chương 49/ 140

Tất cả đều biết rằng một khi phong ấn Tứ Linh được giải khai, Ma thần Xi Vưu sẽ kí sinh ở thân thể một người nào đó, hồi sinh chuyển thế, trở thành Thần Đế của Ngũ tộc.

Ma môn quần yêu đều là loại yêu ma cùng hung cực ác, tiêu dao tự tại đã quen, đương nhiên không tự nguyện chịu sự ước thúc của Thần Đế nào hết.

Nhưng vài trăm năm trở lại, quần yêu luôn bị áp chế của các phái trong Phật Đạo. Phẫn nộ đã tới mức cùng cực, trong suy nghĩ của chúng đích thực thầm mong xuất hiện chuyển thế của Xi Vưu, đánh cho Phật Đạo tông phái như nước chảy hoa trôi.

Lúc này quần yêu nghe Tiêu Vãn Tình nói thiếu niên này là "Thiên Đế phục sinh", làm sao không thất kinh cho được?

Cho dù là bọn Tiêu Thái Chân, Lý Huyền cũng đều thấy tâm tư bấn loạn, nửa tin nửa ngờ.

Sở Dịch thấy quần yêu trợn mắt há mồm nhìn mình, cười thầm: "Khà khà, các ngươi dám dùng lời sấm này để lừa người, giờ ta sẽ cho các ngươi hưởng kết quả, cho biết thế nào là loạn." Tức thì hắn khẽ mỉm cười không nói năng gì, lạnh lùng tỏ vẻ bàng quan.

Tiêu Diêu Đại Đế sắc mặt đang u ám, chợt ve vẩy chiếc quạt, nheo mắt khẽ cười: "Thú vị, thú vị! Phong ấn trên Tứ Linh chưa được giải khai mà Thiên Đế đã sống lại rồi à? Tiêu nha đầu, ngươi nói tên tiểu tử này là Tần Thủy Hoàng phục sinh may ra còn tin được, nói hắn là Xi Vưu Đại Đế chuyển thế… Ha ha, bằng chứng đâu?"

Tiêu Vãn Tình nghiến răng ngẫm nghĩ. Liếc qua Tiêu Thái Chân, nàng cố lấy hết dũng khí, nói lớn: "Đế Tôn minh giám, anh ta chính là Tần Thủy Hoàng mà Tần Thủy Hoàng vốn là Xi Vưu Đại Đế chuyển thế. Điều này sư tôn con có thể chứng minh…"

Tiêu Thái Chân tức giận, sắc mặt đỏ bừng, bà sẵng giọng: "Nghiệt chướng! Ngươi nói năng gì đó?"

Năm ấy Tần Thủy Hoàng tự xưng Xi Vưu chuyển thế, hiệu lệnh Ma môn Ngũ tông thôn tính sáu nước.

Nhưng đến khi thành sự nghiệp, ông ta lại qua cầu rút ván, tận diệt Ma môn.

Sự tích chẳng lấy gì làm vẻ vang đó một khi bị người Ma môn biết được, Tiêu Thái Chân thân là tử tôn, sẽ không chỉ chịu sự oán hận của quần yêu mà liên minh bao gian khó mới thiết lập nên cũng theo đó mà sụp đổ tan tành.

Thấy ái đồ được mình tín nhiệm nhất tiết lộ bí mật trước tất cả mọi người, tuy bà cố trấn tĩnh lại nhưng cũng không chịu nổi mà nghiến răng kèn kẹt.

Sắc mặt Tiêu Vãn Tình trắng bệch, nàng nói giọng run rẩy: "Sư tôn! Chuyện đã tới nước này, sao còn phải cố giấu diếm? Lục bảo hợp về một mối, Thần Đế phục sinh, Ngũ tông thần phục, Thánh nữ chí tôn. Chúng ta đã gian khổ tìm kiếm biết bao năm, chẳng phải là đã đến ngày rồi sao? Thần Đế phục sinh, sư tôn đâu cần phải lo việc tá thi hoàn hồn nữa?"

