướt qua.

Mấy mươi đệ tử Lôi Đình môn liên tục kêu thảm, đầu người phi vũ, máu tươi bắn vọt tận lên trời, như diều rơi lả tả xuống đất.

Lôi Khuyết đang ngồi xếp bằng ngước đầu lên, đôi mắt xanh bừng lên hung quang, cười nói:

-"Trời tác nghiệt, chỉ có thể giận, tự mình tác nghiệt, không thể sống! hai lão mũi trâu các ngươi muốn tìm chết,bổn vương thành toàn cho các ngươi!"

Hai tay hắn phất ra, ngẩng đầu hống to, mười mấy đao thiểm điện loé lên,đánh vào đỉnh đầu của hắn.Lôi Khuyết chấn động kịch liệt, máu tươi phun ra như vòi, toàn thân lại nổi lên ngân quang hừng hực chói mắt.

"Bùng Bùng!"

Hai đạo ngân quang kiếm mang như sao chổi đuổi theo trăng, mạnh mẽ phi vũ, không sai không lệch đụng vào chính diện "Thiên hình","Xích Tiêu",giữa không trung nổ tung thành tầng tầng sóng sáng huyễn lệ chói mắt.

Lôi Khuyết chỉ khẽ dao động, ha ha cuồng tiếu nói:

-"hạt châu to bằng hạt gạo cũng dám toả sáng! Thiên hình, Xích tiêu hiệu xưng là đạo môn thập đại thần binh, theo bổn vương thấy, chẳng qua chỉ đáng dùng để cắt tiết gà thôi!Để cho các ngươi nhìn cho rõ, thế nào mới gọi là thiên hạ đệ nhất thần binh!"

Đột nhiên hắn bay vọt lên trời,quanh thân quang mang cuồn cuộn loé lên, chỉ quyết phi vũ, Khuyết Liệt gầm rũ, hướng về phía Ngọc Hư tử, Tiêu Vũ Tiêu như cuồng phong bạo vũ công kích hung mãnh,đưa hai người bao phủ trong hiểm cảnh khó thoát.

Quần yêu hoan hô, kêu lên:

-"Giết mũi trâu! giết mũi trâu!"

Đạo phật quần hùng không ai không kinh hãi, vốn tưởng rằng một chiêu "Thiên lôi địa hoả" đó đã hút cạn chân nguyên của hắn, không ngờ vẫn còn dư lại để dùng tiếp,càng không ngờ có thể một đòn đánh lui hai đại tán tiện

Tù hiệu càng lúc càng cao,tiếng trống dồn dập.

Dưới sự điều khiển chỉ huy của Lãng Khung tỷ muội, đầy trời hung cẩm ác điểu a a quái hống, xoay tròn bay lượn, theo nhau phi vọt lên trời, như mây đen tụ lại.Đến chỗ chỗ cao nhất, đàn chim đột nhiên cất tiếng kêu nhọn hoắt lao mạnh xuống, thế như bão tố,muôn nghìn hoả cầu ầm ầm bắn ra, như lưu tinh mật tập,lôi đình vạn quân.

"oanh, Oanh"

Những tiếng nổ vang lên, khí lãng bùng phát, trường kiếm bị chấn bay vọt lên trời.Mười mấy đạo sĩ, tăng nhân không kịp phòng bị, lập tức bị liệt hoả thiêu thân,thét lên lăn lộn trên mặt đất, xung quanh lập tức khởi lên hoả diễm phừng phừng.

Những người xung quanh muốn đến diệt lửa, nhưng không ngờ hít phải khói đen theo gió thổi đến, mũi họng dường như bị sâu bọ cắn,lập tức cảm thấy bất diệu, vội vàng thối lui về phía sau.

Vừa mới lui lại mấy bước,bọn họ thấy thỏa diễm thiêu đốt vào tim, đau không chịu đựng được, theo nhau cất lên tiếng hống bi thảm, ngã gập trên đất, cuồng loạn cấu xé cổ họng của mình, mặt vặn vẹo tím đen, chớp mắt thối rữa tận xương, vô cùng đáng sợ.

Cố Kình Tiên thấy bọn quái điểu phun lửa đó cánh đen vuốt trắng, trên đầu có cái mào thịt màu đỏ, đột nhiên tỉnh lại, thất thanh thét nói:

-"Thi hỏa điêu! mọi ngươi hay bình trụ hơi thở lại!"

