chương 50/ 140

Một vầng trăng khuyết sáng treo cao trên bầu trời đêm xanh thẳm, phát ra quầng sáng lờ mờ. Những vì sao thưa thớt xung quanh đang cô đơn nhấp nháy.

Ly sơn chạy dài, biển rừng tùng bách xanh tươi rậm rạp, như làn sóng gào rít trong gió lạnh. Trong khe núi, đám tuyết tích tụ còn chưa tan lấp lánh ánh ngân quang dịu mát.

Vây quanh khe núi phía tây là dãy núi hùng vĩ vươn thẳng lên cao, một băng hồ uốn cong sáng trong như gương dưới ánh nguyệt quang.

Vài con hươu sao nhẹ nhàng chạy nhanh qua mặt hồ, đột nhiên một tiếng hí kinh hãi vang lên, tất cả đều dừng lại, viền tai chuyển động, nhìn về phía bên phải ở đằng trước.

"Rắc rắc!" một trận khẽ vang, mặt băng bỗng nhiên nhiên nứt ra vô số khe hở, cả mặt hồ đột ngột trũng xuống dưới rồi nhanh chóng đổ sụp.

"Ầm!" Tầng băng nổ tán loạn, sóng biếc tuôn trào, vài đạo nhân ảnh xông thẳng lên trời.

Mặt hồ không ngừng rạn nứt, trũng xuống với tốc độ kinh nhân, trong nháy mắt đã hình thành vài chục vòng xoáy cực lớn, dòng nước xiết cuồn cuộn, những tảng băng nổi khắp nơi.

Bầy hươu sao ngẩng đầu kinh hãi kêu, chạy như bay ra bốn phía, nhưng xông lên chẳng được mấy bước, lập tức ào ào rơi xuống khe hở trên tầng băng trôi, bị vòng xoáy chớp mắt cuốn mất.

Một con hươu cái chân sau lún xuống, bị tầng băng kẹp lấy, chân trước ra sức đá, kêu dài tiếng u u bi thảm, mắt thấy sắp rơi vào trong vòng nước.

Bỗng nhiên một đạo nhân ảnh chợt lướt qua, đột ngột kéo nó bay thẳng lên trời.

Hươu cái đang kêu kinh hãi, còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị người đó bất ngờ cắn một cái vào cổ. Nó vùng vẫy loạn xạ, đau đớn kêu vang, máu tươi bắn vọt ra ngoài.

Ánh trăng chiếu lên gương mặt người đó, mắt như thu ba, đôi mi đen nhánh vẽ ngang, bông hoa cài chiếu sáng rực rỡ, không ngờ lại là một mỹ nhân diễm lệ, phong hoa tuyệt thế, chiếc váy màu lục bay phần phật, nâng trong lòng một con hồ ly trắng như tuyết, tay phải cầm một thanh trường kiếm đồng thau lượn cong như làn sóng, ánh sáng xanh biếc lấp lánh.

Nàng vừa nhanh chóng vút bay, vừa hút từng ngụm máu hươu lớn, qua một lúc, khuôn mặt nhợt nhạt liền khôi phục lại vẻ xinh tươi, máu hươu theo khóe miệng đang mỉm cười của nàng chảy xuống, càng tăng thêm mười phần yêu mị kỳ dị mà ngang bướng.

"Yêu nữ, mau thả nàng xuống!" Một tiếng quát mắng từ nơi xa, như tiếng sấm giữa mùa xuân, một thiếu niên vô cùng tuấn tú đạp gió đuổi tới, thân thể xích lõa khỏe mạnh rắn chắc, phát ra khí tức cuồng ngạo ngang ngạnh.

Thiếu niên kẹp trong tay một lục y nữ lang, dung mạo tươi đẹp như hoa, ánh thu ba khẽ chuyển động, thánh thiện đến động người.

Mỹ nhân yêu mị kia quay đầu nở nụ cười xinh đẹp, khẽ giọng nói: "Sở lang, muốn cứu người thương của chàng thì phải mau mau đuổi đến đây. Bằng không qua một chốc nữa, nếu thiếp thấy khát nước, nói không chừng sẽ lấy máu của nàng ta để uống." Thuận tay ném con hươu cái hãy còn đang co giật không ngừng, nhẹ nhàng ngự phong, lướt về phía tây.

