chương 104/ 140

Tiếng pháo đì đùng, trống nhạc huyên náo.

Bạch tượng kêu ô ô,dẫn đầu mười chiếc phiên quốc ngũ thải xa từ từ đi vào đại nhai bên ngoài An Phúc môn,biển người rẽ sang hai bên nhường đường,tiếng hoan hô rung trời chuyển đất. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Không đợi hai nàng trả lời,Sở Dịch đột nhiên dứng lên, ẩn đi thân hình,lăng người phóng đến chỗ đoàn thải xa.

Đầu người nhấp nhô,đèn lửa lắc lư trong gió, chỉ một thoảng chốc, hắn đã đến xe của nước Chân Tịch.

Sứ giả của Chân Tịch quốc là một lão đầu đen gầy, râu dài,đang tươi vẫy tay với dòng người bên ngoài cửa sổ,bỗng nhiên cảm thấy một trận cuồng phong cuộn đến trước mặt,bên tai có giọng cười nói:

-"Sứ tiết đại nhân, cho ta mượn thân ngài dùng một chút."

Trong miệng thấy mát, dường như có một hòn ngọc tròn nào đó đã lăn vào miệng hắn.Vị sứ tiết nọ rất kinh ngạc,trợn mắt líu lưỡi,biểu tình lập tức đông cứng lại.

Phó sứ hai bên trông thấy hắn há mồm không đóng lại,không khỏi kỳ quái nói:

-"Nguyễn đại nhân, ngài làm sao thế?"

Vị Chân Tịch đại sứ nọ muốn nói, nhưng thấy đầu lưỡi cứng lại,trong đầu vang lên một tiếng "viu",hôn hôn trầm trầm giống như người mộng du, không nhớ được việc gì,lơ mơ thấy chính mình ha ha cười nói:

-"Không có gì,ta nghĩ đến giờ đang trên đường đến gặp thiên tử Đại Đường,cao hứng quá mà thôi."

Sở Dịch vừa nhét vào miệng hắn một hạt ngọc gọi là "Nhiếp hồn châu",là bảo vật của thái cổ thủy tộc đại thần,có thế nhập vào hồn phách người,thao túng người đó, nhưng thần tình, ngữ khí so với bình thường không hề khác chút nào,không thể nhìn ra.

Một chiêu đắc thủ, Sở Dịch phi nhanh thái cổ Kim tộc "Toàn chân kính" dấu vào ngực đại sứ Chân Tịch.

Sau đó hắn thần không biết quỷ không hay phi thân lướt đi,quay lại đỉnh cây ngân hạnh,thoải mái ngồi bên cạnh nhị nữ, cười nói:

-"Tô tiên tử cứ bình tĩnh đừng nóng vội, kịch hay sắp bắt đầu rồi."

Giữa biển người hoan hô,thải xa từ từ tiến lên, đi vào thành lâu phía dưới An Phúc môn.

Pháo hoa bay tứ phía,pháo nổ đì đùng.Sứ tiết các nước từng người một xuống xe,dưới sự hộ vệ của Kim ngô vệ,đường hoàng xuyên qua cung môn,lần lượt leo lên đại điện trên thành lâu.

Đường Mộng Yểu không hiểu Sở Dịch muốn làm gì, thấy hắn cười hi hi nhàn hạ,lòng lại càng khẩn trương hiếu kỳ,liền ổn định hô hấp, chăm chú nhìn.

Các vị sứ tiết tiến vào đại điện, hướng đến Đường Nguyên tông bái lạy rồi ngồi vào chỗ.

Một gã thái giám béo trắng ngâm:

-"Mời sứ tiết Trảo Oa Mã Đả Lam(java madalan,không hỉu nước nào) Quốc Bang Bang tiến hiến cống phẩm lên Đại Đường hoàng đế."

Trảo Oa sứ giả đen gầy thấp bé vội vã đứng lên, dâng hoàng thượng một hộp vàng cực kỳ tinh xảo đẹp đẽ,quỳ xuống, to giọng nói:

-"Xin cho phép ti chức chuyển kính ý chí cao của nữ vương Mã Đả Lam quốc đến Đại Đường hoàng để!Thanh Cách Lệ Ti bảo kiếm này là bảo vận trấn quốc của nước tôi, nữ vương đem nó tấn hiến lên hoàng đế điện hạ, hi vọng điện hạ dùng nó trảm yêu trừu gian, bảo bệ hòa bình cùng hưng vinh của Đại Đường".

Mọi người thấy hắn giọng điệu quái lạ,chắc là không biết tiếng Hán, tuy trước khi đến đã được ai dạy học thuộc lòng,nhưng nghe vẫn làm người nghe muốn phì cười.Bá quan trên điện nhịn không được, nhưng cũng không dám cười ra tiếng, chỉ đành cúi đầu dấu diếm.

Đường Nguyên tông mỉm cười nói:

-"Thiên hạ thái bình,giờ cần hiền thần lương tướng chứ không phải là thần binh lợi khí.Dù sao cũng muốn cảm tạ mỹ ý của nữ vương, thanh kiếm này trẫm xin nhận.Thỉnh Bang Bang sứ tiết chuyển lời cảm tạ của trẫm tới nữ vương."

