chương 115/ 140

Hàn phong cuộn thổi,máu tươi văng tứ phía,quang mang huyễn lệ bùng phát,chiếu cho người ta không mở được mắt ra.

Nhân ảnh trùng trùng,những phần cơ thể bị cắt đoạn không ngừng bay ra từ kiếm trận, tiếng bi hô quái khướu bất tuyệt bên tai.

Ma môn các phái từ bốn phương tám hướng luân phiên mãnh công,ai nấy cũng đều tận sức, muốn đột phá kiếm trận trước người khác, giết chết Sở Dịch, đoạt lấy Hiên viên lục bảo.

Đạo phâkt các phải cùng chung cừu địch,liều chết chống lại.Song phương biểu thị sĩ khí, ngưng tụ toàn bộ sức lực chưa từng thi triển trước đây,một lòng chiến đấu,tình huống cực kỳ thảm liệt.

Lôi Khuyết to giọng cười nói:

-"Hay cho một Tiên phật đại hội hiếm có khó gặp! Côn luân đấu pháp trăm năm trước,Nga Mi luận kiếm sáu mươi năm trước, xem ra đều không bằng tiên phật thịnh hội đêm nay! Đại Bi lão lừa trọc,ta cùng ngươi đấu đã hơn một trăm năm, đều không phân được kết quả, sao không nhân đêm nay kết liễu, bổn vương đưa ngươi về Tây thiên, thành chính quả!"

"Bùng!" một tiếng, y phục cổ động, hai đạo bạch quang từ tay áo bắn ra,như hai luồng điện xông lên trời cao,chiếu ra những luồng quang mang chói lòa, chiếu đến trời đất trắng xóa một màu, vạn vật như bạc.

-"Khuyết liệt!"

Mọi người lạnh người,phía ma môn quần yêu lập tức nổ lên những tràng hoan hô rung trời lở đất.

Chỉ nghe thấy tiếng chớp đùng đoàng vang lên, chấn động điếc ta,che lấp đi mọi tiếc hô hoán.

Bầy chim kinh hô loạn vũ,tỏa ra bay trốn,mười mấy con kền kền gần đó bị chấn đến rách tim phổi, kêu thảm theo nhau rơi xuống đất.

"Khuyết liệt song kiếm" tương truyền là do viễn cổ Kim tộc đại thần Thạch Di chế ra,phân hợp tự do,có thể cảm ứng kim thuộc linh khí của thiên địa, sinh ra lôi điện,điều khiển mưa gió, vì thế mà đứng đầu Ma môn thập đại thần binh,uy chấn thiên hạ

Lôi Khuyết y phục cuộn bay phần phật, chân khí xoáy tròn,bắt quyết thét to:

-"Phong hổ vân long, tật!"

"Đinh..."

Rồng ngâm chói tai, song kiếm tạo ra điện mang đầy trời,rồi đột nhiên hóa thành hình dạng ngân long, bạch hổ,một trái một phải,cưỡi trên luồng sáng mãnh liệt chói mắt,điện chớp đì đùng bắn xuống dưới.

Quần hùng hô hấp nghẹn lại, chỉ thấy một cỗ sát khí lăng lệ như cuồng phong vỗ tới,lòng cảm thấy kinh hãi, vội ngưng thần tụ khí,toàn lực chống cự.

Mấy tiếng lách cách nổi lên,quang mang của Lôi Khuyết chỉ còn cách hơn mười trượng,khí quang của lưỡng nghi kiếm trền dần bị ép thu nhỏ lại, có hơn hai mươi người không chịu được,tiếng "ôi da" vang lên liên tục, trường kiếm bị chấn bay thoát khỏi tay, ngã ngồi xuống đất.

Đại Bi phương trượng than:

-"A di đà phật, Lôi thiên đế hà tất chấp mê bất ngộ,bức người ta khổ sở thế làm gì?"

Tay áo rộng của ông phất ra, "oang" một tiếng, một đạo kim quang tầng tầng lớp lớp xông lên,lập tức tụ thành một khí quang hình bàn tay cực đại, phóng lên trời.

-"Như lai đại thủ ấn!"

Lúc này đến phiên bọn người trong ma môn thất thanh kinh hô.