Thiếu niên trong lúc quát mắng, kề sát mặt hồ rồi bắn người lên, xông thẳng đến bầu trời sao, cùng nàng ta một trước một sau, một cao một thấp bay về dãy núi tây lĩnh.

Ba người này tự nhiên chính là Tiêu Thái Chân, Sở Dịch và Tiêu Vãn Tình.

Hóa ra Tần lăng địa cung liên tục kéo dài đến bên dưới Ly sơn, còn có một thông đạo tuyệt mật thẳng tới tây sơn băng hồ này.

Tiêu Thái Chân trong lúc tuyệt vọng nóng giận, dùng Thiên Xu thần kiếm đâm xuyên qua cơ quan, mở miệng cống ra, khiến nước trong băng hồ chạy ngược vào bí thất, sau đó nhân lúc hỗn loạn kẹp Yến Tiểu Tiên, ngược dòng bơi lên, trốn chạy mất dạng.

Địa cung cách mặt đất nói ít ra cũng sâu khoảng trăm trượng, nước ngầm đột ngột chạy ngược, không chỉ như thiên hà tuôn chảy, khí thế mãnh liệt, thêm vào đó nhiệt độ nước hàn lạnh thấu xương, những kẻ tu vi hơi yếu trong quần yêu Ma môn lập tức có không ít bị chết chìm.

Cho dù là Lý Huyền, Phương Thái Trăn và những yêu đế Ma môn, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng cũng bị dội đến thất điên bát nháo, không kịp đuổi theo.

May mà Sở Dịch mấy ngày nay vừa lúc học xong Long Lân Tị Thủy quyết, lập tức nín thở bế khí, dùng lỗ chân lông khắp toàn thân hấp nạp không khí trong nước, sau đó dán sát vào bờ môi Tiêu Vãn Tình, liên tục không ngừng đưa không khí trong lành vào tâm phế nàng, bám sát theo Tiêu Thái Chân, hắn là người thứ hai xông ra khỏi mặt hồ.

Ngự phong thuật của Thiên Tiên môn độc bộ thiên hạ, hiếm có địch thủ. Sở Dịch tuy có chân khí mạnh mẽ và dồi dào, lại học được rất nhiều thượng cổ kỳ thuật, nhất thời cũng không cách nào vượt qua, chỉ đành dốc hết tốc lực đuổi theo.

Trong khe núi chấn động ầm ầm, hơi nước che phủ lờ mờ, cả băng hồ rầm rầm sụp xuống, nhanh chóng khô cạn, trong nháy mắt chỉ còn một hố lớn chu vi vài dặm.

Thủy tảo dưới đáy hồ thu lại, lộ ra vài chục động lớn, dòng xoáy cuồn cuộn mau chóng hút băng thủy sót lại vào, sủi bọt liên tục.

"Rào rào!" Trong các động ngầm đột nhiên bắn ngược ra những cột nước, như vài chục con ngân long ào ào xông thẳng lên trời, vô số nhân ảnh xuyên qua đợt sóng bay lượn, tiếng gầm thét giận dữ hết đợt này đến đợt khác.

"Con bà nó, đừng để chúng chạy!"

"Giết bọn chúng, giành lại Hiên Viên ngũ bảo!"

Thần binh đan xen, sóng không khí như sắp nổ, đám yêu nhân Ma môn từ bốn phương tám hướng chung quanh đuổi tới, tiếng gào thét đinh tai nhức óc.

Trước mắt Sở Dịch chợt hoa lên, đã có bốn nhân ảnh bổ nhào đến. Tiêu Vãn

Tình kinh hãi la một tiếng, khẽ giọng kêu: "Cẩn thận!"