Nghe đến câu này, Sở Dịch hơi giật mình,gật gù hưởng ứng:

-"Hoàng đế nói không sai, muốn thiên họ hòa bình,chỉ một mình pháp bảo thần binh thì vạn lần không đủ.Một mình ta dù có sức thần thông,thu đủ Hiên Viên lục bảo, cũng không thể một tay chống trời.Giờ việc cần thiết nhất, là phải nghĩ ra phương pháp, đoàn kết các lực lượng có thể đoàn kết..."

Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi,vị Bang Bang sứ tiết nọ cúi đầu lĩnh thưởng,cảm tạ thoái lui.

tiếp theo là Phiếu quốc v..v.. các sứ tiết phiên bang nối tiếp nhau quỳ bái,tiến cống lễ vật.

Lễ vật không cái nào không là thiên hạ kỳ trân,mỗi lần quan truyền thanh thông báo cáo ra,lập tức bá tính dưới thành lầu lại trầm trồ xuýt xoa không dứt.

Quan truyền thanh lại ngâm:

-"Mời Sứ tiết của Chân Tích Nguyễn Đạo Khiêm tiến hiến cống lễ lên Đại Đường hoàng đế!"

Sở Dịch mỉm cưới, miệng lầm bầm niệm mấy từ,dùng pháp thuật từ xa điều khiển sứ tiết Chân Tích.

Nguyễn Đạo Khiêm lập tức đứng lên phía trước, quỳ xuống dập đầu, hai tay dâng cao Toàn Chân kính,cao thanh nói:

-"Đại Đường hoàng đế điện hạ, Quốc vương tệ quốc lệnh ti sư hiến lên một cái chiếu yêu thần kinh, hi vọng hỗ trợ hoàng đế điện hạ phân rõ trung, gian,quan sát rõ ràng!"

Mấy Chân Tích đại sứ khác trợn mắt há mồm, ngạc nhiên vô cùng. Bọn họ rõ ràng nhớ rõ cống lễ là Vô hạ Bích Ngọc, sao bỗng nhiên lại hóa thành một cái thanh đồng kiếng? Trong lòng hồ nghi lắm, nhưng không dám nói ra tiếng.

Lý Huyền giả mạo ha ha cười nói:

-"Nguyễn quý sứ nói thế là sai rồi.Điện hạ của chúng tôi có Hỏa nhãn kim tinh, chẳng cần chiếu yêu kính, cũng có thể phân biệt rõ trung, tà."

Đường Nguyên tông cười nói:

-"Trẫm làm gì mà có Hỏa nhãn kim tinh? Bổn triều Thái Tông hoàng đế từng nói:"lấy đồng làm gương, có thể chỉnh được mũ áo, lấy sử sách làm gương, có thể biết hưng suy,lấy người làm gương, có thể biết được mất."Nguyễn quý sứ mang tới kính này nếu thật có khả năng chiếu ra yêu tà, thì đó là cái gương thứ tư của trẫm.

Quần thần nhao nhao gật đầu mỉm cười.Lúc này đám quần thần trên điện đều đã được Sở Dịch tuyển chọn lại, rất ít gian thần, nếu sự việc này diễn ra trước lúc đổi người,chỉ sợ sẽ tạo nên sóng gió.

Nguyễn Đạo Khiêm dập đầu nói:

-"Đại Đường hoàng đế điện hạ chứng dám,cái chiếu yêu kính này là thượng cổ thần vật,đích xác có khả năng chiếu ra nguyên hình của yêu tà.Điện hạ nếu không tin, xin cho thử một lần, nói không chừng trên điện, lại có ẩn tàng gian thần yêu tà cũng nên..."

Đường Mộng Yểu,Tô Mạn Như hai người giật mình, đột nhiên hiểu ra dụng ý của Sở Dịch,mượn lời sứ tiết phiên bang, ép Lộc Lực đại tiên phải lộ diện.

-"Nói bậy"

"Lý Huyền" nhíu mày, vỗ án quát:

-"Giờ đây thiên hạ thái bình, mỗi quan viên nơi đây ai cũng là người hiền đức, là rường cột của quốc gia,làm gì có gian thần yêu tà? Chỉ bằng vào một gã phiên di, lại dám trước thiên triều đại điện nói linh tinh phỉ báng!Bắt hắn cho ta!"

Trống nhạc tắt ngấm, tiếng pháo cũng ngừng, mọi người không ngờ Lý Huyền đột nhiên nổi giận, thoáng chốc mọi thứ đều yên tĩnh lại.

Kim ngô vệ dưới điện rầm rầm vâng lệnh, bước lớn đi lên.

Sứ đoàn Chân Tích sắc mặt biến thành trắng bạch, cả người run lẩy bẩy,chỉ có Nguyễn Đạo Khiêm quỳ đó bất động, không hề suy chuyển.

-"Chậm đã!"

