chương 123/ 140

Mọi người kêu lên bi thảm.

Lôi Minh Châu ở bên cạnh đột nhiên khanh khách cười nói:

"Tử khứ hà sở đạo, thác thể đồng sơn a"*(1),Ngu Thanh Mi à Ngu Thanh Mi, ngươi tu luyện hơn một trăm năm, không ngờ hôm nay lại phải cùng bổn cung đồng táng hơn Thiên Sơn Hỗn độn cốc! Đạo cũng vậy, Ma cũng vậy, sinh tử luân hồi, nào ai có thể tránh được?"

Thượng thanh nữ đệ tử trong lúc đau đớn, nghe thấy thế, cảm thấy ngứa tai, vài đệ tử trẻ tuổi đứng bật dậy bạt kiếm, giận dữ quát:

-"yêu nữ câm mồm"

Phiên Phiên vốn không ưa gì bọn ho, nghe thấy thế tức giận, sắc mặt trầm xuống, chắn trước mặt mẹ, lạnh lùng nói:

-"Ngươi mắng ai là yêu nữ!"

Một Thượng thanh nữ chân máu nóng bốc lên đầu, quát lại:

-"Ngươi là yêu nữ, mẹ ngươi là yêu nữ, cả nhà bọn ngươi đều là yêu ma nghiệt chướng."

Phiên Phiên đại nộ, đôi mắt xanh lam xuất hiện sát cơ, khanh khách cười lớn nói:

-"Được! ta là yêu nữ, các ngươi là tiên tử,hôm nay để ta xem tiên tử sống lâu hơn, hay ma nữ sống dai hơn!"

Nói rồi giương tay, bích quang bạo vũ, thanh Thanh đồng nguyệt nha sản vù vù quay tròn,như điện phóng về phía Thượng Thanh nữ chân.

Thượng Thanh đệ tử không ai không huyên náo mắng chửi, kiếm phong phi vũ, phá trời theo nhau bắn ra, sau khỉ đẩy bay Nguyệt nha sản, kiếm quang như lưu tinh phi vũ, tiếp tục lao về phía Phiên Phiên.

-"Kiếm hạ lưu nhân"

Tô Mạn Như hơi chần chờ, không biết có nên ra tay cứu hay không, thì đã nghe thấy Sở Dịch cao giọng quát, nhẹ nhàng lướt lên trước, đầu ngón tay bắn ra liên lục, thanh quang tung hoành,khiến làn kiếm xoay tròn,những thanh kiếm không sai lệch quay ngược trở lại tay Thượng Thanh đệ tử.

Bọn họ thấy hắn đứng sừng sững, sắc diện hồng nhuận, thần thái sáng láng, dường như thương thế đã khôi phục phần lớn, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, không ngờ máu của hỗn độn thú lại có thần lực như thế.

Yến Ca Trần đầu mày khẽ nhíu lại,ẩn đi sắc mặt giận dữ nói:

-"Sở vương gia, con yêu nữ này không những đã giết chết lệnh đường, còn phạm vô số tội nghiệt,có thể nói thập ác bất xá.Ngài sao còn giúp đỡ ả?thế so với làm điều bạo ngược có gì khác biệt?"

Lôi Minh Châu khanh khách cười nói:

-"Tiểu a đầu nói linh tinh cái gì đấy.Nó là con gái của Sở Cuồng Ca,cũng có thể tính là có nửa phần cốt nhục với Sở tiểu tử.Cha giúp con gái, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không lẽ lại giúp bọn đạo cô chẳng thân thích gì như bọn ngươi sao?"

Sở Dịch lờ đi như không nghe thấy, mỉm cười nói:

-"Các vị tiên tử, hàng yêu trừ mà là trách nhiệm của đạo môn, nhưng nhân từ hiếu sinh lại là cái đức của thiên địa.Phiên Phiên tuy làm nhiều điều ác, nhưng ta nguyện ý tha thứ cho nàng,mọi người đuổi cùng giết tận, không bằng cho nàng một cơ hội sửa mình.Huống chi đại kiếp trước mắt, cần phải đoàn kết tất cả mọi người, cùng đối phó với yêu nữ Lý Tư Tư,là tất phải chém giết lẫn nhau, vọng động can qua?"

Yến Ca Trần uất ức nói:

-"Sở vương gia đã một lòng bảo hộ ả như thế, chúng tôi cũng không còn gì để nói.Tình thế khẩn cấp, sư mệnh trên người, xin cáo từ."