Quần yêu nhao nhao lên, nghi vấn kêu lên: "Cái này rốt cuộc là chuyện gì? Giữa Xi Vưu Đại Đế, Tần Thủy Hoàng và Tiêu thiên tiên có mối quan hệ gì?"

"Con bà nó! Cái gì mà Ngũ tông thần phục, Thánh nữ chí tôn? Lại còn cái gì mà tá thi hoàn hồn? Tiểu nha đầu mau nói rõ ra!"

Bọn Tiêu Diêu Đại Đế, Hỏa Diệu Thiên Tôn lạnh lùng nhìn Tiêu Thái Chân, ánh mắt hung ác, cười mà chứa đầy hàn ý. Có thể thấy sự hoài nghi trong mắt chúng, và thái độ ngồi yên quan sát diễn biến.

Tiêu Thái Chân tuy vẫn cười như hoa nở mùa xuân nhưng trong lòng lại vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Nha đầu này hôm nay sao dám có chủ trương như vậy? Phải rồi! Đích thị là nó sơ ý để Yêu Xà công nhập địa cung, trộm mất Hiên Viên tam bảo, sợ ta trách phạt nên mới học đòi làm ác nhân muốn đẩy ta vào tử địa rồi làm loạn lên nhằm chuồn mất? Bọn Phương Thái Trăn vốn đã nghĩ ta có lòng độc chiếm Lục bảo, lại còn bị ta khích bác nữa, sợ rằng chúng sẽ nhân cơ hội này mà trở mặt."

Bà bèn cười khanh khách: "Tình nhi, con bị yêu quỷ mê hoặc rồi, hay là bị ma quái cướp mất thân thế hả? Sư tôn cho con tĩnh tâm lại mà nói câu thành thực nhé." Cặp môi anh đào mấp máy thật nhanh, đang niệm Ngự Cổ quyết.

Thần chú vừa niệm lên, Du Mộng Tiên lập tức phát cuồng lên cắn xé. Tiêu Vãn Tình tim nhói đau, "A" lên ngã ngồi xuống đất, kinh hãi kêu lên: "Sư… sư tôn tha mạng! Đừng giết con…" Sắc mặt nàng tái nhợt, mồ hôi ứa ra như tắm, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ khiếp sợ, thực ra quá nửa là cố ý làm quá lên.

Quần ma lại xôn xao, càng thêm nghi ngờ, hét lớn: „Lão bà làm gì đó? Muốn giết người bịt miệng hả?"

Sở Dịch cười ha hả: "Tuyệt! Tuyệt! Không ngờ tử tôn của trẫm lại là "Diệp Công hiếu long"*, bình thường miệng nói muốn giúp Thiên Đế hồi sinh, chấn hưng Thần môn, đến khi thấy trẫm rồi lại không dám nhận, còn muốn sát nhân diệt khẩu! Khà khà, tiểu nha đầu, ngươi cứ đem sự tình tận căn nguyên nguồn gốc kể cho mọi người nghe xem!"

Thủ chưởng hắn vỗ ra giữ nơi bối tâm Tiêu Vãn Tình, chân khí từ đó truyền vào liên miên, trong nháy mắt hóa thành cái kén,đem cổ trùng miễn cưỡng trói vào trong. Hai đạo niệm lực chân khí đối đầu, khá chặt nhau lại.

Cơn đau của Tiêu Vãn Tình nhất thời được hoãn lại, nàng hiểu rằng đây là lúc sinh tử quan đầu, nào dám do dự, vội hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói: "Sư tôn, người với Vãn Tình ơn trọng như núi nhưng chuyện này liên quan tới hưng suy thành bại của toàn thể Thần môn, thứ cho Vãn Tình không dám giấu!"

Liền sau đó, cặp thu ba lưu chuyển, quét một lượt qua chúng nhân, nàng cất cao giọng: "Các vị bằng hữu có chuyện còn chưa biết. Sư tôn ta chính là hậu duệ của Tần Thủy Hoàng và Xi Vưu Đại Đế! Tần Thủy Hoàng năm đó có thể gồm thâu sáu nước, thống nhất bốn biển chính là vì ông ta đã có Hiên Viên Lục bảo, nguyên thần Xi Vưu Đại Đế phong ấn trong Tứ Linh đã thu vào thể nội, nhờ đó thành vô địch thiên hạ."