Như lai đại thủ ấn của Từ Ân tự tương truyền do Già Ma Ni năm xưa sáng tác ra,được Đường Tam Tạng truyền nhập trung thổ, tuy là binh khí không hữu hình, nhưng cũng là vua của các loại khí binh trong thiên hạ, ngay đến mãnh liệt như Thái Ất Ly hỏa đao của Sở Cuồng Ca cũng không thể tranh phong cùng nó.

Chỉ là đại thủ ấn sát khí quá nặng,có giáo huấn từ bi của phật môn, nếu không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ,tuyệt không dễ dàng sự dụng

Mấy mươi năm nay, Đại Bi phương trượng tuy đã mấy lần cùng Lôi Khuyết đấu pháp thuật, song chưa từng sử dụng qua thứ pháp thuật này.Nhưng lúc này tình thế cấp bách,ông không thể đắn đo nhiều.

"Bùng"

Khuyết Liệt song kiếm chạm mạnh vào Kim quang thủ ấn,khiến cho hào quang mạnh mẽ lóe lên, rồi lập tức vỡ tung thành sóng sáng đầy trời. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Mọi người đều hoa mắt, khí huyết nhộn nhạo, nhất thời không nhìn thấy gì rõ ràng,chỉ lờ mờ thấy được một cơn sóng sáng màu tím hồng cực đại nhanh chóng lan ra tứ phía, khiến cả bầu trời đêm lập tức biến thành màu hồng đào,đại điện dưới chân rung động mãnh liệt.

Tiếp đó chỉ nghe thấy một tràng đùng đoàng muốn thủng lỗ tai, khí lãng nộ vũ, một vùng sáng như sóng nước huyễn ảnh bay ra tứ phía.

Hỏa phong rực cháy khắp trời,tăng chúng yêu nhân đứng xung quanh gần đó theo nhau kinh hô lùi lại, những người chậm chân không tản ra kịp, bị sóng khí quét trúng, cả người bắt lửa,kêu thảm thiết.

"Đang"

Khuyết Liệt song kiếm viu viu chấn động,bay xông lên trời, hồng quang đầy trời lập tức bị thu hẹp lại,chui vào bên trong đại thủ ấn,kim quang bùng lên.

Lôi Khuyết cả người chấn động, bị thối lui về phía sau hai bước, cổ họng thấy ngòn ngọt.

Đại Bi phương trượng đứng vững vàng không động, chỉ là mặt có chút xanh xám, nhưng cũng dần dần khôi phục lại huyết sắc.

Đạo Phật quần hùng vui mừng, biết rằng lần đọ chưởng vừa rồi Đại Bi phương trượng chiếm được thế thượng phong, đồng thanh hoan hô, có người thét lên:

-"Con khỉ già Ba tư kia, biết điều thì mau lăn về Hoa quả sơn đi! nếu không bị ngũ chỉ sơn của Như Lai phật tổ ép xuống, ngươi biến thành nước tương khỉ bây giờ..."

Lôi Khuyết lửa giận xông lên đầu, phun ngụm máu dâng đến miệng ra khỏi họng, ha ha cuồng tiếu nói:

-"Như lai đại thủ ấn thì ra chỉ có thế này! lão lừa trọc, cứ xem xem ngươi có thể chế trụ được thiên lôi địa hỏa của bổn vương không!"

Miệng mấp máy,mười ngón tay cấp tốc phi đạn biến hóa.

"oang long long"

Từ trong đám mây đen đột nhiên lóe lên một mười mấy đạo thiểm điện,đều đánh vào Khuyết Liệt thần kiếm, đồng thời xuất hiện một khối bạch quang cực đại như quả cầu gai,nối từ đầu kiếm lên trời cao, như một cây cột trụ trời bằng bạc,khoảnh khắc xuyên nhập đỉnh đầu của Lôi Khuyết.

Mọi người huyên náo kinh hô,một khi bị ngũ lôi đánh vào đỉnh đầu,dù là người sắt cũng bị thiêu đốt.

-"Thiên lôi địa hỏa!"

Bọn người Ngọc Hư tử, Tề Vũ Tiêu đồng tử như thu nhỏ lại, trong lòng khơi lên một cỗ nộ hỏa.

"Thiên lôi địa hỏa" thoát thai từ thái cổ Thần Tiêu ngũ lôi, lấy thần binh hút lấy lôi điện kim linh, nhập vào kinh mạch, đạt đến thiên nhân kiếm hợp nhất,từ đó mà phát động được uy lực thần sầu quỷ khóc.