-Cũng là lão mũi trâu ngươi có kiến thức!"

Chỉ nghe thấy Lãng Khung tỷ muội khanh khách cười:

-"đây chính là Nam Cương Thi hỏa điêu bị phong ấn cả ngàn năm,giờ bọn chúng lại ngàn dặm xa xôi đến tận đây,chắc là đang đói lắm, các vị đừng có cứng đầu lấy đá chạy đá với bọn chúng, nếu không chỉ sợ cơ hội thi giải thành tiên cũng không có đâu.

Mọi người không ai không kinh hãi.

Loại chim này tương truyền là thái cổ nam cương quái điểu, vì ăn thi thể,hung tàn bạo sát, phun ra hỏa diễm mạnh vô cùng, có thể thiêu chết người lập tức, sau khi thiêu hết da thịt,lại sản sinh một loại khói đen gọi là "viêm thi hỏa độc",người cùng gia súc hít phải, sẽ bị độc ăn mòn xương thọt,tất tử vô nghi.

Chỉ là loại hung điểu này đã bị Hoàng đế phong ấn tại Nam hoang,sao cách mấy ngàn năm đột nhiên lại tỉnh giấc? Không lẽ chuyện này cùng nhị thập bát túc được giải ấn có liên quan gì đó sao?

Nghĩ đến đó, quần hùng trong lòng đều lạnh toát,lập tức đâu lưng vào nhau kết thành một khối, kiếm quang mật tập phi chuyển, đánh tan những quả cầu lửa không ngừng rơi từ trên trời xuống.

Chính lúc này, "oang " một tiếng lớn, tường bắc của tự viện đột nhiên đổ sụp xuống,mùi tanh nồng nặc, thú hống như cuồng, hơn một trăm con mãnh thú xông đến.

Mười mấy tu chân đứng sát tường không kịp phòng bị, liền bị đàn quái thú tràn qua,kêu lên thảm thiết, bị chúng xé thành muôn mảnh.

Tiếp đó là tường đông, tường nam...nối tiếp nhau đổ xuống,khói bụi cuồn cuộn, vô số sư tử hổ báo sài lang gào hống xông vào, lẫn trong đó còn có vô số thái cổ hung thú chưa nhìn thấy bao giờ.

Ma môn sĩ khí dâng cao,hò hét,như nước triều đổ đến.

Bọn yêu nhân này không biết uống kỳ dược gì, hoặc là dùng yêu pháp gì,dường như không hề sợ "Niêm thi hỏa độc",cùng với bọn hung cầm mãnh thú cũng giống như có quy ước ngầm nào đó, không xâm phạm nhau,kề vai sát cánh, phát động công kích hung mãnh trên mọi phương vị.

Bọn người Cổ Kình Tiên, Ngu phu nhân dù sao cũng đều là những tán tiên tông sư, cả đời trải qua nhiều phong ba bão tố, gặp biến cố cũng không kinh hoảng, liền ra lệnh cho đệ tử mỗi người mỗi phương vị, liều chết bảo vệ Sở Dịch cùng Đại Bi thiền sư.

Nhưng trận pháp vốn là phải bốn phía bình ổn, tâm nhiệm hợp nhất.Trận pháp càng lớn cố nhiên uy lực càng mạnh, nhưng cũng vì thế mà càng khó khống chế.Huống chi giữa đạo phật các phái vốn có khẽ hở,không ai không có tư tâm.Lúc này trận cước đại loạn, lòng người không đồng,muốn phát huy uy lực của trận pháp, quả là không dễ.

Vạn cầm bao phủ trên đầu, đàn thú như cuồng,nhân ảnh nhấp nhô,sát thanh chấn động tầng không.Trong khoảnh khắc, Lưỡng Nghi kiếm trận đại loạn.

Chỉ thấy đao quang, kiếm mang...thi nhau lóe lên, phản chiếu ánh lửa cháy bừng bừng, chiếu hoa mắt người.

Máu thịt bắn tứ phía,có lúc bay lên cả một đầu người, quay tròn lông lốc trong không trung, rồi lập tức bị khí lãng đánh bổ tung thành bột.

Bị tiếng trống cùng mùi máu tanh kích thích, đàn thú hống lên xông vào kiếm trận, con sau nối tiếp con trước, thế như cuồng phong.Phía trước không ngừng có hổ báo bị đẩy văng ra, hoặc là bị chém thành vạn đoạn.