Nàng liền kể một lượt: Xi Vưu bị Hoàng đế phân thây làm bốn, nguyên thần phong ấn thế nào; hậu nhân làm sao có thể tạo dựng Thần môn, quyết chí báo thù; Tiêu Sử** làm sao có thể thành thừa long khoái tế Tần quốc(con rể cưỡi rồng của Tần quốc, làm sao tìm ra hiên viên lục bảo cùng tứ linh phong ấn; Tần Thủy Hoàng bội tín ra sao, dùng mưu kế giết tinh anh Thần môn Ngũ tông, núp dưới danh nghĩa "đốt sách giết học trò" để mà thực hiện tàn sát hàng loạt, nhổ cỏ tận gốc, sau đó bị tẩu hỏa nhập ma khi đang tu luyện như thế nào. Tất cả từ đầu tới cuối đều được nàng kể lại rõ ràng rành mạch.

Giọng của nàng ngọt ngào êm dịu, rủ rỉ như rót mật vào tai, thực giả đôi phần trộn lẫn vào nhau, nói tới mức hoa bay đầy trời, khiến cho người ta khó mà không tin.

Lúc này trong sảnh đầy tiếng xì xào huyên náo lẫn với tiếng thốt lên kinh ngạc.

Trong lời nói của nàng dù cố hết sức tuyên dương Tần Thủy Hoàng anh minh thần võ ra sao, tận tâm vì nước thế nào, vậy mà thực ra lại thành châm biếm. Từng câu tới tai chúng nhân biến thành một tư vị khác hẳn, hàn khí trong lòng cứ thế mà tăng lên.

Sở Dịch mắt thấy quần yêu kinh ngạc, e ngại, căm hận, tức giận nhìn mình trừng trừng, bàn tán om xòm không ngớt, hắn lại thấy trong lòng mừng lớn, bởi hiểu rằng tất cả đã mắc câu.

Đám Ma môn kia tưởng đoàn kết nhưng bản chất gốc rễ lại là vì lợi ích bản thân, kẻ nào cũng có mưu toan cho riêng mình, khiêu khích ly gián lẫn nhau, có thể dựa vào đó mà làm cho kế hoạch phục hưng của chúng sụp đổ hoàn toàn, biến thành cát bụi.

Đợi cho bọn chúng "chó cắn lẫn nhau, mõm chỉ đầy lông" rồi, bản thân mới tìm cơ hội cứu Yến Tiểu Tiên, quay lại đường cũ để rời khỏi địa cung.

Hắn bèn mỉm cười không nói chẳng rằng, đem thần công diệu pháp học được mấy ngày nay ra áp dụng, liên tiếp thi triển Tinh Hà đại pháp của Thủy tộc thời thượng cổ, rồi Vạn Trúc Liên Căn quyết của Mộc tộc, toàn lực bảo vệ tâm mạch cho Tiêu Vãn Tình, lại còn tiện đà phát động thế công bằng niệm lực cường đại, phản kích không ngừng nghỉ.

Niệm lực và chân khí của hắn lúc này có thể đạt tới cấp Tán tiên, tương đương với bọn Tiêu Thái Chân, thêm vào đó còn các pháp bảo Hiên Viên hộ thể, tạm thời chiếm được thế thượng phong.

* Diệp Công hiếu long: Diệp Công thích rồng nhưng khi thấy rồng thật thì sợ hãi bỏ chạy. Thành ngữ này chỉ những kẻ nửa vời.