Đôi con ngươi kim sắc của hắn lóe sáng, niệm lực quét nhanh, trong nháy mắt đã phân biệt rõ ràng chân khí mạnh yếu, thần binh pháp bảo, thậm chí từng lỗ chân lông khắp người của những kẻ vừa đến. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Tâm niệm chớp lên, hắn thầm nghĩ: "Hai kẻ dẫn đầu là tu Mộc tông chân khí, binh khí xuân lôi bạt và thiết đằng tiên của chúng đều là thần binh thuộc tính mộc, cần phải dùng pháp thuật và thần binh kim tông để phá. Tên đằng sau ở bên trái tu hỏa tông chân khí, pháp bảo cũng là vật thuộc tính hỏa, dùng pháp thuật và thần binh thủy tông có thể khắc chế. Còn tên phía sau bên phải có chút kỳ quái, rõ ràng là tu kim tông chân khí, nhưng lại sử dụng thần binh thủy tính, nhất định để dùng "kim sinh thủy", kích hóa uy lực lớn nhất của thần binh thủy tính…hừ, ta sẽ mượn hoa dâng phật, bốn lạng đẩy ngàn cân!"

Trong chốc lát đã tính toán xong, Sở Dịch nhếch mày cười lớn nói: "Từ đâu đến thì cút về đó cho ta!"

Mau chóng niệm pháp quyết, tay phải múa may, lấy từ trong túi Càn Khôn ra một miếng lục giác tử đồng kính, như thiểm điện đánh về phía hai kẻ đi đầu.

"Tử Quang thần kính!" Quần yêu sợ hãi, tiếng kinh hô liên tục vang lên.

Tử Quang thần kính này là bảo vật thái cổ của Kim tộc, với Xuân Thu kính, Lưu Hà kính…cùng xưng là Đại Hoang Ngũ Đại Danh Kính, kiên cố không gì phá nổi, có thể phản chấn bất cứ vật công kích nào trở lại, dùng đại pháp Hồi

Phong Phản Hỏa phụ giúp lại càng thêm kỳ diệu.

Thần kính lượn vòng, tử quang bừng bừng bắn ra bốn phía, ầm vang một tiếng, hai kẻ dẫn đầu phun một dòng máu tươi, xoay người ngã xuống.

Xuân Lôi bạt ngân dài leng keng, cùng Thiết Đằng tiên bay ngược lại, mang theo hai đạo bích quang hừng hực, đánh thẳng vào hai bên Ly Hỏa thần thương của người kia.

"Ầm!" Người nọ không chịu nổi trọng kích, trong lúc kêu thảm, lộn người rơi xuống, thất khiếu lưu huyết, một mạng đi đời tại chỗ.

Ly Hỏa thần thương tức thì tuột khỏi tay bay ra, xích quang bùng lên dữ dội, bừng bừng bay đến, quét ngang vào Huyền Thủy Long Giác đao của người thứ tư.

Ly Hỏa thần thương vừa chịu hai đạo Mộc tông chân khí cường mãnh, uy lực đã đến mức lớn nhất. Thủy hỏa gặp nhau, chỉ nghe tiếng ầm vang chấn động, sóng không khí điên cuồng ập tới, Huyền Thủy Long Giác đao lập tức bị nứt vỡ rồi nổ tan.

Dư lực của thần thương chưa yếu, thế như cầu vồng, tiếp tục phá vào chân khí hộ thể của kẻ thứ tư.

Kẻ đó "A" hô lên thảm thiết, bị đâm xuyên qua, nuốt trọn trong ngọn lửa tím, nháy mắt đã thiêu thành một bộ xương khét lẹt.

Tiêu Vãn Tình "Y" một tiếng, mở to đôi mắt trong sáng ngây thơ, ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào Sở Dịch, cũng chẳng biết là kinh hỉ hay là sợ hãi.

Trong bốn người này, hai kẻ là Bách Hoa sứ kiệt xuất trong Đông Hải Thanh Đế môn, gã khác là Nam Cương Ly Hỏa chân quân, còn kẻ kia là Long Giác chân nhân của Tây Vực Lôi Đình môn, ai cũng là chân tiên Ma môn, thực lực chưa hẳn đã dưới nàng…không ngờ chỉ một hiệp đã bị Sở Dịch tá lực đả lực, làm hai chết hai bị thương!

