chương 118/ 140

Sở Dịch hôn hôn trầm trầm,cơ thể như bị thiêu đốt,đau đớn muốn nứt ra,giống như đã chết, bị đầy vào núi đao biển lửa,lại giống như đang đằng vân giá vú,trôi nổi bồng bềnh trong cơn ác mộng không bờ bến.

Mơ hồ không biết bao lâu, đột nhiên,một ngón tay lạnh như băng tẽ miệng hắn ra, đổ vào một ngụm nước suối mát lạnh, thấm tận tâm tì, khiến thần trí hắn tỉnh lại,"a" lên một tiếng ngồi dậy.

Chung quanh là vách động lạnh lẽo,bị bóng tối bao trùm.

Bên ngoài cửa động, cảnh đêm thê lương mờ ảo,tuyết lớn theo nhau rơi, gió lạnh mang theo hoa tuyết gào rít cuộn vào trong động, mang theo tiếng dã thú hú gọi bi thương,thổi hắn lạnh đến thấu xương,nổi da gà.

Đầu óc hắn lúc này mờ mịt, nhất thởi đến mình là ai,đang ở đâu cũng không nhớ ra.

Đột nhiên từ phía sau truyền lại một tiếng cười ngọt ngào giòn tan:

-"Sở lang yên tâm, đây là Thiên Sơn tuyết lĩnh, cách Trường An đến mười vạn tám ngàn dặm, bọn chúng cho dù có thông thiên nhãn, thuận phong nhĩ, cũng không tìm thấy chúng ta đâu."

Chỉ thấy cách hơn trượng bên tay phải có một hoàng y thiếu nữ khoảng mười hai mười ba tuổi đang đứng sờ sờ ở đó, tay trái cầm đèn, tay phải cầm ột cái bình ngọc màu xanh lam, đang hi hi nhìn hắn.Áhh lửa bập bùng, chiếu khuôn mặt nàng đổ hồng, trông thông minh diễm lệ động lòng người khó tả xiết.

Sở Dịch ngạc nhiện nói:

-"Tô cô nương?"

Chính lúc hắn định hỏi nàng vì sao đến Thiên Sơn, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì,bỗng nhiên thấy đôi mắt nàng yêu mị hữu tình, câu hồn đoạt khách, cùng khuôn mặt tú lệ ngây thơ có vẻ không tương xứng, dưới ánh sáng của ngọn đèn thêm phần quái dị...

-"Nguyên thần kí thể đại pháp!"

Sở Dịch giật mình, trong khoảnh khắc, những sự việc đã phát sinh như đèn kéo quân lướt nhanh qua trong đầu hắn, tất nhiên, hắn cũng nhớ ra nàng là ai.

Hắn nhảy dựng lên, quát nói:

-"Lý Tư Tư,mau từ thân thể Tô cô nương lăn ra đây! nếu không đừng trách ta không khách khí..."

Thoại âm chưa dứt, hắn thấy đan điền đau như ai xé, chân khí toán loạn, lập tức ngã bịch xuống đất, đau đến trước mắt hiện kim tinh, cả thân hình tê rần vô lực.

"Bồ tát bùn qua sông, tự thân mình lo không xong, còn làm hộ hoa sứ giả cái gì?"

"Tô Anh Anh" gập người cười, nhìn chằm chằm hắn, thở dài nói:

-"Ngốc ạ, không có "Ngũ đức chi thân" mà dám luyện "ngũ hành tương hóa đại pháp",ngươi chán sống rồi sao? Ngươi nói đi, tự vị giờ có dễ chịu hay không?"

Sở Dịch dùng niệm lực thăm dò,cảm thấy kinh hãi.Giờ hắn mới phát hiện trong kinh mạch trống không, chân khí hắn có được đều kết tụ ở đan điền, hỗn độn rối tung thành một búi.