Tiêu Vãn Tình lúc đầu còn căng thẳng sợ hãi nhưng thấy Tiêu Thái Chân không thể làm hại nàng, dũng khí càng lúc càng tăng, tiếp tục diễn thuyết: "Vào thời điểm Tần Thủy Hoàng gặp kiếp nạn, nguyên thần của Xi Vưu trong cơ thể bị phân tán vào Hiên Viên Lục bảo. Sau đó lăng mộ liên tục bị trộm, Hiên Viên Lục bảo cũng vì thế mà lưu lạc khắp dân gian. Sau khi Tần quốc bị tiêu diệt, hậu duệ nhà Tần đi khắp nơi tìm Lục bảo. Bởi vì chỉ cần tìm thấy Lục bảo là có thể giải phóng được thần thức của Xi Vưu bên trong đó…"

Quần yêu vừa kinh ngạc vừa giận dữ, tập trung lắng nghe, không dám bước lên một bước.

Nhìn ra đằng xa, lục quang tử khí đang lóe sáng, một quả cầu chân khí cực đại bao lấy khoảng không quanh ba người Sở Dịch, thỉnh thoảng còn có những đường vằn lượn, như thể bầy rắn uốn mình.

Tiêu Thái Chân tập trung tinh thần niệm chú ngữ, Du Mộng Tiên vẫn không thoát ra được mà ngược lại bản thân lại bị làn sóng chân khí cuộn tới ngày càng gần, nghĩ mà thấy kinh sợ, nhất thời đến nói cũng không dám.

Cảm giác trong lòng bà mang cả sự kinh ngạc và tức giận, hiểu rằng mình đã gặp phải địch thủ siêu cường bình sinh hiếm thấy. Tiêu Thái Chân thầm nhủ: "Lẽ nào… lẽ nào người này đúng là Tần tổ phục sinh?" Ý niệm vừa sinh ra, sự e dè lập tức xuất hiện, khí thế lại kém đi một chút.

Tiêu Vãn Tình đứng ở ngay trung tâm quả cầu chân khí, làn da nàng trắng như tuyết, lục y phất phơ, buồn bã nói: "Sự tình sau này mọi người chắc cũng đều biết cả? Nhờ sự hòa giải của Sư tôn, tất cả cùng chung sức tìm Hiên Viên Lục bảo, ly gián các phái Đạo Phật, giải khai phong ấn của Nhị Thập Bát Tú." Làn thu ba khẽ chuyển, tập trung vào Bạch Hồ bên cạnh Lý Huyền, than vãn:

"Yến tỷ tỷ nói chẳng sai, mấy ngày trước Sở công tử, Sở thiên đế và Lý Ngưu Tử đã rơi vào tay Sư tôn và Tử Vi Đế Tôn…"

Lời vừa nói ra, lập tức gây nên một đợt ồn ào, ai nấy đều nhưng trừng trừng vào Lý Huyền.

Phương Thái Trăn vẫy vẫy chiếc quạt, nói vẻ uy nghiêm: "Thảo nào, thảo nào! Thảo nào Lý Tử Vi luôn nghe theo lời Tiêu thiên tiên nói. Thì ra hai người các vị ngầm câu kết với nhau, chuẩn bị ngồi lên ngôi bảo tọa Thần Đế, Thiên Hậu?"

"Lời của Tiêu Diêu Đế Tôn có thể nào sai?"

Tiêu Vãn Tình cười khúc khích, rồi cố xua đi vẻ cười cợt, khẽ than: "Thực ra Tử Vi Đế Tôn cũng bị Sư tôn lừa, mà còn là người bị lừa thảm nhất: Hôm đó nghe nói các vị tiền bối tới Tình Tuyết quán, Sư tôn và Tử Vi Đế Tôn mỗi phái cử đi mười tám đệ tử trấn thủ địa cung. Tử Vi Đế Tôn vì thế mà an tâm, không ngờ tất cả đều nằm trong tính toán của Sư tôn…" Quần ma lại nhốn nháo, Lý Huyền vẫn mỉm cười như cũ nhưng sắc mặt hơi biến đổi.

Nữ đệ tử Thiên Tiên phái la chí chóe trách mắng, muốn xông tới vây công Tiêu Vãn Tình, nhưng bị Ma môn quần yêu ngăn lại.