Sở Dịch trước tiên dùng pháp bảo thuộc tính kim đánh bại Bách Hoa sứ của Mộc tông, sau đó mượn thế Mộc tông chân khí bắn ngược lại, đánh chết Ly Hỏa chân quân của Hỏa tông, đồng thời kích hóa Hỏa tông thần binh trở thành chí mãnh chí liệt, một lần nữa đánh chết Long Giác chân nhân của Kim tông.

Những việc này như điện quang hỏa thạch, liền một mạch, ứng dụng quy luật ngũ hành tương sinh tương khắc đến mức tuyệt diệu, thực sự khiến Tiêu Vãn Tình được đại khai nhãn giới.

Sở Dịch trong lòng khoái trá, cười ha ha nói: "Còn ai muốn tự tìm chết cứ việc tới đây!"

Tay phải lướt nhanh, không chút khách khí nắm Ly Hỏa thần thương và những đại thần binh kia vào lòng bay tay, thu nhỏ lại rồi cho vào trong túi Càn Khôn. Hai chân liên tục không ngừng, như thiểm điện vút lên không trung, đuổi về hướng Tiêu Thái Chân.

Quần yêu Ma môn vừa kinh hãi vừa tức giận, tuy sợ thần uy nhưng rốt cuộc Hiên Viên lục bảo quá cám dỗ dụ người, đáng để vứt bỏ sống chết để cướp đoạt.

Ngay sau đó chúng dồn dập thi triển toàn bộ bản lĩnh, hết lớp trước đến lớp sau vây đuổi chặn đường.

Sở Dịch làm y chang lúc nãy, nhằm vào tu hành chân khí và thuộc tính pháp bảo của địch thủ, liên tục không ngừng thi triển pháp thuật, thần binh tương khắc, giết đến nỗi quần yêu không kịp tiếp ứng, ào ào tháo chạy tán toạn.

Mắt thấy kỳ chiêu diệu thuật của hắn đã đến trình độ xuất sắc, pháp bảo thần binh vô cùng tận, đều là những thứ mắt chưa hề thấy, tai chưa từng nghe, quần yêu Ma môn vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, càng lúc càng tin thiếu niên này chính là Tần Thủy Hoàng chuyển thế.

Lý Huyền, Tiêu Diêu đại đế, Hỏa Diệu thiên tôn và đám Ma môn hung ác liên tục lượn lờ bên ngoài, nhìn chòng chọc như hổ đói im lặng đợi chờ cơ hội tốt, đều định sau khi hiểu rõ ràng lộ số của Sở Dịch, sẽ tìm chỗ sơ hở, đột ngột tấn công, muốn một lần hành động phải giết chết hắn.

Bầu trời đêm xanh biếc, ánh trăng như làn nước, bóng người đan xen vào nhau, những tia sáng rực rỡ lấp lánh, tiếng quát tháo kêu thảm vang vọng giữa dãy núi.

Sở Dịch càng đánh càng thoải mái, tùy tâm sở dục, Ma môn ngũ tông tuyệt học mấy ngày nay tu luyện vào thời khắc này đều thấu hiểu quán triệt, phát huy một cách vô cùng tinh tế. Cảm giác thích thú thống khoái này giống như đã uống trăm hũ rượu ngon, nhân lúc say sưa múa bút hát ca.

Giết đến chỗ say mê, tinh thần phấn chấn, không nhịn được hát lên ầm ĩ.

Tiêu Vãn Tình ở trong lòng hắn nhìn đến hoa mắt mê mẩn, phương tâm thiếu nữ đập loạn thình thịch, mới biết những quyển tông cổ đó lại có uy lực như vậy.

Cách trong gang tấc, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt như được ngọc thạch chạm khắc của hắn, tỏa ra thần thái rực rỡ, lại tuấn tú tuyệt luân, cuồng ngạo ngang ngạnh như vậy…

Cổ họng nàng dường như bị gì đó lấp kín, chẳng thể hô hấp, tận đáy lòng nổi lên một trận đau khổ chua xót, kịch liệt mà gay gắt.

Ở không xa đó, Tiêu Thái Chân ngự phong bay cao, tay áo dài múa uyển chuyển, tung bay như tiên nữ. Thiên Xu kiếm múa lượn ngang dọc, nơi bích quang lóe lên, máu bắn tung tóe, tiếng kêu thảm không ngừng, chúng nhân cũng chẳng có cách nào lại gần.