Bầy chim từ bốn phương tám hướng xông xuống, bị kiếm quang quét qua, như đá rơi lả tả xuống đất,lông cánh tan tác,kêu toáng lên không dứt.

Có những lúc hỏa đoạn xông phá vào kiếm trận, lập tức tàn lửa bay tứ phía, khói đen mù mịt, quần hùng liên lục kêu thảm,kiếm trận cũng theo đó mà loạn.

Tiếng gió, tiếng trống, tiếng quang quác, tiếng thú hống, tiếng hô hoán, tiếng kêu thảm,tiếng binh đao chạm vào nhau...bao nhiêu âm thanh ầm ầm hỗn tạp chói tai, làm người ta phiền muộn nóng nảy,không nghe rõ được thứ gì nữa.

Trong lúc hỗn chiến,chỉ có tiếng cuồng tiếu của Lôi Khuyết là cuồn cuộn như sấm, mỗi tiếng đều nghe rõ ràng.

Cổ Kình Tiên quay đầu lại, xuyên qua đàn chim dày đặc, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đôi mắt xanh đen của hẵn giữa trời đêm, khí lãng tung bay,huyền quang bạo phát,ba người Lôi Khuyết như đèn kéo quân vù vù loạn chuyển, miệt mài chiến đấu.

Lôi Khuyết khi cười khi tức giận mắng chửi,Khuyết Liệt song kiếm mềm mại phi chuyển,tùy ý tung hoành, cuồng mãnh như thiểm điện,như sấm lớn, như thiên hà đổ xuống đầy trời.

Ngọc Hư tử, Tề Vũ tiêu hai người bị ép phải thối lui liên tục, trên mặt thần sắc kinh hãi tức giận pha trộn, quang mang của "Thiên hình", "Xích tiêu" song kiếm càng lúc càng bị áp đảo, bị đánh mà không có lực hoàn thủ, thậm chí đến thời gian để lấy pháp bảo khác cũng không có.

Cổ Kình Tiên lạnh người, thầm nghĩ:

-"Lôi lão quái đúng là điên rồi! Vì đoạt lấy Hiên viên lục bao, không tiếc tự tổn hại kinh mạch bản thân, phát động "Thiên lôi địa hỏa" đến tầng cao nhất.Cứ theo tình hình này, Ngọc Hư tử hai người nếu không dùng pháp thuật lưỡng thương để tăng thêm chân khí,quyết không phải là đối thủ của hắn,một khi bị Lôi Khuyết làm tổn hại thanh danh vốn có,hậu quả khó mà lường được.

Liền đó ông hạ quyết tâm, thầm nghĩ:

-"Bỏ đi! Việc này quan hệ đến thiên hạ chúng sinh, cho dù lấy nhiều đánh ít, thắng cũng chẳng hay ho gi, nhưng chẳng còn cách nào khác.

Chính lúc ông định lăng người xông lên, cùng hai người tề Vũ Tiêu vây đánh Lôi Khuyết, thì nghe thấy phía trước bên phải vang lên một tiếng "oàng", một nhân ảnh như gió xông lên, tiến về phía Sở Dịch,khắp nơi sóng sáng bạo phát, bọn đạo sĩ Thanh Thành thét lên thảm thương, theo nhau ngã về phía sau.

Người vừa xông đến chính là Tiêu Diêu đại đế.

Cổ Kình Tiên lòng trầm xuống, đích đông ta ít,lo được bên này mất bên kia, nếu như Phương Thái Trăn thừa cơ cướp được Hiên Viên lục bảo, kết quả đúng thật là vạn kiếp bất phục.

Không đắn đo nhiều nữa, ông kêu lên một tiếng, "Tẩy Tâm" kiếm lăng không vẽ một đường vòng,một đạo kim quang cấm chú như điện chớp phi vũ, lập tức ép Tiêu Diêu đại đế phải thoái lui vài bước.

Rồi ông cất cao giọng nói:

-"Ngu phu nhân, tôi đối phó ma đầu này, Sở vương gia giao cho bà!"

Ông xông lên phía trước, "tẩy tâm" kiếm quang như thủy ngân trút xuống, thiên hà cuồn cuộn,đẩy Phương Thái Trăn ra khỏi kiếm trận.

Tiêu Diêu đại đế nhẹ nhàng tránh khỏi, cười nói:

-"Cố lão đạo, vươn cổ ra thì cũng một đao, rụt cổ vào cũng chỉ một đao, sao còn như thú vào đường cùng đánh mãi làm gì?