Tiêu Thái Chân càng nghe càng giận, hận không thể lập tức phân thây nàng thành vạn mảnh, chỉ có điều lúc này đối kháng bằng niệm lực với Sở Dịch đang vào giai đoạn gay cấn, đến một câu cũng không thể nói ra.

Mắt nhìn thấy Sở Dịch cười hi hi nhìn mình, sự tức giận trong lòng bà lại càng tăng thêm. Bỗng Tiêu Thái Chân thấy trong lòng rét run, thấy đôi mắt đó có đôi chút quen thuộc, sinh ra cảm giác thân thích! Giống như… giống như ai đây?

Lại thấy Tiêu Vãn Tình than: "Ai. Thực ra Tử Vi Đế Tôn làm sao biết được rằng Thái Cổ Hổ Phù và Hà Đồ Phiên cũng đã nằm trong tay Sư tôn rồi? Hôm đó đợi chúng ta tới địa cung xong, Sư tôn liền cố ý truyền tin này cho Ngân Xà mỗ mỗ."

"Xà mỗ mỗ biết được ngọn ngành liền tìm tới đấu với sư huynh Lý Nguyên Chiếu tới lưỡng bại câu thương. Nhưng nô gia chiếu theo phân phó của Sư tôn, thừa cơ mở được cửa bí mật, đoạt lấy Hiên Viên Tam bảo cất giấu trong đó."

"Nô gia vốn làm theo lời chỉ thị của Sư tôn, đưa các bảo vật Hiên Viên nhập vào thi thể Tần Thủy Hoàng thì mới có thể đem nguyên thần Xi Vưu phong ấn trong Lục bảo quy về một mối, rồi thiêu luyện trong Thiên Địa Hồng Lô thành Nguyên Hồn châu. Sư tôn có được Xi Vưu Nguyên Hồn châu rồi sẽ luyện thành "Hiên Viên Tiên Kinh", tự nhiên có khả năng nhất thống thiên hạ. Còn có thể đạt tới, thậm chí là tranh ngôi cao ở Tiên giới."

"Nhưng nào ngờ các bảo vật Hiên Viên vừa mới nhập vào thi thể Tần Thủy Hoàng bệ hạ, ông ta lập tức tỉnh lại và dễ dàng chế trụ nô gia… không lâu sau thì mọi người tới!"

Quần yêu rối loạn. Hỏa Diêu Thiên Tôn thành thật cười nói: "Nói như vạy thì tiểu tử này đích thực là Thiên Đế? Ngoại trừ Bắc Đẩu thần binh, Hiên Viên Lục bảo đều ở đây cả sao? Tiêu thiên tiên đã lợi dụng chúng ta, coi chúng ta như người ngoài hả?"

"Đúng thế…" Tiêu Vãn Tình làn thu ba lưu chuyển, liếc qua Tiêu Thái Chân tỏ vẻ chán nản, chớp chớp hàng mi dài, trầm giọng nói: "Tận đáy lòng Sư tôn, Hiên Viên Lục bảo chính là vật gia truyền, làm sao có thể chia xẻ cùng người ngoài? Bởi vì chỉ khi có thể độc chiếm Lục bảo, hút lấy nguyên thần của Thiên Đế rồi tu luyện thành công Hiên Viên Tiên Kinh, đến cả tổ tông của mình là Tần Thủy Hoàng bệ hạ cũng trừ khử đi, huống chi chúng ta?"

Nghe tới đây, Ma môn quần yêu lửa giận bốc cao, gọi lên cái tên "Tiêu yêu nữ" với giọng phẫn nộ. Cả bọn vừa gào thét vừa vây đám yêu nữ Thiên Tiên phái vào giữa, thần binh pháp bảo nhất tề được lấy ra, gây nên một loạt những âm thanh đinh đinh đang đang. Giờ chỉ cần một hiệu lệnh, lập tức thế loạn đao trảm sẽ tiến hành.