Hắn chỉ hơi vận chân khí, lập tức thấy đau đớn muốn chết, mồ hôi to bằng hạt đậu chảy đầm đìa, tựa hồ đến thở cũng nghẹn lại, vừa kinh ngạc vừa tức giận, quát nói:

-"yêu nữ" người đã dùng yêu pháp gì, ngươi thật độc ác!"

Lý Tư Tư phì lên một tiếng, thu lại ngọc bình vào trong ngực áo, cười nói:

-"quả là chó cắn Lữ Đồng Tân, không biết lòng tốt của người khác", sớm biết như thế, cô gia không phí công sức dùng "hỗn thiên nhất khí châu" cứu ngươi,để mặc kệ cho ngươi kinh mạch đứt đoạn, hồn phi phách tán."

Lý Tư Tư cười yêu kiều, tiếng cười giòn tan uyển chuyển,nhất cử nhất động rõ ràng là của Tô Anh Anh, nhưng mẳt mi lại phong tình cuốn hút, mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười đều nghiêng nước khiêng thành, làm người ta điên đảo thần hồn.

Sở Dịch nghiến răng nói:

-"Yêu nữ, thì ra ngày đó ngươi lưu lại Tô Anh Anh không giết, đã sớm tính toán sẽ lợi dụng nhục thể của nàng, làm chỗ ký thể nguyên thần."

-Giờ người mới biết, có muộn quá không?"

Lý Tư Tư cười khanh khách nói;

-"Năm đó ta vì vội vã tu luyện thủy hỏa thần anh, làm tổn thương nhâm đốc nhị mạch,lại thêm từng bị Ngọc Hành kiếm đâm trúng huyền khướu, tổn thương nguyên chân ít nhiều,nếu như không đổi nhục thể, sớm muộn gì cũng nguyên thần thoát khướu,thoát xác thành tiên..."

Thở dài một hơi, ả vuốt ve gò má của "chính minh",thản nhiên nói:

-"may mắn ông trời không bỏ rơi ta, đúng lúc lại đưa Tô a đầu đến bên ta.Tô cô nường này mặc dù hơi ngốc một chút,nhưng không ngờ lại giống như cô gia, là thân thủy hỏa song đức cực kỳ hiếm gặp...ài, trời đá sai khiến thế, còn trách ai được."

Sở Dịch cố nhịn phẫn nộ, lạnh lùng nói:

-"Vì thế ngươi cố ý chọc giận nàng giết người, thuận thế thi triển:"Nguyên thần ký thể đại pháp", ký thể trên thân thể nàng, để mọi người cứ tưởng ngươi quả thật đã chết, không cảnh giác.Đợi đến lúc bọn ta đấu nhau lưỡng bại câu thương,ngươi mới xuất hiện nguyên hình hưởng tiện nghi..."

Nói đến đó, trong lòng có chút nghi ngờ:

-Cho dù Lý Tư Tư và Tô Anh Anh kinh mạch cực kỳ giống nhau đi chăng nữa, sao có thể trước mắt mọi người mà nguyên hồn ký thể được, hơn nữa làm cho Tô Anh Anh không hề chống cự một chút nào.

Giải sử Tô Anh Anh lúc đó có chút chống cự, bài xích, bao nhiêu tán tiên cao thủ có mặt ở đương trường sao lại không nhận ra.

Lý Tư Tư như đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, nhếch miệng mỉm cười nói:

-"Tiểu a đầu đó đã sớm bị ta hạ "xà cổ đan", giống như con rối trên dây, mặc cho ta bài bố, cũng không hề phản kháng.Kỳ thực cô gia không muốn ký thể lên thân nó sớm như thế, nhưng cũng là bị ngươi ép đến tuyệt cảnh, đành phải thuận nước đẩy thuyền, tương kế tựu kế..."

ngừng một chút, trong đôi mắt giảo hoạt có lóe lên tia đắc ý, nói:

-"may mà ta cẩn thận,nửa thàng trước đã đả thông nhâm đốc nhị mạch của nó, lại đem Ngọc Hành kiếm dấu trong huyền khướu của nó.Nếu không làm sao trong hơn nửa thời thần ngắn ngủi dung hợp hết tất cả, phát huy được tám thành uy lực, giết các ngươi ứng phó không kịp?"