Chiết phiến trong tay hắn rung lên, Nam Đẩu lục kiếm bay vòng tròn quanh nhau,rồi đột nhiên hợp thành một thanh quang kiếm khổng lồ, cuồng mãnh công tới Cổ Kình Tiên.

Sương gió rào rít, cái lạnh thấu xương, mọi người xung quanh đều ngừng thở, chỉ nghe thấy một loạt tiếng lách cách giòn tan, trên người đã kết một tầng băng mỏng, nhanh chóng lan ra, trong lòng sợ hãi hoảng hốt, không kịp cất tiếng kinh hô đã biến thành người tuyết cột băng, không thể động đậy.

Nam đẩu lục kiếm chí âm chí lãnh,một khi bị đâm trúng, huyết dịch toàn thân sẽ bị kết băng mà chết,vì thế mới có câu ngạn ngữ:" Nam đẩu hoàng tà thiên hạ hàn".

Lúc này Phương Thái Trăn công kích mãnh liệt, càng kích phát thêm uy lực của nó đến mức chí cao.

Băng tinh loạn vũ phả vào mặt, ngay đến Cố Kình Tiên trên thân cũng phủ một lớp sương trắng dày nhàn nhạt, ông không khỏi lạnh người, ngưng thần chiến đấu, không dám lơ là chút nào.

Đến lúc này, trừ bọn người Pháp Tướng,Tuệ Từ sư thái, Đỗ Thải Thạch,Bất Không đã đi theo hộ vệ hoàng đế ra,trong các cao thủ tuyệt đỉnh còn lưu lại Từ Ân tự,Đại Bi phương trượng, Trương Túc, trọng thương hôn mê, Tề Vũ Tiêu, Ngọc Hư tử hoàn toàn lọt vào thế hạ phong, Cổ Kình Tiên thì đang khổ chiến...

Quần long vô thủ, cao thủ cấp tán tiên đức cao trọng vọng chỉ còn có một mình Ngu phu nhân,các phái nghe theo mệnh của bà, tắm máu chiến đấu.

Qua một hồi khổ chiến, thấy ma môn yêu nhân càng lúc càng đông, hung thú yêu điểu giết không hết,liên tục không dứt, thế mà thủy chung vẫn không thấy viện binh đến,đạo phật quần hùng không khỏi dần dần tuyệt vọng.

Ma môn quần yêu sĩ khí như cầu vồng, hò hét nhau tiến lên.

Đạo Phật quần hùng ngược lại từng chút một bị đẩy lùi về sau, không ngừng co cụm vào giữa.

Ngu phu nhân thanh y bay phần phần,bình tĩnh không vội vã,từ đầu tới cuối không hề lùi một bược,"trầm hương" kiếm quang cuồn cuộn,như gió rít qua ngàn vách đá, sóng xanh giao động, khiến quần yêu không dám tiến lại gần.

Mắt thấy tình trạng lưỡng nghĩ kiếm trận càng lúc càng loạn,Ngu phu nhân "Thất ngọc nữ ấn" kim quang quét tới, đánh vài con thi hỏa điểu đang lao xuống thành bột vụn, lại lấy ra một lệnh kỳ màu xanh, quát nói:

-"Các phái ai nấy tự mình bố trận,hỗ trợ lẫn nhau, theo lệnh kỳ của tôi hoán đổi vị trí,không được phân tán ra."

Quần hùng biết bà giỏi về diễn binh bố trận liền hưởng ứng,lúc chiến lúc chạy, dưới sự chỉ đạo của sư trưởng các phái, nhanh chóng tổ hợp độc môn trận pháp,tầng tầng lớp lớp hộ vệ bọn người Sở Dịch ở trung ương,các nhóm lại một hỗ trợ dựa vào lẫn nhau, phân mà không tán,lập tức thu được hiệu quả.

Quần hùng tu chân đối với trận pháp của bổn phái cực kỳ thuần thục, lại hợp trận cùng sư huynh sư đệ đồng môn nên phối hợp thêm ăn ý nhuần nhuyễn,nhìn toàn cục thì chia nhỏ ra, nhưng uy lực lại tăng lên.

Dưới sự chỉ huy thống nhất từ lá cờ trên tay Ngu phu nhân,bọn họ nhanh chóng biến đổi vị trí, biến hóa khó đoán,rất mau củng cố được trận cước.