Chỉ có Lý Huyền là nhíu mắt lại, tinh quang phát xạ, tập trung tinh thần vào bọn Sở Dịch ba người không nói một lời. Không ai biết lão đang nghĩ gì nhưng cũng không còn để tâm tới Yến Tiểu Tiên đang nằm co dưới đất nữa.

Phiên Phiên thì đã tức giận tới cùng cực, mắt đỏ ngầu nghiêm giọng trách: "Sư tỷ! Mười tám năm nay, muội không hề biết tỷ hận Sư tôn tới mức ghi tâm khắc cốt như thế! Rốt cuộc người làm gì không phải với tỷ mà khiến tỷ vứt bỏ hết mười tám năm ân nghĩa dưỡng dục, tình cảm sư đồ mà làm chuyện ăn cây táo rào cây sung, khi sư diệt tổ này?"

Cặp mắt trong vắt của Tiêu Vãn Tình lấp loáng bóng lệ, nàng lắc đầu nói: "Sư muội, có phải ta vô tình đâu. Chỉ có điều Sư tôn, người…

Người bị quyền lực làm mờ mắt, muốn làm chuyện trái với lễ trời, sớm sẽ bị người và thần cũng phẫn nộ, ta làm sao dám có ý riêng." Sở Dịch nhìn vào mắt nàng, vừa thấy tức cười vừa thấy bực: "Yêu nữ này đúng là giỏi giả vờ giả vịt, khà khà, Tiêu lão yêu bà nhận nàng ta làm đệ tử đúng là dưỡng hổ vi hoạn, tự nếm trái đắng."

Nhưng khi nghĩ tới chuyện nàng lừa gạt mình, trong lòng hắn lại dậy lên nỗi đau như dao cắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười đau khổ.

Hắn phân tâm đôi chút, niệm lực nhất thời hơi phân tán.

Cơ hội vừa thoáng qua, Tiêu Thái Chân không dám chần chờ nữa liền thu lại niệm lực, lùi về phía sau.

Chỉ thấy ánh mắt bà lướt qua, nụ cười nơi khóe miệng đầy vẻ ma mị, trong sự điên cuồng còn pha lẫn chút thương tâm, giống, giống Sở Cuồng Ca làm sao!

Tiêu Vãn Tình chợt chấn động tâm thần, trong sát na đã tỉnh ngộ, cười khúc khích: "Sở lang, thì ra là chàng! Thiếp thân suýt nữa bị chàng lừa! Chàng dùng yêu pháp gì mà có thể khiến nha đầu đó cúi đầu thần phục, cam tâm tình nguyện phản lại sư môn thế?"

Quần yêu lạnh người, từng tên một định thần ngó nghiêng.

Sở Dịch cười ha hả: "Sở lang nào? Tiểu nha đầu kia! Trẫm rõ ràng là tổ tông mười tám đời của ngươi, ngươi làm sao dám không nhận? Còn không phải là bất hiếu tử tôn hả?"

Bao thù mới hận xưa bốc lên trong đầu Tiêu Thái Chân, vừa kinh ngạc vừa tức giận, bà vẫn cười khúc khích: "Thật hả? Vậy để mọi người xem chân tướng của chàng nhé!"

Ống tay áo dài phất lên, một tấm gương đồng cổ kính hình trăng non hiện ra, bích quang lấp lánh chiếu thẳng vào Sở Dịch.

"Bịch!"

Ánh sáng chiếu vào, Sở Dịch hơi rùng mình, xương cốt hiện rõ, toàn thân trong suốt. Hắn cười lớn: "Thái Âm Phục Ma Kính hay thật! Các ngươi thấy rõ chưa? Pháp thân chân tướng của trẫm rốt cuộc là ai?"

Đám yêu ma lặng người nhìn theo, bích quang tan dần, hắn vẫn giữ nguyên hình thể thiếu niên tuấn tú tuyệt luân, ở nơi bụng có luồng ánh sáng rực rỡ chiếu tỏa, chiếu sáng tới mức mắt khó mà dám nhìn thẳng vào.

"Hả, đó là cái gì? Đúng rồi! Là… là Thái Ất Nguyên Chân Đỉnh!"