Nói rồi khẽ hành lễ, ôm theo thi thể Ngu phu nhân, phiêu hốt bay ra ngoài cốc.

Thượng Thanh đệ tử phẫn nộ trừng mắt nhìn Phiên Phiên một cái rồi theo nhau thu kiếm vào vỏ, xoay người đi theo Yến Ca Trần.

Đường Mộng Yểu định đuổi theo, nhưng nhớ ra mình đã bị đuổi khỏi sư môn, mắt đỏ hồng, cắn môi dừng bước,lặng người không biết đi đâu.

Nghĩ tới sư tôn đã chết, thiên hạ tuy lớn, nhưng không có chỗ nào cho nàng dung thân, trong lòng đau khổ khó kìm, nước mắt trào qua khóe mắt.

Duy chỉ có Lôi Minh Châu là khanh khách cười, giống như đang vui vẻ sảng khoái khó tả, đợi bọn họ đi xa rồi, mới dương đôi mày thanh tú, bích nhãn long lanh nhìn chằm chằm Sở Dịch, như cười như không nói:

-"Sở tiểu tử, ngươi bảo vệ nó được một lần, có bảo bệ nó được suốt đời không? Nếu như ngày khác lại có tên mũi trâu, lừa trọc nào ép bức nó, ngươi có bảo vệ được nó không?"

Phiên Phiên mặt thoáng đỏ, hận thù trừng mắt nhìn Sở Dịch,cướp lời:

-"Ai cần hắn bảo vệ? hắn chẳng phải là cha của con, có quan hệ gì với con."

Sở Dịch cao giọng đáp:

-"Tiền bối cứ yên tâm, nàng là con gái của tiền bối cùng Sở thiên đế,lại là đệ tử của Tiêu thiên tiên, Sở mỗ tự nhiên có trách nhiệm bảo hộ.Nhưng có một điều kiện, từ nay về sau nàng không được làm chuyện vi phạm đạo nghĩa, thương thiên hại lý nữa."

Phiên Phiên cáu gắt nói:

-"cái gì gọi là việc vi phạm đạo nghĩa,thương thiên hại lý? Ngươi không cho ta làm, thì ta không được làm à? Ngươi tưởng ngươi là ngọc hoàng đại đế chắc?"

Tiêu Vãn Tình mỉm cười, dịu dàng nói:

-"Phiên Phiên sư muội, sư tôn đem ngôi vị chưởng môn Thiên Sơn phái truyền cho hắn, lời của chưởng môn, muội có thể không nghe sao?

Phiên Phiên nhíu mày, định cãi lại, thì nghe thấy Lôi Minh Châu vẫy tay nói:

-"Hài từ, con qua đây, mẹ có chuyện nói với con."

Bà ghé vào tai nàng truyền âm, không biết nói gì, chỉ thấy mặt Phiên Phiên ửng hồng, liếc nhìn Sở Dịch một cái, dậm chân sẵng giọng nói:"mẹ..!"

Lôi Minh Châu cười khanh khách, không nói nhiều nữa, quay đầu nói với Sở Dịch:

-"Tiểu tử, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.Từ nay ta giao con gái ta cho ngươi đấy."

Sở Dịch sững người,cảm thấy trong câu nói đó có pha chút ẩn ý, nhịn không được quay đầu nhìn về phía Phiên Phiên.

Chỉ thấy Phiên Phiên hai má đỏ hồng, thần tình vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, quay mặt đi không dám nhìn hắn.

Lôi Minh Châu tâm nguyện đã thành, không còn gì vướng bận,bà ngẩng đầu lên, khúc khích cười nhìn bầu trời đêm với những bông tuyết phiêu diêu bay theo gió,ánh mắt dần biến thành mông lung phiêu hốt,thấp giọng nói như trong mộng:

-"Xưa ta đi,liễu xanh ngan ngát, nay ta về, mưa tuyết bay bay*.Sở lang à Sở lang,khi chàng sống đối với mẹ con thiếp lạnh khốc vô tình,không ngờ sau khi chết đi, ngược lại ký thể trên một người đáng tin cậy biết lo lắng cho người khác như vậy.Không hiểu hôm nay gặp lại nơi địa phủ, chàng có đối đãi với thiếp tốt hay không?"