Từ xa nhìn lại, đạo phật quần hùng như những bánh xe cuồn cuộn phi chuyển, lúc tung hoành giao thoa,công kích toàn diện, lúc thu nhỏ lại như khối sẳt,đến nước cũng không lọt. Cho dù ma môn quần yêu người đông thế mạnh, mãnh cầm hung thú công kích không ngừng, cũng không thể đột phá được chút nào.

Cuồng phong phả đến, mùi hôi thối xộc vào mũi,trên đất chất đầy tử thi, bị dòng người,đàn thú dẫm nát bét.

Máu tươi lênh láng như sông, cuồn cuộn chạy vào khe nứt, bị thiêu nóng bốc hơi thành hồng vụ mênh mênh, hòa cũng màu xanh đen của khói độc...tất cả như một cơn ác mộng,

Giữa dòng người cuồn cuộn, chỉ có mình Sở Dịch không hề quan tâm đến xung quanh, ngây ngốc nhìn thi thể mẫu thân trên đùi,như hòn đá, không hề động đậy.

Yến Tiểu Tiên,Tiêu Vãn Tình hai người quỳ bên cạnh hắn, tròng vừa đau đớn vừa khổ sở,quầng mắt hồng lên,lặng lẽ vận khí phong bế vết thương cho Sở thị,nhẹ lau đi những vết máu trên người bà.

Dưới ánh trăng sáng, ánh lửa bập bùng giao nhau chiếu sáng, khuôn mặt mẫu thân hắn lúc trắng như sương tuyết,lúc hồng như hòa đào, khóe miệng còn ngưng kết lại nụ cười,yên tĩnh an tường, dường chỉ chỉ chìm trong giấc ngủ sâu. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Nhưng lần này, bà sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Nghĩ đến đây, Sở Dịch toàn thân run rẩy, rồi đột nhiên như tỉnh dậy sau cơn ác mộng,những đau đớn hắn cố ghìm trong lồng ngực thoáng chốc bùng phát, cấu xé lòng hắn, như sóng lớn, như cuồng triều xông lên cổ họng.

Chính lúc này,không trung đột nhiên truyền lại tiếng Lôi Khuyết quát to:

-"Mũi trâu kia,bò lăn ra cho ra"

Khuyết Liệt quang mang phình lên,thoáng chống trướng lên đến hơn mười lần.

"Oang" một tiếng cực lớn, sóng sáng cổ vũ,bầu trời trắng toát,"Xích tiêu","Thiên hình" song kiếm bay vọt lên trời.

Ngọc Hư tử, tề Vũ tiêu đông thanh hứ lên một tiếng, không trụ vững được, miệng thổ máu tươi thành vòi,ngã rơi về phía sau."Bùng Bùng" vài tiếng liên tiếp, đụng vào hai tòa đại điện dang bốc cháy phừng phừng, khiến nó đổ sụp xuống.

Quần hùng thất thanh kinh hô, không ngờ bằng sức của lưỡng đại tán tiên, cũng không phải là đối thủ của hắn.

Chỉ nghe Lôi Khuyết ha ha cuồng tiếu nói:

-"Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!Thống khoái, con bà nó thống khoái quá!lão mũi trâu, ngươi cũng mau biến đi"

Điện quang lóe lên, xẹt qua ngang trờii, Khuyết Liệt song kiếm tỏa ra ngân quang cuồn cuộn, hướng về phí Cổ Kình Tiên như nhanh chớp bắn tới.

Những đạo sĩ Thanh Thành kinh hãi, hét lên:

-"Sư phụ cẩn thận!"

những muốn lao tới cứu nhưng không kịp nữa.

Cổ Kình Tiên lòng trầm xuống:

"mạng ta thế là xong rồi!"

Lúc này binh khí của ông cùng Tiêu Diêu đại đế đang đối đầu,khí quang cổ vũ, đấu chân khí đến lúc khẩn cấp, nào còn dư sức để đỡ một kiếm này.Cho dù có thể nhảy lên may mắn tránh được Khuyết Liệt, cũng nhất định bị Nam đẩu lục kiếm đâm trúng.

Nói thì chậm, thực tế rất nhanh, Tô Mạn Như thét lên một tiếng,xoay người xông đến, hộ hoa linh kêu đinh đang, phát ra một đạo bạch quang chói mắt, đánh tới thanh Khuyết Liệt kiếm bên tay trái.