Nghe thấy Sợ Dịch hú dài, Tiêu Thái Chân khẽ chuyển ánh thu ba, liếc nhìn hắn từ phía xa, cười khanh khách nói: "Hồng đậu mai cốt, tuyết liên hoa khai, ngày nào chàng lại đến? Sở lang, những kẻ nhàn rỗi nơi này quá nhiều, muốn cứu người tình nhỏ bé của chàng thì mang Hiên Viên lục bảo đến nơi xưa tìm thiếp nói chuyện cũ!"

Giọng nói chưa dứt, bỗng nhiên thân người nàng uyển chuyển cuốn lên không, nhanh nhẹn đạp lên thân kiếm, lao về chân trời phía tây nhanh như vệt lưu tinh.

Gần như đồng thời, đôi môi anh đào của nàng hé mở, mười ngón múa như bay, thổi Tâm Ma Sanh kêu u u.

Ma âm lả lướt êm tai, giống như đông phong chợt đến trong đêm, trăm hoa đua nở, yêu mị bí hiểm, rung động lòng người.

Chúng nhân tâm thần chợt chùng xuống, những ý niệm bẩn thỉu đen tối chôn vùi ở nơi sâu thẳm tận đáy lòng ào ào tuôn ra, trong nháy mắt lan tràn phát triển, ma vân ngút trời, dệt thành ngàn vạn xuân cảnh ảo mộng dâm ô không chịu nổi.

Ngay cả Sở Dịch cũng ý động thần diêu một trận, trước mắt chợt sáng lên, dường như trở về thời thơ ấu, cách khung cửa sổ nhìn thấy Trương quả phụ sống cạnh đó đang lõa lồ ngồi trong thùng gỗ, vừa giội nước tắm rửa thân thể đẫy đà trắng như tuyết, vừa cười quyến rũ vẫy tay về phía hắn, đôi chân ngọc tách ra, để lộ xuân sắc vô biên…

Một vòng dục hỏa rừng rực ầm ầm trút lên, trong chớp mắt thiêu đốt đến huyết mạch nở rộng, chân khí rẽ hỗn loạn. Tim hắn theo sanh âm ma luật đó đập dữ dội, gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Miệng lưỡi hắn khô nóng, dục niệm như thiêu đốt, không nhịn nổi từng bước một đi về phía Trương quả phụ, hận không thể ngay lập tức bổ nhào phu nhân lẳng lơ đó xuống đất, đưa binh thảo phạt.

Trong lúc mơ hồ, tựa hồ nghe thấy có người kêu thét thảm thiết, Sở Dịch chợt rét, vội vàng dùng ý nghĩ tập trung nơi đan điền, loại trừ tà niệm mạnh mẽ từ trong đáy lòng đó.

Tai mắt lập tức trấn tĩnh, ngưng thần quét nhìn, chỉ thấy những nhân ảnh hỗn loạn trong không trung, tiếng hô thảm liên tiếp vang lên, không ngừng có người bị ma âm dụ đến phát cuồng, hoặc bị tiết tấu hoan lạc đó kích động đến tâm lực suy kiệt, đột tử từ trên không rơi xuống.

Đám người còn lại vô cùng sợ hãi, tới tấp bịt tai lại, phát động chân khí hộ thể đối kháng với ma âm.

Nhìn từ xa, muôn vàn quang tráo đủ màu sắc lấp lánh rực rỡ dưới trời sao, sặc sỡ lạ thường, trở nên vô cùng tráng lệ.

Vào thời khắc này, Tiêu Thái Chân sớm đã ngự kiếm phi hành, lướt qua dãy Tần Lĩnh phong, ở nơi xa xăm chẳng thể phân biệt rõ.