"Càn Không Nguyên Cương Hồ! Còn nữa… còn có Thiên Địa Hồng Lô…"

"Thái Cổ Hổ Phù! Hà Đồ Phiên! Tiêu Vãn Tình nói chẳng sai, Hiên Viên ngũ bảo đúng là ở trong thân thể hắn!"

Quần yêu thấy trong ánh sáng ấy có mấy đại thần khí, ồ lên kinh ngạc, tiếng kêu đinh tai nhức óc.

Sở Dịch như thể gãi đúng chỗ ngứa, cất tiếng cười vang: "Lục bảo quy nhất, Thiên Đế phục sinh, các ngươi ai còn nghi ngờ gì hả? Tiêu nha đầu, trẫm không biết ngươi lấy Thái Âm Phục Ma Kính ở đâu ra nhưng nếu trẫm đoán không lầm, kính này là pháp bảo của Chưởng môn Thượng Thanh phái, sao mà vào tay ngươi được?"

Chúng nhân ồ lên, không hoài nghi gì nữa, đều nghĩ rằng: "Đúng rồi! Thái Âm Phục Ma Kính đã nằm trong tay Tiêu Thái Chân, vậy bọn Đường Mộng Yểu, Sở Cử Tử tất nằm trong tay bà ta. Xem ra lời Tiêu Vãn Tình không sai, người này không phải là Sở Cuồng Ca mà là Tần Thủy Hoàng sống lại hấp thu hết các bảo vật Hiên Viên!"

Tiêu Thái Chân hoa dung thất sắc, chiêu "dụ rắn rời hang, thỉnh quân nhập úng***" này bà dùng không biết bao nhiêu lần rồi, nào ngờ hôm nay lại bị lật thuyền trong cống rãnh, gậy ông đập lưng ông!

Tiếng nhốn nháo của Ma môn quần yêu lại vang lên tứ phía, Phương Thái Trăn lạnh lẽo cười nói: "Tiêu thiên tiên, tiếc là chúng ta quá ngây thơ, vì lời nói phục hưng Thần môn mà không quản ngại khó khăn. Không tưởng tượng nổi rằng làm con tốt cho ngươi làm nên nghiệp bá. Nếu không có đồ đệ ngươi đại nghĩa diệt thân thì chắc là phải làm việc thay cho ngươi rồi."

Hỏa Diệu Thiên Tôn cất giọng choe chóe lên: "Dẹp hết! Dẹp hết! Mặc kệ con bà nó gì mà Thần môn phục hưng, Xi Vưu chuyển thế, còn Tần Thủy Hoàng hồi sinh nữa. Lão tử hôm nay không làm thì thôi, đã làm là làm tới cùng, hẵng cứ giết tên tổ tôn của ngươi rồi tính!"

Quần ma rống lên: "Đúng! Giết hết bọn chúng, đoạt lại Hiên Viên Lục bảo! Con bà nó, ai mà giết được Tiêu thiên tiên và tiểu tử kia, kẻ đó là Thần Đế!"

Trong sát na nhân ảnh tung hoành, chân khí xung kích, tiếng kêu thảm vang lên không dứt. Một trận hỗn chiến đẫm máu bạo phát.

Yêu nữ Thiên Tiên phái quả bất địch chúng, trong nháy mắt thương vong gần nửa, kiệt lực chống đỡ, vây quanh Sư tôn bảo vệ. Tất cả chỉ đợi một mệnh lệnh là phản kích lại.

Tiêu Thái Chân trong lòng vừa giận dữ vừa buồn bã, thấy mà như không thấy, thầm nghĩ: "Tiêu Thái Chân ơi là Tiêu Thái Chân, bao nhiêu năm rồi, ngươi cuối cùng vẫn chẳng quên cái khối ma tình đó, không thì đâu đến nối vừa gặp chàng lại loạn hết cả tâm tính thế này!"