Cũng gần như đồng thời, "Thất ngọc nữ ấn" của Ngu phu nhân kim quang bạo phát, chớp mắt vỗ vào Khuyết Liệt kiếm bên tay phải.

"Bùng",khí lãng vần vũ, thạch ấn, đồng linh đều phá mây xông dến.

"Cheng"

Khuyết Liệt kiếm kiếm rung lên, song song biến đổi đường đi,bay sượt qua thân Cổ Kình Tiên, "lách cách mấy tiếng",con xát khiến y phục ông lập tức bắt lửa, suýt nữa thì cháy lên.

Tô Mạn Như kêu nhẹ một tiếng, mặt trắng xám, kinh mạch chấn động, ngã bay về phía sau mười trượng.

Ngu Phu nhân thoáng chao đảo, khi huyết nhộn nhạo, nhất thời chân khí không vận hành thông suốt được, sắc mặt vi biến, đủ biết tu vi so với hắn còn kém xa.

Lôi Khuyết cười to nói:

-"Diêm vương muốn ngươi canh ba chết, sao để cho ngươi sống đến canh năm!"

Khuyết Liệt song kiếm lại quay gập lại, như phong lôi gầm rú, một lần nữa bắn về phía Cổ Kình Tiên.

Cổ Kình Tiên lạnh người, nhất thời không suy nghĩ được nhiều, quát to một tiếng, chân khí cổ vũ,miễn cưỡng chấn lui Tiêu Diêu đại đế.

Trong tiếng kinh hô của mọi người,hai người cùng "oa" lên,phun ra một ngụm máu tươi, rơi về phía sau.

Chính lúc này,Sở Dịch thấy đau đớn, hận nộ như cuồng triều trào lên mãnh liệt, xông đến tật óc, trong khoảnh khắc không thể tự khống chế, khua tay cất giọng hú to.

"Bùng một tiếng, y phục rách ra, quanh người xích quang cổ vũ, nơi hai cánh tay phất ra, hai đạo tử khí cuồn cuộn xoay tròn, cuồng loạn bắn ra, không sai lệch đánh vào khuyết liệt song kiếm.

"Đinh" một tiếng, lập tức đánh bay nó ra,

Cái phất tay đó của hắn tựa hồ đã dùng hết sức lực toàn thân, hai đạo khí lãng đó dư lực chưa tiêu hết,âm ầm giao tạp,đánh bọn chim đang lao xuống máu thịt bầy nhầy, kêu thảm bay trốn.

Sở Dịch ngẩng đầu hú dài không thôi, tiếng nộ hống cuồn cuộn như sấm, xé rách trời mây.Khuôn mặt vốn tuấn tú của hắn vặn vẹo biến hình, sát khí lăng lệ, trông hung ác đáng sợ khó tả.

Ma môn quần yêu màng nhĩ muốn vỡ ra, khí huyết nhộn nhạo, mười mấy người đứng gần hắn nhất ôm đầu kêu thảm, máu tươi phun ra từ thất khiếu, run rẩy như cuồng.

NHững người khác sắc mặt đại biến, lạnh đến tận gan,không tự chủ được nhao nhao thoái về phía sau, thế công đại loạn,

Ngay đến đám hung thú đang vây ở vòng ngoài cũng cất tiếng hống thảm,con lăn lộn trên đất,con di chuyển hỗn loạn.

Đạo phật quần hùng vừa kinh hãi vừa vui mừng, sĩ khí đại chân, thuận thế phản kích.Kiếm mang như ngân hà loạn chuyển, hùng dũng cuộn đến,trong khoảnh khắc giết mấy mươi yêu nhân chưa kịp thoái lui về phía sau,cứu bọn người Cổ Kình Tiên, Tề Vũ Tiêu từng người một vào trong trận.

Bầy chim kinh hoảng bay dáo dác đầy trời,tứ phía biến thành tĩnh lặng, tiếng nộ hống vang vọng không ngừng.

Sau khi hống xong, nỗi đau của Sở Dịch cũng giảm bớt một phần, nhưng lửa giận trong lòng lại càng phừng phừng thiêu đốt, y phục phấp phới, đứng sừng sững trên đất, mục quang lạnh lùng quét về phía ma môn quần yêu,như tự nhủ với mình từng chữ một rõ ràng nói:

-"Mẹ,hôm nay là tiết nguyên tiêu, để hài nhi lóc da bọn yêu ma này, làm thành vạn cái hoa đăng, tế vong linh mẹ trên trời!"

Bình luận





Chi tiết truyện