Nhưng do pháp thuật này tổn thương kinh mạch của bản thân người dùng rất lớn, chỉ một chút không thận trong,có thể bi lôi đình đánh gục nên chỉ đứng thứ hai trong "Cửu đại lưỡng thương pháp thuật."

Năm xưa Lôi Khuyết từng dùng chiêu thức này xả Xá Xích Bích của Thanh Thành phái làm hai,khiến Thanh Thành tứ đại kiếm phái phải chịu sỉ nhục. Nhưng cũng vì một trận chiến đó, nguyên khí của hắn tổn thương lớn, sau đó mười năm không bước chân vào trung nguyên.Giờ đây hắn một lần nữa dùng chiêu này,chắc là đã quyết ý liều chết,chiến đấu đến cùng.

Chỉ thấy Lôi Khuyết hống to một tiếp,tóc tai bay phồng lên, toàn thân kim quang bạo xạ, chưởng tâm trương lên, hai khối quang cầu màu trắng bạc cuồn cuộn phi chuyển.

Rồi hắn vung hai tay,hai quả quang cầu đột nhiên biến lại thành Khuyết Liệt song kiếm quang mang vạn trương, hướng đại bi phương trương phóng tới

"Viu viu viu"

Tiếng xé gió vang lên, kiếm quang tứ xứ,như pháo hoa đầy trời,trong khoảnh khắc bùng lên hỏa diễm phừng phừng,Khuyết Liệt song kiếm như hai con hỏa long quấn lấy nhau,nộ hống xoay tròn...thanh thế so với trước kia mười phần có dư.

Trong tiếng kinh hô,gào thét, Đại Bi phương trượng chắp đôi bàn tay lại, rồi từ tử đẩy mạnh ra,trong không trung,đạo kim quang ấn thủ khổng lồ mở ra, rồi lại gấp lại, giống như một bàn tay Như Lai khổng lồ, nắm chặt lấy hai con hỏa long.

Đại Bi phương trưởng khẽ chao đảo, mày râu bay loạn,da thịt như nước giữa cuồng phong, sóng sánh không ngừng,cả khuôn mặt dần dần biến thành màu tử kim,nhưng hai tay vẫn như bàn thạch không động đậy.

Trong đôi mắt xanh của Lôi Khuyết u quang lóe lên, vết sẹo trên mặt có dúm lại chuyển động theo điệu cười,không tả được trông hung ác đáng sợ đến mức nào,bạch quang trên thân càng lúc càng mạch, cuồn cuộn phi vũ,không ngừng đổ vào Khuyết Liệt song kiếm.

Mọi người bình tức ngưng thần, yên lặng lại,mọi ánh mắt đều không chớp tụ trên Như lai đại thủ ấn.

Tiếng cuồng phong, tiếng hỏa diễm, tiếng chim ô ô, tiếng kêu bi thảm khắp nơi nơi.. họ cái gì cũng không nghe thấy, chỉ nghe thấy duy nhất một thứ, đó là tiếng tim đạp càng lúc càng nặng của chính mình.

"Bùng...." kim quang thủ đó khi lồi khi lõm,rồi bị xé thành vô số kẽ hở, vạn đạo ngân quang từ đó bắn ra ngoài.

Tiếng "cách cách" nhẹ vang lện,cà sa tăng bào rách ra, Đại Bi phương trượng hứ một một tiếng, thu lại hai tay,kim quang thủ ấn dần dần tan mất.

Sấm chớp đì đùng,bạch quang chói mắt, Khuyết Liệt thần kiếm hô khướu xông lên,sướt qua kiếm trận như cuồng phong, song song đánh vào lòng đất,

Chỉ nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa, trời rung đất lở,mặt đất vỡ ra một khe nứt lớn, vô số đạo hồng quang tử diễm từ khe hở đó phun trào ra ngoài.

Ngàn vạn mảnh gạch xanh bay vỡ tứ tán,những phiến đá khổng lồ từng khối từng khối loạn vũ,điện đường phòng ốc xung quanh như được làm bằng hồ giấy với bùn,lập tức đổ sụp xuống,bụi đất cuồn cuộn.

Đạo phật quần hùng cảm thấy hẫng dưới chân, kinh hoảng kêu lên, theo nhau ngã xuống, kiếm trận lập tức đại loạn, mười mấy tu chân chân khí yếu ớt bị khí lãng bức thổ máu ngã về phía sau,chết tại đương trường.