Nghĩ tới mình bao năm khó nhọc để phục hưng đại nghiệp vậy mà vào lúc quan trọng nhất lại đổ vỡ hoàn toàn bởi chàng, hận càng thêm sâu, bi phẫn không thể nguôi ngoai.

Bà đảo mắt chỉ nhìn thấy Sở Dịch đang cười hi hi một tay ôm lấy Tiêu Vãn Tình, một tay vẫy vẫy điều khiển Song Long Hải Chùy, đẩy lùi làn sóng người công kích lại. Nhưng mắt hắn đôi khi lại nhìn vào chỗ mấy trượng bên ngoài, nơi có Bạch Hồ đang cuộn mình.

Tiêu Thái Chân trong lòng kịch chấn, kinh hoàng chợt nhận ra: "Phải rồi! Ta đúng là quá hồ đồ đi! Tiểu tử này đích thị là Thai Hóa Dịch Hình, hợp thành một thể với kẻ bạc tình kia rồi! Vì vậy con hồ ly tinh kia mới dám dựa vào mà tìm tới đây."

Nhưng tiểu tử kia nhất định là muốn cứu tiểu hồ ly nên mới bày trò như vậy. Chẳng phải hắn là kẻ vô tình vô nghĩa hay sao, làm thế nào mà lại quan tâm tới sinh tử của một hồ ly tinh được?

Sự buồn rầu, khoan khoái, căm hận, tức giận, hoạt kê, thê lương, ghen ty,… liên tục trào dâng trong lòng. Mày liễu nhướng lên, bà cười khúc khích: "Sở lang à Sở lang, chỉ trách thiếp có mắt không tròng, đến cái loại hay đổi thay, háo sắc vô cùng như chàng cũng không nhận ra!" Ống tay áo xanh biếc tung bay như thể hoa lan nở rộ.

"Hưu!" Bích quang bừng sáng chói mắt những muốn trấn nhiếp cả linh hồn. Một thanh trường kiếm cong bằng đồng bay vọt ra, như sét đánh điện giật. Trong chớp mắt đỉnh phòng phía đông nam hiện lên một đầu thú màu đồng đen.

"Ầm ầm!" Trời rung đất động, toàn bộ địa cung bí thất chấn động kịch liệt, những ngọn đèn cũng chao đảo.

Tường vách phía đông nam đột nhiên tách ra một khe nứt dài.

Chúng nhân rùng mình, nhất loạt dừng tay ngước đầu nhìn.

"Rắc!" Vết nứt vỡ ra, tiếng nước chảy ầm ầm, con sóng khổng lồ như thể thác nước trên trời đổ ập xuống phía dưới, lập tức cuộn tới muốn nhận chìm quần yêu.

Sở Dịch trong lòng trầm lại: "Hỏng rồi! Tiên muội…" Ý niệm vừa sinh ra, người đã bị con sóng vĩ đại đánh ập tới, nhận chìm vào đáy nước, hô hấp ngưng trệ, giá lạnh thấu xương.

Đưa mắt nhìn quanh, giờ chỉ thấy Tiêu Thái Chân y phục vẫn tung bay ưu nhã dù ở dưới nước, đang túm lấy Yến Tiểu Tiên cuộn tròn co ro, phóng nhanh về phía trước. Truyện được copy tại Truyện FULL

** Tiêu Sử: Sống ở thời Xuân Thu, chàng là một tài tử thổi tiêu rất hay, được Tần Mục Công gả con gái cho. Sau này vợ chồng cùng cưỡi rồng vân du tiên giới.

*** Thỉnh quân nhập úng: Võ Tắc Thiên sai Lai Tuấn Thần đến thẩm vấn Chu Hưng, nhưng Chu Hưng không biết. Lai Tuấn Thần hỏi Chu Hưng rằng: 'nếu phạm nhân không chịu thú tội thì làm sao? Chu Hưng nói: 'lấy một cái lu, cho phạm nhân vào đấy, đốt lửa chung quanh sợ gì nó không chịu nói'. Lai Tuấn Thần theo cách ấy buộc Chu Hưng cúi đầu nhận tội.

Bình luận





Chi tiết truyện