Đôi mắt xanh như nước xuân gợn sóng long lanh, khuôn mặt hồng lên càng lúc càng diễm lệ, khoé miệng cười như hoa nở, rồi đột nhiên bà khựng lại, không động đậy nữa, chỉ còn nước mắt trượt ra khỏi khóe mắt,từng giọt thấm trên nền đất,lan tỏa thành đóa hoa nước như có như không.

Phiên Phiên giật mình, thấp giọng gọi:

-"mẹ?"

Trời đất như xoay chuyển, thị tuyến trở nên mơ hồ, nàng muốn khóc, nhưng khóc không ra tiếng, bi thương như sóng triều gào thét, khoảnh khắc cuốn nàng chìm trong đó, đến hơi thở cũng như nghẹn lại.

Từ nhỏ đến lớn, nàng đều nghĩ mình là một cô nhi mất cả cha mẹ, nằm mộng cũng mơ tới hơi ấm gia đình, có một người mẹ yêu thương,có một tuổi thơ vui vẻ hạnh phúc.

Đêm nay nàng dường như có được tất cả, nhưng rồi chỉ trong khoảnh khắc, mọi thứ đều tan biến.

Từng cơn gió lạnh lẽo phả lên người nàng, hơi lạnh thấm tận xương, khiến nàng run rẩy.

Nàng quỳ bên cạnh mẫu thân, nắm chặt lấy tay bà, đầu óc trống rỗng.

Hoa tuyết bay lất phất, một bông,rồi hai bông rơi trên vai nàng, rơi trên khuôn mặt còn đọng nét cười của Lôi Minh Châu...tuyết trắng xóa bao phủ mọi thứ.

Từ xa nhìn lại, họ giống như hai người tuyết được khắc trên băng, không hề động đậy, trừ hai dòng nước mắt long lanh trào xuống hòa tan băng tuyết, cùng với tiếng khóc nghẹn ngào nàng cố nén trong đau tột cùng.

Sở Dịch đứng lặng bên cạnh nàng, trong lòng thương cảm khó tả xiết, muốn nói lời an ủi, nhưng lại không biết nói gì mới phải.

Tô Mạn Như áo trắng phất phơ,đứng lặng một lúc lâu, mới điềm đạm nói:

-"Sở công tử,nội thương của người chưa hoàn toàn bình phục, nên tĩnh dưỡng ở đây vài ngày.Tôi đến bắc hải trước tìm tung tích của yêu nữ đó, nếu như có tin, sẽ dùng "nam hải báo hỉ điểu" truyền tin cho công tử."

Nói rồi nàng không đợi hắn trả lời, nhẹ nhàng lướt đi, đạp mây bay về phía bắc.

Sở Dịch không muốn để nàng đi, nhưng chỉ đành nói với theo:

-"Tô tiên tử, Lý Tư Tư nham hiểm ác độc, cô nên cẩn thận!"

Nhìn theo bóng nàng dần nhỏ dần, cuối cùng biến mất sau rặng núi tuyết,hắn mới thu mắt lại, thấy Tiêu Vãn Tình cùng Yến Tiểu Tiên như cười như không nhìn mình, cảm thấy hơi có lỗi,mặt nóng bừng,có tật giật mình, vội quay đầu sang hỏi Đường Mộng Yểu:

-"Đường tiên tử, cô có dự định gì không?"

Đường Mộng Yểu mắt hồng lên, lắc đầu thấp giọng nói:

-"Tôi cũng không biết nữa.Đợi diệt trừ hết yêu ma rồi mới tính."

Mắt nàng ảm đạm, thần tình cô đơn,trông đau đớn đáng thương khó nói nên lời.

Sở Dịch lòng áy náy, cảm thấy thương hại nàng, nhưng thấy Yến Tiểu Tiên hai người cứ khúc khích nhìn hắn, lời nói đến trượt đến miệng đành nuốt lại, ho khan một tiếng nói:

-"không sai, yêu ma chưa diệt, nói gì đến chuyện cá nhân?Đợi ngày thiên hạ thái bình, ngũ hồ tứ hải,có chỗ nào không thành nhà được?

Yến Tiểu Tiên phì cười nói:

-"Đường tỷ tỷ,vạn vật đều là đạo, nơi nào cũng có thể tu chân.Sư tôn tỷ đã không muốn tỷ xuất gia tu đạo,tỷ hoàn tục tu đạo cũng thế thôi.Hay là đi cùng với chúng tôi, trừ diệt yêu ma, cùng ngộ đạo tu chân, có được không?"