Đường Nguyên Tông xua tay,cười nói:

" Thất đệ, Nguyễn quý sứ là sứ tiết của nước Chân Tích,không biết lễ nghi của Đại Đường.Hắn chẳng qua là muốn trẫm xem thần lực của Chiếu Yêu kính mà thôi, không hề có ác ý."

Nguyễn Đạo Khiêm dập đầu nói:

-"Điện hạ thánh minh! Cái chiếu yêu kính này có thể hoàn nguyên chúng sinh bách tượng,làm cho yêu ma phải hiện nguyên hình.Ti sứ nghe nói Tề vương trung thành dũng cảm,được quần thần quý mến,trong lòng cũng sinh kính ngưỡng.Nếu Tề vương đã không tin uy lực của thần kính, sao không tự mình soi,sẽ biết chân giả ngay mà."

Quan viên cả điện không ai không ngạc nhiên, nhìn nhau nghi hoặc, không ngờ một Tích Chân sứ tiết nho nhỏ lại lai dám cãi lại Tề Vương quyền thế cao vời! Đây đúng là nghé con không biết sợ hổ,con rắn mà tham nuốt lợn.

Những võ quan có quan hệ tốt với Lý Huyền còn tức giận hơn, không nhịn được muốn vỗ tay lên án đứng lên chỉ trích,nhưng lại sợ chọc giận hoàng đế,nên đành nắm chặt nắm đấm,ngửa đầu uống từng ngụm rượu to.

Lý Tư Tư sắc mặt thoáng biến đổi,đôi mắt đẹp mở to, dường như rất hứng thú nhìn Nguyễn Đạo Khiêm,trong mắt lóe lên thần sắc cổ quái,khanh khách cười nói:

-"Thú vị thật, thú vị thật, không ngờ Nguyễn quý sứ từ Nam di phiên bang, lại biết cách nói vòng vo của người Hán chúng ta.Thất ca,vị quý sứ này nhất định là vì chuyện cũ năm đó huynh cầm quân đánh phiên di, ám chỉ huynh là loạn thế yêu ma đó mà."

Lý Huyền ngửa đầu uống cạn một ngụm mỹ tửu,đứng lên ha ha cười nói:

-"Được! Bổn vương hôm nay trước mặt hoàng thượng cùng thiên hạ bách tính,tự soi lòng dạ,tỏ rõ mình quang minh chính đại!"

Sở Dịch mỉm cười đó,thầm nghĩ:

-"Yêu nữ ấy chắc lấy Lộc lão đầu đó giả thành ta.hắc hắc,xem các ngươi còn đắc ý được bao lâu."

Hắn ngưng thần tụ ý, thấp giọng niệm chú.

Nguyễn Đạo Khiêm đứng lên, cung kính đem chiếu yêu kính bỏ vào trong tay Lý Huyền.

Ánh mắt cả điện đều tập trung lên người Lý Huyền,Đường Mộng Yểu tim đập thình thình, vừa kỳ vọng, vừa khẩn trương.

Trăm họ dưới phố không nghe được trên đại điện nói gì, chỉ đoán hình như có việc gì đường đột,quay đầu ghé tai, nhao nhao thảo luận,không ngừng nhỏng đầu lên nhìn ngó.

"Lý Huyền" nọ đem chiếu yêu kính quay một vòng, chiếu thẳng vào mặt mình, ha ha cười nói:

-"Điện hạ xem rõ đi, Thần đệ một lòng trung thành, trời đất chứng giám,huống gì cái kính chiếu yêu cỏn con này?"

Trong kính thanh quang lóe lên,chiếu thẳng lên khuôn mặt hắn,sóng sáng dao động.Qua một lúc, bích quang dần dần tan đi,gương mặt hắn không hề thay đổi, vẫn chiếu như vậy trong gương.

-"Sao lại như vậy được? "

Sở Dịch giật mình kinh ngạc,nhất thời đến chú quyết cũng quên mất không niệm.

Tô Mạn Như nhíu mày, cười lạnh nói:

-"Sở công tử, ngươi còn nói được gì nữa không?"

Nàng phồng mồm định hô hoán thì thấy cổ họng tê tê, kinh mạch đã bị Sở Dịch phong trụ, chỉ đành trợn trừng đôi mắt đẹp, hận thù nhìn chằm chằm hai người.

Đường Mộng Yểu vừa kinh ngạc vừa hấp tấp, nói:

-"Tô tiên tử, Sở công tử không hề nói dối cô,Lý Huyền quả thật là ma môn Tử Vi đại đế, đã chết rồi, đây là Lộc lực lão quái...không biết, không biết vì sao lại..."

Sở Dịch nghĩ ra, vỗ tay nói:

-"Đúng rồi! Nhất định là Lý Tư Tư biết chúng ta chạy thoát,đoán chắc sẽ quay lại lật tẩy bọn chúng, nên mới đi trước một bước, tìm một người bình thường cực giống Lý Huyền giả mạo làm hắn.Hắc hắc,hay cho một chiêu "Rút củi dưới đáy nồi, lấy đào thay mận".Chúng ta đã xem thường con yêu nữ này quá rồi".

Bình luận





Chi tiết truyện