Nghe đến đây, Sở Dịch đã hiểu rõ đầu duôi, không lạ lúc đó tìm khắp trên thân thể ả, cũng không tìm thấy Ngọc Hành kiếm.

Nghĩ tới mình năm lần bảy lượt bị con yêu nữ này giỡn trong tay, hắn thấy trong miệng đắng nghét,khó bình cơn giận.

Trong lòng còn đè nặng nỗi lo an nguy của bọn Yến tiểu Tiên, nhưng lại không thể hỏi rõ, cố ý hừ lên một tiếng, cười lạnh nói:

-"Người giảo hoạt, biết đạo ma vì tranh giành Hiên Viên lục bảo, ẳt không nói đến chuyện tín nghĩa, vì thế có ý để trai cò đấu nhau, ngươi ở giữa thịt cả hai.Hắc hắc, chỉ tiếc là ngươi giờ đây bị bị cả hai phía truy đuổi, thành cái đích cho mọi mũi tên, cho dù đi đến chân trời góc biển, cũng không có một ngày yên ổn..."

-"Chu tước bay cao, vạn vật đồ thán,bằng vào bọn chúng thì làm gì được cô gia?"

Lý Tư Tư đi vòng vòng quanh người hắn, vừa cười khanh khách ngắt lời nói.

-"nếu như không phải cái cô gia muốn là Hiên Viên lục bảo,không có hứng thú với bọn chúng, thì giờ đừng nói đến tính mạng của lũ lừa trọc, mũi trâu đó, mà đến long ỷ vương vị cũng thuộc về ta rồi. Text được lấy tại Truyện FULL

Lòng Sở Dịch đỡ lo hơn một chút, ả vộ vã thoát thân như vậy, chắc không kịp ra tay giết người, bọn Yến Tiểu Tiên lại cơ trí giỏi ứng biến, chắc sẽ không sao.

Sau đó, hắn vừa phụ họa cùng ả, vừa thầm cố nhịn đau, cố thủ đan điền, đợi lúc ả đến gần, sẽ toàn lực công kích.

Lý Tư Tư dường như hiểu tâm tư của hắn như lòng bàn tay, cười khanh khách nói:

-"Sở lang, ngươi tốt nhất đừng có động đậy gì, cô gia khó khăn lắm mới bức được chân khí của ngươi quay lại khí hải, trong bảy bảy bốn mươi chín ngày nhất định không được vọng động chân khí, nếu không ngũ hành tương khắc, kinh mạch đứt đoạn, thì dù thần tiên cũng khó cứu được ngươi.Đến lúc đó không phải làm cho người ta đau lòng sao?"

Sở Dịch ngầm vận chân khí, quả nhiên thấy đau đến khắc cốt ghi tâm, biết lời ả nói không phải là giả, giận quá hóa cười nói:

-"Yêu nữ, muốn giết cứ giết, làm mau đi, hà tất phải mèo khóc chuột thế làm gì? hắc hắc, ngay đến Cự Linh Thạch cũng không đè chết được ta, chỉ sợ ngươi cũng chẳng có tài hoa đó"

Đột nhiên từ xa vọng lại một giọng lạnh lẽo mà cười điềm thúy kiều mị:

-"Ngươi yên tâm,ả quyết sẽ không giết ngươi đâu.Trước mắt ngươi là thân thể tán tiên trăm năm khó gặp, nếu ngươi chết đi, ả biết tìm được thân thể nào tốt hơn để cho Lý Huyền tá thể sống lại đây?"

Bình luận





Chi tiết truyện