Đường Mộng Yểu hơi sững người, rồi đột nhiên như hiểu ra ý của nàng, ngượng đến đỏ cả hai tai, quay đầu không dám nhìn bọn họ. Đúng lúc chưa biết nên trả lời thế nào, nàng nhìn thấy trong dạ dày hỗn độn thú có cái gì lấp loáng phát sáng, giật mình,buột miệng nói:

-"Đó là cái gì?"

Sở Dịch quay đầu lại, chỉ thấy trong tương dịch màu vàng xanh bốc hơi nghi ngút, có một cái thanh đồng tiểu đỉnh cao tầm ba thốn, trong bầu trời đêm đầy tuyết lấp lánh tỏa ánh sáng màu xanh biếc lẫn ánh vàng.

Tiêu Vãn Tình đi lên phía trước, dùng "phỉ lãnh thúy" khều cái đỉnh đó lên,tò mò nói:

-"Cái đỉnh này thật kỳ quái, ngâm trong dạ dày hỗn độ thú mà không hề hoen gỉ chút nào,không hiểu là nó làm bằng chất liệu gì."

Mấy người Sở Dịch vây quanh nàng,ngưng thần quan sát.

Chỉ thấy trên ba chân của cái thanh đồng đỉnh nọ phân biệt khắc "Thiên", "địa", "nhân" ba văn tự thái cổ, trên thân bình bên ngoài có khắc rất nhiều đồ án hung thú kỳ quái, bên trong có một khối bích quang nhàn nhạt, cuồn cuộn lấp lánh, nghiêng cũng không rơi ra,nếu nghe kỹ, có thể nghe thấy một âm thanh tựa như tiếng phong lôi hô khướu.

Yến Tiểu Tiên hơi thở ngẹn lại, lòng không hiểu sao thấy hồi hộp, chỉ cảm thấy cái thanh đồng tiểu đỉnh này nhìn rất quen mắt,dường như đã thấy ở đâu rồi, nhưng suy đi nghĩ lại, vẫn không nhớ nổi là ở đâu.

Sở Dịch cầm cái đỉnh xoay đi xoay lại, trầm giọng nói:

-"Cái đồng đỉnh này hình dáng quái dị,lại ở trong bụng hỗn độn thú, không lẽ là thần khí của vị tiên nhân nào đó thời thượng cổ, bị hỗn độn thú nuốt mất?

Yên Tiên Tiên giật mình, đột nhiên nhớ lại hồi bé, mẹ nàng từng nói qua vài câu thần bí, lập tức như ma sai quỷ khiến, buột miệng đọc lại:

-"lãng lãng kiền khôn,hạo hạo kỳ nhân。tứ thiên xuân thu,thập vạn anh hồn"

Thoại âm chưa dứt, cái thanh động tiểu đỉnh nọ rung lên trong tay Sở Dịch, tỏa bích quang chói mắt

Mọi người đều kinh ngạc, ai nấy đều sững sờ.

Sở Dịch trầm giọng hỏi:

-"Muội tử, muội vừa niệm cái gì đấy?"

Yến Tiểu Tiên sắc mặt trắng như tuyết, thần tình hốt hoảng, qua một lúc sau mới từ từ nói:

-"Muội cũng không biết,muội hồi bé từng nghe mẹ đọc qua mấy đoạn văn, nói là muội phải nhớ cho kỹ, sau này tất có chỗ dùng.Không biết vì sao, muội nhìn thấy cái thanh đồng đỉnh này, trong đầu đột nhiên nhớ lại mấy đoạn văn ấy."

Sở Dịch cùng mọi người nhìn nhau, vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc,lờ mờ đoán được trong cái thanh đồng đỉnh này nhất định có ẩn giấu một bí mật lớn, liền đó, hắn nín thở ngưng thần nói:

-"nếu là như thế, muội niệm toàn bộ ra thử xem nào."