Gạch gỗ bay tứ tung, địa hỏa xông trời, Từ Ân tự khoảnh khắc biến thành một biển lửa.

Mọi người gào thét tháo chạy,nguy hiểm vô vùng, chỉ một chút không cẩn thận, sẽ bị gạch gỗ bắn trúng, xương gẫy thịt nát, hoặc là không để ý, lọt vào khe nứt,bị liệt hỏa đốt cháy thành tro.

-"Phương trượng! Phương trượng!"

mắt thấy đại bi phương trượng mặt trắng như giấy, hơi thở yếu ớt,chúng tăng vừa kinh hoảng vừa đau lòng, thay nhau truyền chân khí cho ông.

Cố Kình Tiên, Ngu phu nhân mọi người nhìn thấy đều kinh hãi, không ngờ không gặp chỉ mười mấy năm ngắn ngủi, tu vi của Lôi Khuyết lại tinh tiến như thế, đường đường phật môn đệ nhất nhân cũng bị hắn đạnh bại,mà bại một cách thê thảm.

Đại Bi phương trượng cũng không đỡ được hai hiệp, phóng mắt trong thiên hạ này, còn có ai là địch thủ của hắn đây! Nghĩ đến đây,trong lòng quần hùng không ai không rét run.

Trong lúc hỗn loạn, lại nghe tiếng Lôi Khuyết ha ha tự mãn cuồng tiếu nói:

-"Lão lừa trọc à lão lừa trọc, ngươi cũng có hôm nay! ngươi cũng có hôm nay! ngươi cũng có..."

Hắn trong đời lần đầu đánh bại Đại Bi phương trượng, trong lòng hoan hỉ như cuồng, nói đến câu cuối cùng, cười thêm mười mấy tiếng,đột nhiên oa lên một tiếng phun ra một ngụm máu tươi lớn,ngồi bệt xuống đất.

Ma Môn quần yêu đang hoan hỉ lập tức biển sắc, đồng thanh kinh hô.

Tề Vũ Tiêu đại hỉ, thầm nghĩ:

-"Thì ra hắn chẳng qua là cố đấm ăn xôi, giờ không ra tay, còn đợi lúc nào nữa?"

"Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, trong quần hùng tam giáo, hắn kỵ nhất là Lôi Khuyết cùng Đại Bi phương trượng,giờ đây hai người này đấu nhau lưỡng bại câu thương,chính là cơ hội tốt để chiếm tiện nghi."

Chính lúc hắn muốn động thân xông ra, chỉ nghe thấy Tô Mạn Như run giọng thét to:

-"yêu ma chớ càn rỡ,thì giết sư không đội trời chung,hôm nay không phải ta chết thì ngươi chết!"

Thoại âm chưa dứt,Ngọc Hư tử cũng lăng người vọt lên, quát lớn:

-"năm đó Thanh thành đấu kiếm, thắng bại chưa phân,hôm nay chúng ta phải kết thúc!"

thanh quang chói mắt, " Thiên hình" như điện uốn cầu vồng bắn về phía Lôi Khuyết.

Tề Vũ Tiêu nào cam bị ai tranh công, quát lên:

-"Lôi lão quái,nỗi nhục Xá Xích Bích khó quên, hôm nay Tề mỗ xin được chỉ giáo thêm lần nữa."

Nói xong,phi thân xoay người,"Xích tiêu" kiếm tử quang kịch bạo, như vạn đạo hào quang,nhuộm hồng cả bầu trời đêm.

Trong nháy mắt,đương thế đạo môn lưỡng đại tản tiên, một trái một phải cùng xông đến.

Ma môn quần yêu huyên náo, nhao nhao lên mắng:

-"Con bà nó, lão mũi trâu thừa lúc người ta nguy cấp, đúng là vô sỉ"

Nhưng mắng thì mắng vậy,chứ ngoài mấy trăm yên nhân Ba Tư xông lên cản trở,chẳng ai động một tay áo, cũng chẳng muốn mạo hiểm.

Tô Mạn Như ngớ người,lòng thấy rất trù trừ.Nàng tuy hận Lôi Khuyết đến tận xương, nhưng thấy lấy ba đối một, thắng cũng không oai,tuy là vì sư tôn báo thú, nhưng lại làm tổn hại thanh danh của Từ Hàng tịnh trai.Nghĩ đến đây nàng nghiến răng, dừng chân không tiến lên trước nữa.

Bình luận





Chi tiết truyện