Sở Dịch mở hết tầm mắt, khó nhìn thấy thân ảnh nàng nữa, vừa kinh hãi vừa gấp rút: "Yêu nữ này bị ta làm cho chúng bạn xa lánh, việc sắp thành lại hỏng, sớm đã hận ta thấu xương. Nếu không mau chóng đuổi theo, ả đem oán hận phát tiết lên người Tiên muội, há không phải…há không phải…"

Ý nghĩ chưa dứt, một luồng sát khí lăng lẻ thấu cốt ở phía sau khiến lông tơ hắn dựng đứng, giọng cười lạnh lẽo đáng sợ của Tiêu Diêu đại đế nổ vang: "Tiểu tử, chịu chết đi!"

"Đinh!" Trời đất bừng sáng, cả dãy núi đều là màu trắng.

Nơi khóe mắt liếc tới, ngân quang cuồn cuộn, tiếng long ngâm bất tuyệt, sáu đạo kiếm quang tựa sao Nam Đẩu vút ngang trời, gào rít bắn đến như điện.

"Nam Đẩu thần binh!" Trong lòng Sở Dịch rét lạnh, "Nam Đẩu" của Tiêu Diêu đại đế xếp thứ năm trong thập đại thần binh Ma môn. Do sáu thanh thần kiếm thượng cổ của Kim tộc, Thủy tộc hợp thành, ẩn tàng trong Tiêu Diêu Phiến Cốt, hợp tan biến hóa, sức mạnh vô cùng, với Bắc Đẩu thần binh trong truyền thuyết cùng gọi là thập tam thiên binh, uy danh cực nổi.

Một khi bị "Nam Đẩu" đâm trúng thì huyết dịch toàn thân trong khoảnh khắc sẽ đông lại, lạnh cứng mà chết. Bởi vậy vốn có câu "Nam Đẩu hoành tà thiên hạ hàn."

Vừa nãy Tiêu Diêu đại đế ở bên cạnh ngấp nghé rất lâu, lúc này nhìn thấy Sở Dịch ngơ ngẩn, lập tức thừa cơ đánh lén, dồn toàn lực vào một kích.

Sở Dịch linh quang nhanh chóng lóe lên, bỗng lấy từ trong túi Càn Khôn ra một chiếc ô bằng đồng thau, ngưng thần tụ khí, quát lên: "Di tinh hoán đẩu, điên đảo âm dương, mau!"

"Phù!"

Chiếc ô đồng thau đột nhiên mở ra, ngân quang bừng lên dữ dội xung quanh, bao bọc hai người Sở Dịch vào trong.

Trong quần yêu Ma môn có kẻ tinh mắt, thất thanh kêu: "Âm Dương Cửu Hiệp Tản!"

Chiếc ô này là thần binh của cao thủ thứ sáu Kim tộc Thiên Khuyển Hoàng Củ thời đại hoang cổ xưa, khi thu vào vô cùng sắc bén, khi mở ra kiên cố không gì phá nổi. Một khi bị thu vào trong ô, chẳng những nguyên thần phong ấn, tứ chi thân thể cũng lập tức bị âm dương nhị khí trong ô cuộn nát, hóa thành cốt tương huyết thủy.

Nói thì chậm nhưng lúc đó rất nhanh, kiếm quang như ngân hà cuồn cuộn bay tới, liên tiếp bắn lên ngân quang của ô đồng, dày đặc như mưa lớn.

Chỉ nghe ầm một tiếng, quang mang lóa mắt, sóng không khí lan tỏa, chiếc ô đồng đột ngột thu lại, sáu đạo kiếm quang bắn ngược lên trời.

Hổ khẩu Sở Dịch tê rần, bối tâm như bị trọng chùy đập phải, phun ra một ngụm tụ huyết, hơi thở dồn dập, cuộn tròn ô lại, như nộ tiễn rời cung, đẩy vội về phía trước.

Lại nghe Tiêu Vãn Tình ở trong lòng khẽ rên "a" một tiếng, thân thể ấm áp mềm mại đó đột nhiên trở nên cứng đờ lạnh giá, run lên cầm cập.

Sở Dịch chợt rét, cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy nàng hoa dung nhợt nhạt, đôi môi xanh tím, bờ vai bên trái không ngờ có một vết thương màu tím đậm, nhanh chóng lan rộng, co lại, trên làn da như băng tuyết ngưng tụ một tầng sương trắng mỏng, hiện ra càng lúc càng sáng long lanh…

Bình luận





Chi tiết truyện