Trong lòng Yến Tiểu Tiên đột nhiên xông lên một nỗi sợ hãi không tên, nắm chặt lấy tay Sở Dịch,định thần niệm lại một lần nữa:

-"lãng lãng kiền khôn,hạo hạo kỳ nhân。tứ thiên xuân thu,thập vạn anh hồn。ngũ tộc thần thú,tam giới chi môn"

Thanh đồng nọ thúy quang bùng phát, vù vù rung chấn,khối bích quang trong lòng đỉnh rung động, "hô" một tiếng theo ngữ điệu tiết tấu của Yến Tiểu Tiểu dần dần nổi lên,tiếng gào rú thấp trầm mà chói tai, giống như phong lôi cuồn cuộn nộ hống, lại giống như mang theo tiếng ai đó hoặc con thú nào đó rít gào.

Yến Tiểu Tiên càng niệm càng nhanh, thanh đồng đỉnh rung động càng lúc càng mạnh, rồi đột nhiên nó rời khỏi tay Sở Dịch bay lên cao ba trương, trôi nổi giữa từng không, xoay tròn gấp rút, bắn ra vạn đạo thanh quang.

Mọi người giật mình, hàn ý lan tỏa trong cơ thể, đến Phiên Phiên đang như người tuyết bất động cũng nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn.

"Oang"

Thanh đồng đỉnh bích quang cổ vũ, đột nhiên bắn vọt lên trời, trong không trung hóa thành những đồ tượng khiến mọi người há mồm trợn mắt.

Chú thích

1.

Thân thích hoặc dư bi, tha nhân diệc dĩ ca Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Tử khứ hà sở đạo, thác thể đồng sơn a"

Đây là hai câu cuối trong bài "Vãn ca" của Đào tiềm(còn gọi là Đào Uyên Minh).

ý nói cảnh người thân đưa tang chưa hết sầu bi, người khác lại hát, người chết chẳng nói được gì, chẳng qua gửi thân ở núi Lăng, cuối cùng hòa tan trong núi,

Bài thơ đang tả quái trình đưa tang, đột nhiên lại tả sang người đưa tang..Nhìn trên hình dáng bia mộ có thể biết thân phận của người được chôn,cuối cùng kết luận:

"Chết rồi còn nói được gì, táng thân trên cùng một ngọn núi".

Ý tứ là người sau khi chết còn nói được gì,thi thể phó thác cho tự nhiên, hóa thành một nắm đất dưới chân núi,vô luận là đại quan quý nhân, hay là dân thường bách tính, không ai tránh khỏi.Bài thơ thể hiện cái nhìn khoáng đạt lạc quan chưa từng có xưa nay của Đào Uyên Minh.

Hoang thảo hà mang mang, bạch dương diệc tiêu tiêu

Nghiêm sương cửu nguyệt trung, tống ngã xuất viễn giao

Tứ diện vô nhân cư, cao phần chánh tiêu?.

Mã vi ngưỡng thiên minh, phong vi tự tiêu điêu

U thất nhất dĩ bế, thiên niên bất phục triều

Thiên niên bất phục triều, hiền đạt vô nại hà

Hướng lai tương tống nhân, các tự hoàn kỳ gia.

Thân thích hoặc dư bi, tha nhân diệc dĩ ca

Tử khứ hà sở đạo, thác thể đồng san a.

Dịch ý:(không tìm được link, mà cũng chẳng có tài dịch thơ, thôi ai có hứng thú thì đọc tạm vậy.

Đồng hoang sao mênh mênh,rặng bạch dương xào xạc

Trong sương lạnh tháng chín, tiễn người ra ngoại thành

Bốn phía không bóng người,mộ phần sao tiêu điều.

Ngựa ngẩng lên trời hí, gió vì đâu hoang lạnh

U thất đã đóng rồi, ngàn năm không mở lại

NGàn năm không mở lại, hiển đạt thì có làm sao

NGười đến đưa tiễn, ai cũng còn gia đình riêng.

Người thân cứ buồn, người khác cứ vang ca.

Chết rồi biết nói gì, táng thân cùng một núi.

2.Xưa ta đi,liễu xanh ngan ngát, nay ta về, mưa tuyết bay bay

hai câu thơ của một tác giả vô danh trong kinh thi.

"tích ngã vãng hĩ,dương liễu y y.kim ngã lai tư,vũ tuyết phi phi"

Bài thơ là lời người xuất chinh hồi tưởng ngày ra đi, dương liễu phất phơ,đến lúc về mưa tuyết đã rơi đầy trời.Miêu tả thời gian trôi qua từ xuân sang đông với những nhớ thương của người ra trận.

Các bạn có thể tìm hiểu kỹ hơn phân tích thơ theo link

Bình luận





Chi tiết truyện